CHƯƠNG 73: ĐỊA KIẾM (2)
Nàng bỗng cảm thấy khá thích hắn, đơn giản là yêu thích một người tài.
"Kiếm tu mà không có kiếm thì còn gì là kiếm tu nữa, đến chọn một thanh kiếm khác đi, ta là người làm vỡ nên ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi." Bách Hoa tiên tử nói.
Cố Thanh Sơn thành thật đáp lời: "Thanh kiếm này cũng không phải là của ta, đây là kiếm của lão lái đò đã đưa ta qua sông. Nếu như Tiên Tôn muốn đền bù tổn thất, vậy xin cứ đền bù tổn thất cho ông ấy là được."
Bách Hoa tiên tử khá bất ngờ, hơi nhíu mày lại, cảm giác đối với Cố Thanh Sơn lại không giống như trước nữa.
Lại nghe Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Kính mong Tiên Tôn ra tay cứu người, tình trạng của Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền lúc này chỉ sợ là không quá lạc quan."
Bách Hoa tiên tử vung tay lên, nói: "Không vội, bọn họ sẽ không chết đâu. Mà dù họ có chết thì ta cũng vẫn có thể kéo bọn họ trở về từ vòng luân hồi."
Đối phương đã nói đến nước này, Cố Thanh Sơn cũng chẳng khuyên được gì nữa.
Nếu Bách Hoa tiên tử thật sự có năng lực giúp hai người họ sống lại sau khi chết, vậy thì rốt cuộc nhiệm vụ của hắn xem như hoàn thành hay thất bại đây?
Cố Thanh Sơn cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.
Bách Hoa tiên tử liếc hắn một cái, nói: "Ngươi không cần phải bận tâm đến chuyện đó, ta bảo ngươi chọn một thanh kiếm thì ngươi cứ chọn lấy một thanh đi." Lời Thánh nhân đã nói tuyệt đối không dễ thay đổi.
"Vâng, tạ ơn Tiên tôn." Cố Thanh Sơn đành phải ôm quyền nói.
Bách Hoa tiên tử hất ống tay áo lên, năm thanh trường kiếm liền xuất hiện trong đại điện, xếp thành một hàng đều đặn, trôi lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hắn nhìn qua, trong lòng chậm rãi nổi lên từng gợn sóng.
Thân là kiếm tu mà đã rất lâu rồi hắn chưa gặp được một thanh kiếm đáng tin cậy nào.
Bảo vật do Bách Hoa tiên tử cất giấu đương nhiên không phải thứ tầm thường.
Hắn tiến lên chăm chú lựa chọn thứ sẽ đồng hành với mình sau này.
Bách Hoa tiên tử lấy tay chống cằm, bàn chân trần tùy ý đặt trên bảo tọa Vạn Hoa, gương mặt có vẻ rất hứng thú.
Không ngờ thiếu niên này lại đi nghiên cứu về tên gọi của kiếm quyết, loại chuyện không hề được người ta ưa chuộng cũng không hề mang lại lợi lộc gì như thế, hình như cho đến bây giờ cũng chưa có ai làm cả.
Người như vậy sẽ chọn một thanh kiếm thế nào đây?
Nàng không nói một lời nào, chỉ chăm chú quan sát mọi chuyện trước mắt với mong muốn nhìn ra sự chọn lựa của hắn.
Cố Thanh Sơn lia mắt qua năm thanh trường kiếm rồi trực tiếp đi đến phía ngoài cùng bên trái, rút thanh trường kiếm ở đó ra.
Bỗng nhiên “Vụt” một tiếng, kiếm khí xông thẳng lên tận trời.
Binh khí ở thế giới này dựa theo trình độ mà chia thành năm cấp bậc: Lợi, Bảo, Linh, Pháp, Đạo.
Thanh kiếm này chỉ cần nắm trong tay là có thể cảm ứng được sát ý mãnh liệt phát ra từ thân kiếm.
Kiếm này có ý nghĩ của riêng nó.
Thực sự là rất khó gặp được, có thể xưng là Pháp khí.
Một thanh kiếm như vậy quả thực vô cùng trân quý, chỉ cần xuất hiện là có thể khiến cho rất nhiều kiếm tu của các môn phái điên cuồng muốn chiếm đoạt.
Cố Thanh Sơn thở dài, tra kiếm lại vào vỏ, sau đó nhìn sang những thanh kiếm khác.
"Sao vậy? Vì sao không chọn cái này?" Bách Hoa tiên tử hỏi.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn thanh kiếm trong tay, đúng là một thanh kiếm tốt.
"Một là vì nó quá trân quý, với cảnh giới của ta mà mang nó ra khỏi đây cũng rất khó giữ." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Vậy còn hai?" Bách Hoa tiên tử lại hỏi.
"Hai là sát ý của thanh kiếm này quá nặng, ảnh hưởng tới tâm trạng người dùng kiếm." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhưng chính miệng ngươi nói rằng người cầm kiếm chỉ cần một tâm, chính là sát tâm." Bách Hoa tiên tử không định buông tha cho hắn.
"À, sát tâm là tâm của ta chứ không phải là tâm của kiếm." Cố Thanh Sơn nói: "Ta chưa có nổi lên dã tâm mà nó đã có sát ý rồi. Rốt cuộc là ta sử dụng nó, hay là nó sử dụng ta đây? Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nó nô dịch, trở thành một cỗ máy giết người thì sao."
Bách Hoa tiên tử im lặng, không tiếp tục hỏi nữa.
