CHƯƠNG 54: NGHỈ NGƠI
Cố Thanh Sơn nghe vậy, lắc đầu nói: "Lập tức bắt đầu.''
Hắn vỗ vào đĩa bát quái, hai tay bắt quyết.
Công Tôn Trí đưa đĩa bát quái, cho hắn, phía trên có một số trận pháp vô cùng cao thâm.
Công Tôn Trí dạy thủ quyết khởi động bàn trận cho Cố Thanh Sơn, mỗi lần khởi động loại trận pháp nào đó trong đĩa bát quái,, nhất định phải thúc đẩy linh lực, phối hợp nhuần nhuyễn với thủ quyết riêng.
Pháp sư trận vốn cần kết ấn bày trận, lúc mọi người nhìn qua thấy động tác của Cố Thanh Sơn thật sự giống với pháp sư trận nổi tiếng.
Chỉ có Công Tôn Trí là pháp sư trận có trình độ thâm hậu mới có thể nhận ra tác dụng của thủ quyết, phát hiện hắn đang giả mạo mà thôi.
Chỗ thiếu sót duy nhất là, những trận pháp trên đĩa bát quái đều có số lần sử dụng, sau khi dùng xong, đĩa bát quái sẽ báo hỏng ngay.
Hiện tại tình hình nguy cấp, đám người tu sĩ lại là người xa lạ, Cố Thanh Sơn dứt khoát giả làm pháp sư trận.
"Thủy, Phong, Vụ, Thổ, Thanh U Thông Thiên Độn trận!''
Cố Thanh Sơn khởi động linh lực, trên mặt đĩa bát quái xuất hiện một biển đốm sáng, trong đó có bốn luồng sáng đặc biệt lấp lánh rực rỡ.
Trận pháp đã xong!
Độn trận mạnh nhất trên đĩa bát quái bị kích hoạt, trong nháy mắt linh lực của Cố Thanh Sơn mất đi bảy phần.
Linh quang bao phủ hắn và đám người tu sĩ, chỉ thoáng chốc, nhóm tu sĩ biến mất giữa biển yêu ma.
Vô số yêu ma không tìm thấy mục tiêu đều đồng loạt kêu lên, chỉ chốc lát sau, chúng nó lại tự đánh nhau.
Con yêu ma lớn nhất có mấy cái đầu đáng sợ ngây người một lát rồi không chịu nổi, bắt tùy tiện lấy vài con yêu nhét vào miệng, sau khi gặm nuốt một lúc mới lê thân hình vĩ đại về phía phương xa.
Hành động này của nó trực tiếp dập tắt kiêu ngạo của yêu ma khác.
Chỉ trong chốc lát, một nửa số yêu ma đã từ từ rời đi.
Trốn trong trận, nhóm tu sĩ ngã lộn xộn dưới đất, há miệng thở dốc.
Bọn họ đều đã tới giới hạn.
"Ta còn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng được cứu rồi. Đa tạ vị đạo hữu này.” Tu sĩ đứng đầu nhìn hắn cảm kích.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng ôm quyền nói: "Thực lực của tại hạ thấp kém, chỉ có thể tung ra trận pháp này, lát nữa chiến đấu, còn nhờ các vị chiếu cố nhiều.”
Hắn đã nhận ra, tu vi của mấy người này đều là Trúc Cơ.
Giữa hiểm cảnh bị yêu ma vây quanh, đánh lùi quân địch cùng với một đám tu sĩ có tu vi cao hơn mình, Cố Thanh Sơn như bước đi trên băng mỏng.
Lòng người hiểm ác, hắn đã được lĩnh hội sâu sắc.
Lời nói của Cố Thanh Sơn khá khẩn khoản, khiến vài tu sĩ Trúc Cơ nảy sinh thiện cảm.
Có người tiếp tục nói: "Không sao cả, chúng ta đều đi theo Công Tôn tướng quân đến tận đây, chỉ cần có thể thủ được thì không lâu nữa tướng quân sẽ đến cứu chúng ta.''
Tên còn lại buồn bã nói: "Cũng do chúng ta không cẩn thận, bị yêu ma đột nhiên xuất hiện phát giác, mới có kết cục thế này.''
Cố Thanh Sơn yên lặng thở dài, nhưng không nói gì nữa.
Mấy người họ bắt đầu chuyện trò với Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn cũng rất hòa thuận với bọn họ.
Nếu bình thường, tu sĩ Trúc Cơ đều không thèm liếc mắt nhìn đến tu sĩ Luyện Khí. Cố Thanh Sơn có thể hòa mình vào đám tu sĩ Trúc Cơ, chủ yếu là vì giữa lúc nguy hiểm hắn ra tay cứu giúp mọi người, còn bị nghi ngờ là pháp sư trận cường đại.
Trên chiến trường, pháp sư trận thật sự hiếm có nên rất được hoan nghênh. Bởi vậy, đám tu sĩ mới không để Cố Thanh Sơn trở thành vật hy sinh, chắn phía trước bọn hắn. Nếu đổi thành lúc khác, thay bằng tình hình khác, chỉ sợ đám tu sĩ Trúc Cơ vẫy tay giết người là chuyện bình thường.
Khi mọi người đang điều tức, người đứng đầu đám tu sĩ lại hỏi: "Trận pháp không tệ, có thể duy trì bao lâu?'' Y vừa lên tiếng, những người khác cũng yên tĩnh lại.
Cố Thanh Sơn có thể nhân cơ hội này đánh giá đối phương thật tốt.
Người này vừa tròn hai mươi, đôi mắt lạnh lùng có thần, thân khoác áo giáp màu xanh nhạt, cầm trường phiến trong tay, trên người vô cùng sạch sẽ, chiến đấu lâu như vậy ngay cả một giọt máu yêu cũng không dính vào.
Tu sĩ linh lực hệ Hỏa và hệ Phong đều thích dùng một cây quạt làm binh khí, tu sĩ linh lực hệ Thủy dùng quạt lại rất hiếm gặp.
Một thân áo giáp xanh nhạt, có ánh sáng lạnh của băng sương ngưng tụ nhập vào cơ thể, tạo thành một màn sương băng ẩn hiện quanh người.
Một bộ áo giáp băng sương tốt, một bộ khôi giáp trị giá hơn mười vạn linh thạch hạ phẩm.
Nhân vật như vậy, sợ là đệ tử thân truyền của Đại Tông Môn.
Cố Thanh Sơn im lặng đánh giá y, mở miệng trả lời: "Trận này có thể duy trì trong hai khắc nữa.''
Mọi người đều thả lỏng.
Trong hai khắc, hoàn toàn có thể khôi phục một phần linh lực, việc thiếu thể lực cũng sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Sắc mặt người nọ khẽ buông lỏng, hạ lệnh nói: "Mọi người điều tức tại chỗ, khôi phục linh lực, hai khắc sau bắt đầu hành động.''
Y mở túi Trữ Vật, lấy đan dược chứa đầy linh khí chia cho mọi người, đến trước mặt Cố Thanh Sơn, cũng không do dự chia cho hắn một viên.
Cố Thanh Sơn nhận đan dược, đặt trước mũi khẽ ngửi, trong lòng có chút kinh ngạc
"Đan dược quý giá thế này, Luyện Khí kỳ dùng có chút lãng phí.'' Hắn nói.
"Không sao cả, tình trạng nguy hiểm, tạm thời dùng để khôi phục linh lực.'' Người nọ nói.
"Cũng được, đa tạ.'' Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, nhận phần ân tình này.
Đây chính là đan Xích Hạt giữ linh khí, giá trị lên đến nghìn lượng vàng. Không, là mười nghìn lượng vàng!
Loại đan dược vô cùng quý hiếm này có thể nhanh chóng bổ sung linh lực bị hao tổn trong thời gian dài, khi sử dụng không tạo thêm gánh nặng cho cơ thể, rất nổi tiếng trong giới tu hành.
Có được một viên đan dược như vậy, đủ để bảo vệ tính mệnh khi chiến đấu.
Phân phát đan dược cho mọi người, có thể nói tính cách người này không xấu, lai lịch và thân phận càng cao quý không thể nói.
Tuổi người này lớn hơn Cố Thanh Sơn một chút, lời nói trôi chảy già dặn, đôi mắt có chút lạnh lùng vô tình, tất cả biểu cảm đều mang theo ý xa cách hờ hững.
Người này phát hiện ra Cố Thanh Sơn đang nhìn mình, nghĩ một chút, ôm quyền nói: "Tại hạ là Lãnh Thiên Tinh, là đệ tử thân truyền của Dao Quang tông, tạ ơn giúp đỡ của các hạ.''
Dao Quang tông?
Qủa nhiên là thế, Cố Thanh Sơn nghĩ thầm trong lòng.
Đây là tông phái vô cùng lớn trong giới tu tiên, đã truyền thừa hơn mười vạn năm, là đại tông môn mọi kẻ trong giới tu hành đều biết.
Nhưng mà đời trước, tông môn này cũng chưa từng xuất hiện nhân vật nào quá mức hiển hách, có lẽ lúc này y đã ngã xuống ở đây.