Trên thực tế, chủ nhân đời trước của thanh kiếm này được xưng là Nhân Ma kiếm tu, cả đời giết người thì không nói, cuối cùng lại còn nhập ma, bị mất hồn mà chết.
Thanh kiếm thứ hai bên tay trái toàn thân rực lửa, yên lặng đứng yên ở chỗ đó, trông giống như đang bị thiêu đốt vậy.
Cố Thanh Sơn cầm lấy thanh kiếm này, thử thúc giục linh lực, trên lưỡi kiếm lập tức hiện lên rất nhiều đốm lửa đang cháy.
Đây là một trường kiếm hệ Hỏa khác, khi kiếm tu đã khai hóa linh lực hệ Hỏa sử dụng sẽ tăng uy lực thêm được mấy phần.
Thanh kiếm thứ ba chỉ có một màu đen tuyền, lại rất nhẹ. Chỉ cần đơn giản vung ra một đường, mũi kiếm liền yên lặng xé tan không gian.
Thanh kiếm thứ tư vừa múa lên lại phát ra loại âm thanh như câu hồn đoạt phách, có thể làm nhiễu loạn tâm thần người khác.
Thanh kiếm thứ năm hơi dài, không có vỏ kiếm, lúc cầm trong tay có cảm giác hơi nặng, nhưng khi tung chiêu ra lại linh hoạt giống hệt như một cánh tay khác của mình, vô cùng thoải mái tự nhiên.
Cố Thanh Sơn thử thúc giục linh lực, trường kiếm chẳng hề có chút biến hóa nào, trong khí tức tối tăm ấy lại làm cho người ta cảm thấy trầm ổn.
Cầm thanh kiếm này, trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cảm thấy an toàn hơn.
Cố Thanh Sơn hài lòng chọn lấy thanh kiếm này, quay sang thi lễ với Bách Hoa tiên tử, nói: "Ta chọn thanh này."
Thực ra, khi hắn cầm thanh trường kiếm này lên, Bách Hoa tiên tử hồi hộp đến nỗi quên cả thở.
Đến cuối cùng, hắn vẫn chọn thanh kiếm này, còn nói rõ rằng cái mình muốn chính là thanh kiếm như vậy, lúc ấy Bách Hoa tiên tử mới từ từ thở ra một hơi.
"Vậy vì sao ngươi không chọn những thanh kiếm trước?" Bách Hoa tiên tử hỏi hắn, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào.
"Thanh kiếm thứ hai thích hợp với tu sĩ có linh căn hệ Hỏa, mà ta thì ngay cả linh lực cũng còn chưa khai hóa được, chắc chắn là không hợp."
"Thanh kiếm thứ ba lại có hướng đi quá kỳ lạ khó lường, không phù hợp với phong cách sử dụng kiếm của ta."
"Thanh kiếm thứ tư tuy uy lực không tệ, nhưng ta cho rằng thứ kiếm tu theo đuổi chính là kiếm thuật, chứ không phải là con đường mưu lợi."
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nói.
Kiếm khí vốn là thứ mà hắn cảm thấy có hứng thú nhất, bất luận là ai hỏi tới, hắn đều có thể nói ra được ít nhiều.
Bách Hoa tiên tử nghe xong, lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại chọn thanh kiếm thứ năm? Chẳng qua nó chỉ xuất hiện cho đủ số lượng mà thôi, trong năm thanh kiếm thì nó có uy lực kém nhất... Hay là ngươi chọn lại một lần nữa đi."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Thanh kiếm này rất hợp ý ta, không cần thay đổi đâu."
Bách Hoa tiên tử nói: "Nó không có gì đặc biệt cả, cũng chưa từng có người sử dụng nó để chiến đấu, sao ngươi lại thích nó chứ?"
Cố Thanh Sơn liếc qua giao diện Chiến Thần, quả nhiên trên thanh kiếm này ngay cả một nửa chiêu thức cũng không có, vô cùng sạch sẽ.
Nhưng tận sâu trong tâm hồn hắn lại có một loại cảm giác rằng, tuyệt đối không thể bỏ qua thanh kiếm này.
Với kinh nghiệm mấy chục năm dùng kiếm của hắn, nắm được thanh kiếm này trong tay giống như là thân thể của hắn được kéo dài ra, cũng giống như một đồng bạn tâm ý tương thông với hắn.
Cố Thanh Sơn do dự nửa ngày, cuối cùng ngại ngùng cười nói: "Kiếm này cầm rất thoải mái, không muốn thay đổi."
Bách Hoa tiên tử nghe những lời này thì không khỏi hoảng hốt một lúc.
Trong hồi ức có vô số âm thanh xưa cũ được chôn giấu lại một lần nữa vang lên.
"Linh Nhi, ta đã bỏ ra nhiều công sức để tìm về mười thanh trường kiếm này, mỗi một thanh kiếm đều tốt hơn thanh kiếm trong tay nàng, tại sao tất cả nàng đều không muốn chứ?"
Thiếu nữ cười nói: "Bởi vì ta chọn tới chọn lui, vẫn cảm thấy thanh kiếm này cầm trên tay là thoải mái nhất." Hơi khựng lại một chút, nàng tiếp tục: "Kiếm là loại binh khí có thể làm bạn cả đời, dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa mà cầm không thoải mái thì cũng đâu dùng được? Đúng rồi, về sau ngươi cũng ít đến chỗ của ta đi, tốt nhất là đừng tới nữa, ta... "