Không nói đến người này, cả bản thân Cố Thanh Sơn cũng không thể chắc chắn còn sống sót trong tình cảnh nguy hiểm thế.
Cố Thanh Sơn thầm than một tiếng, ôm quyền nói: "Tại hạ là Cố Thanh Sơn.''
Lãnh Thiên Tinh chắp tay, nói: "Rất vui được gặp.''
Hai người cũng không nói nhiều, chuyện trò một lát rồi tản ra, tự mình điều tức nghỉ ngơi.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều nhắm mắt, tiến vào cảnh giới thiền định.
Cố Thanh Sơn mở túi Trữ Vật, lấy Quân Thể Luyện Khí Pháp ra, lật đến phía sau.
Hắn mở giao diện Chiến Thần, nhìn thoáng qua giá trị hồn lực.
[Lĩnh hội tầng thứ nhất, quân thể luyện khí pháp, Thần Đường, mất đi sáu điểm hồn lực.]
''Lĩnh hội.''
[Đã lĩnh hội, trước mắt còn thừa 21/7 hồn lực.]
Làm xong mọi việc, Cố Thanh Sơn mới bỏ đan Xích Hạt giữ linh khí quý giá vào miệng, lại lấy máu Mãng Xà yêu, uống hai ba hớp.
Bây giờ mà không tìm cơ hội đột phá thì có khả năng sẽ chết như thế, nói gì cũng phải thử một lần.
Cố Thanh Sơn hạ quyết tâm, muốn dựa vào dược lực dư thừa của đan Xích Hạt giữ linh khí, kết hợp với máu Mãng Xà yêu để nâng cao sự nhạy cảm với linh lực, đột phá Luyện Khí tầng bảy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trong trận pháp, có một luồng linh lực rất nhỏ khẽ tản ra, giống như hòn đá ném vào nước, từng gợn sóng nổi lên.
Cố Thanh Sơn dùng hồn lực để tăng cảnh giới, có thể tăng toàn bộ linh lực trong nháy mắt.
Có điều, một sự thay đổi nhỏ bé không quan trọng này lại ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh.
Chương 55:Thảm Thiết
Thiên Địa linh nguyên biến đổi, mọi người đều ngạc nhiên mở mắt ra.
Gương mặt của Lãnh Thiên Tinh hơi thả lỏng, nói: "Chúc mừng Cố đạo hữu, đã đột phá rồi.''
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Nhưng chỉ là tầng thứ bảy của cảnh giới Luyện Khí, còn phải cảm tạ đan dược của các hạ.''
"Ngươi đừng khách khí, mạng đều là do ngươi cứu.''
"Đâu có, đâu có.''
Mọi người vội nói chúc mừng.
Trong lúc nhất thời sĩ khí tăng lên ba phần, đám tu sĩ có thể nhìn thấy sự vui mừng trên mặt nhau.
Mỗi khi tu sĩ đột phá một tầng cảnh giới, Thiên Địa linh nguyên sẽ gột rửa cơ thể kẻ đó, bổ sung linh lực mà tu sĩ tiêu hao, thẳng đến khi linh lực tràn đầy trong đan điền.
Hiệu quả của đan dược quá chậm, làm sao nhanh bằng Thiên Địa linh nguyên?
Cố Thanh Sơn đột phá cảnh giới, hình như linh lực tiêu hao trong lúc bày trận cũng khôi phục rồi.
Khi hắn đạt được Luyện Khí tầng bảy, linh lực của hắn sẽ nhiều hơn ba phần.
Một pháp sư trận, có thể khôi phục trạng thái hoàn hảo nhất, có nghĩa là gì?
Cái này có nghĩa là Cố Thanh Sơn có thể bố trí trận pháp vừa rồi... có lẽ thêm hai lần nữa, bởi vì linh lực của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi.
Tu sĩ ở đây đều biết được sự kỳ diệu của trận pháp này, trong lòng bắt đầu tính toán.
Có thể biến mất giữa ngàn vạn yêu ma, quả thật là một trận pháp cứu mạng.
Như thế, thì cơ hội sống của mọi người sẽ lớn thêm một phần.
Bọn họ nào biết rằng Cố Thanh Sơn vốn không biết gì về trận pháp.
"Đã như vậy.'' Lãnh Thiên Tinh đứng dậy: "Một tiếng trống làm tinh thần chúng ta thêm hăng hái, đột tiến về phía Tây Bắc. Nơi đó có nham động, là điểm trốn do Công Tôn tướng quân sắp xếp, có trận pháp cố định che chắn, có thể tạm thời nghỉ ngơi hồi phục.''
"Được!''
"Lãnh Phó tướng có kiến thức rộng, ta không có ý kiến.''
"Tuân mệnh.''
Mọi người đáp.
Cố Thanh Sơn âm thầm nhìn qua bản đồ hành quân của mình, đồng nhất với vị trí mà đối phương nói, lúc này mới yên lòng.
Lúc này, yêu ma đã tán đi bảy phần, chỉ còn một vài con không cam lòng ở lại đánh nhau ngay tại đây.
Lãnh Thiên Tinh bắt đầu chọn người, phân phó nhiệm vụ: "Ngũ Tiến, Mã Lục, hai người các ngươi công phá phía trước. Vương Thành, La Tiếu, các ngươi phụ trách hai bên.''
Hắn ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói: "Còn ngươi là pháp sư trận, ở giữa tự bảo vệ mình, có vấn đề gì không?''
Cố Thanh Sơn không cần nghĩ ngợi nói: "Không có vấn đề.''
Giữa lúc phá vòng vây của vô số yêu ma, bất kể là bên nào cũng đều rất nguy hiểm, nếu được ở giữa đội hình là an toàn nhất.
Trận pháp của Cố Thanh Sơn quá mức lớn mạnh, đủ loại yêu ma cũng không thể tìm được vị trí của mọi người, vào thời khắc quan trọng, có thể cứu mạng.
Kiếm tu tên Vương Thành đột nhiên hỏi: "Lãnh Phó tướng, vậy còn ngài?''
Lãnh Thiên Tinh không chút biểu cảm nói: "Ta ở phía sau các ngươi, phụ trách cản phía sau.''
Cản phía sau chính là nơi nguy hiểm nhất, Lãnh Thiên Tinh lại giữ vị trí này cho mình.
Mọi người đều kính phục.
Lãnh Thiên Tinh sắp xếp đội hình xong, ôm quyền nói: "Nếu có thể thoát khỏi nguy hiểm, ta nhất định sẽ mời các huynh đệ gia nhập phái Dao Quang của ta, trở thành môn khách.''
Y nói ngay trước mặt mọi người như vậy, khiến trong lòng các tu sĩ đều có chút vui mừng.
Dao Quang tông truyền thừa mấy chục ngàn năm, từ trước đến nay đãi ngộ của môn khách luôn khiến người ta phải đỏ mắt, còn tốt gấp ba lần đãi ngộ của các trưởng lão môn phái tầm thường.
Các tu sĩ hưng phấn nhìn nhau, âm thầm thề rằng phải thể hiện tốt hơn một chút.
Trong trận pháp, toàn bộ bầu không khí đều thay đổi.
Rất biết cách thu phục lòng người. Cố Thanh Sơn thấy vậy âm thầm gật đầu.
Lãnh Thiên Tinh không hổ là người đứng đầu các môn phái, rất biết đối nhân xử thế, chỉ vài ba lời đã dấy lên ý chí chiến đấu của mọi người.
Đột phá đám yêu ma như núi như biển này, nếu trong lòng không có ý chí chiến đấu và chấp niệm, rất nhanh sẽ bị bao vây bởi tuyệt vọng.
Như vậy, tất cả mọi người đều xong hết rồi.
Cuối cùng Lãnh Thiên Tinh nói: "Mọi người chuẩn bị đi, ngay khi trận pháp biến mất, chúng ta sẽ lên đường."
Không ai đưa ra bất kì một dị nghị gì, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Cố Thanh Sơn cũng đi theo, quan sát trộm mọi người.
Ngũ Tiến và Mã Lục đứng trước mặt đội ngũ, thân hình khôi ngô, khí huyết dồi dào.
Vương Thành tây cầm trường kiếm phụ trách bên trái, bên phải là La Tiếu vác một đại đao đầu quỷ trên vai.
Còn Lãnh Thiên Tinh, trong tay chỉ cầm một cái quạt, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh, im lặng đứng sau mọi người.
Cố Thanh Sơn híp mắt đảo qua lại, có đánh giá trong lòng.
Hai tông sư võ đạo, một kiếm tu, một đao khách, một tu sĩ ngũ hành.
Hơn nữa còn có một tên " pháp sư trận " là mình, đội hình này thật sự không tồi.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang suy tư, các tu sĩ cuối cùng cũng đã yên lặng chuẩn bị xong.
Linh quang của trận pháp không ngừng sáng tắt, cuối cùng lặng lẽ biến mất.
Ngũ Tiến hét lớn: "Ta đi trước!"
"Đi đi, bọn ta ở ngay đằng sau." Lãnh Thiên Tinh vỗ vai hắn ta một cái, cổ vũ.
Ngũ Tiến hét lớn một tiếng, từng khối bắp thịt toàn thân căng cứng, khí huyết dồi dào hóa thành hai làn khói trắng, phun ra từ lỗ mũi.
Hắn ta lẳng lặng lên tiếng, chậm rãi hạ thấp bả vai, nhắm áo giáp nặng trĩu phủ đầy gai nhọn ra ngoài pháp trận.
"Thiếp Sơn Kháo!"
Quát lên một tiếng lớn, Ngũ Tiến lao nhanh ra ngoài pháp trận, ỷ vào áo giáp kiên cố mà một mạch lao ra mấy chục mét.
Yêu ma dọc đường không phải bị hắn ta đánh bay thì cũng bị áo giáp đâm thủng.
Yêu ma treo trên áo giáp, bị Ngũ Tiến duỗi tay bắt lấy, bẻ gãy cổ ném sang một bên.
Sau mấy chục mét, thế xông lên chậm xuống, Ngũ Tiến điên cuồng vung hai nắm đấm to đùng mà đập loạn.
"Liên Hoàn Trùng Tự Quyền! Chết hết cho tao!"
Các yêu ma bất ngờ không kịp đề phòng, mấy quái vật đầu quỷ mặt thú bị Ngũ Tiến đánh thành thịt nát.
Một hơi, hai hơi, mười hơi.
Hộc, hộc, hộc!
Ngũ Tiến há mồm phun ra một luồng khí trắng, thân hình hơi dừng lại một chút.
Sau khi toàn lực bùng nổ, có vẻ hắn ta hơi mệt mỏi.
"Bên dưới để ta!"
Mã Lục vượt lên, cơ thể biến thành người khổng lồ, vác một cái gậy sắt, đánh đám yêu ma dọc đường ngã trái ngã phải.
Thừa dịp này, Vương Thành rút trường kiếm, La Tiếu rút đại đao, hai người cùng nhảy ra ngoài.
Đao quang kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, chém đám yêu ma xung quanh Ngũ Tiến, Mã Lục nổ tung thành bụi máu.
Cố Thanh Sơn không chút do dự đuổi theo, nắm đĩa bát quái trong tay mà khẽ quát một tiếng: "Chư linh đại địa, nghe hiệu lệnh của ta, phân!"
Trong phút chốc, từng đợt sóng yêu ma xông tới đều bị rơi xuống,
Dưới chân bọn chúng, mặt đất nứt thành từng kẽ hở sâu không thấy đáy, kẹp chúng trong đó, không nhúc nhích được.
Mặt Lãnh Thiên Tinh lộ vẻ kinh ngạc.
Pháp sư trận này tuy tu vi không cao, nhưng bày trận lại rất thuần thục, trình độ trận pháp khá cao. Thật sự là một trợ thủ tốt.
"Cơ hội tốt!" Lãnh Thiên Tinh giơ quạt lên, không chút do dự bấm tay niệm chú thi pháp: "Sương Nhận Chân Trảm!"
Từng luồng khí lạnh nhỏ màu trắng mạnh mẽ tản ra, bỗng chốc xuất hiện trước mặt đội ngũ, giống như thu hoạch rơm rạ vậy, nhanh chóng cắt đứt đám yêu ma dưới đất.
Đám yêu ma lập tức bị trống ra một khoảng lớn, áp lực trước mặt mấy người cũng theo đó mà nhẹ hơn một chút.
Lại thấy Cố Thanh Sơn đã bố trí xong trận địa, để đĩa bát quái trước ngực, hai tay liên tục nhấn thật nhanh.
"Phong hỏa lôi thủy, thiên địa tụ linh!"
Linh quang nối tiếp thành vòng, vây sáu người ở bên trong.
"Cái gì? Tụ Linh Trận di động?" Lãnh Thiên Tinh kêu thất thanh.
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ không ngừng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nhận ra linh lực trong cơ thể đang chậm rãi khôi phục, lúc này mới lộ vẻ vui mừng.
Ngũ Tiến cười to: "Ha ha, Pháp sư trận rất giỏi! Nếu chúng ta còn sống trở về, ta nhất định sẽ nhận ngươi là huynh đệ!"
Ngay cả kiếm tu mặt lạnh Vương Thành cũng vẩy máu đen trên trường kiếm, xúc động nói: "Quá tốt!"
Thông thường, Tụ Linh Trận chỉ có thể để bố trí sắp đặt, một khi di chuyển sẽ mất tác dụng.