CHƯƠNG 1034: THIÊN ĐỊA PHONG VŨ, VÔ MỘNG NHÂN GIAN 3
Thiên hạ quá lớn, biến cách lớn lao hoặc tai nạn đã gần ngay trước mắt.
Lâm An vào tháng mười, mọi thứ đều ầm ĩ, mọi người tuyên dương sự tích của vương gia, không ngừng ca ngợi vương gia lại đẩy ra một đám quả phụ, các thư sinh xếp bút nghiên theo việc binh đao, khảng khái cất tiếng ca. Lúc này đám người Long Kỳ Phi đang không ngừng bôn ba trong kinh, tuyên truyền đối mặt đám phỉ Hắc Kỳ, chúng hiền Tây Nam khảng khái và bi tráng, khẩn cầu triều đình cử ra ‘thiên binh’ xuất kích. Trong cuộc ồn ào náo động này còn có một ít chuyện lặng lẽ phát sinh trong góc của thành thị này.
Minh Đường chỗ Lý Tần ở là một nơi khá yên lặng trong mấy ngày này.
Mấy năm nay Lý Tần ở thành Lâm An làm giáo dục, làm cái gọi là nho học mới, người đi Tây Nam đối địch với Ninh Nghị đa số có chút giao lưu với Lý Tần, nhưng so sánh thì Minh Đường dần cách xa trung tâm chính trị. Trong khi thiên hạ sắp nổi mây gió, Lý Tần đóng cửa từ chối tiếp khách, giữ trạng thái tương đối yên lặng, tuy báo chí của hắn về mặt tuyên truyền thì phối hợp bước đi của phủ công chúa, nhưng không còn tham dự những việc lớn quốc gia nữa.
Nhưng ngẫu nhiên sẽ có người quen ghé qua chỗ Lý Tần, ngồi một lúc rời đi, Thành Chu Hải luôn làm việc cho phủ công chúa là một trong số đó.
Mùng bảy tháng mười, cỗ xe của trưởng công chúa Chu Bội cũng đến. Trong sân ở Minh Đường, Lý Tần, Chu Bội, Thành Chu Hải ngồi xuống, Lý Tần đơn giản nói một ít sự tình.
- . . . Những năm gần đây muốn ngay mặt đánh thắng Hoa Hạ quân là chuyện không thể nào. Thế công của bọn họ ở Xuyên Tứ Lộ thoạt trông đánh đâu thắng đó, nhưng trên thực tế khi đến gần Thành Đô đã chậm lại bước chân. Ninh Nghị rất keo kiệt về mặt này, hắn thà tốn nhiều thời gian đi xúi giục kẻ địch chứ không muốn binh của mình tổn thất quá nhiều. Thành Đô mở cửa là bởi vì quân đội đụng trận phản chiến, nhưng trong mấy tin tức này, ta chỉ quan tâm một tin.
Trong ánh nắng, Lý Tần chậm rãi đổ nước trà ra:
- Hoa Hạ quân quét ngang hơn phân nửa Xuyên Tứ Lộ, ban đầu còn có một số người làm hành vi trái luật, lúc ở Gia Định đều bị tóm cổ ra xử trí nghiêm khắc. Vào Thành Đô, binh sĩ của Hoa Hạ quân gần như không động chạm bách tính trong thành, không phá nhà, không cướp lương, trừ bắt bớ cần thiết ra hầu như không phát sinh quá nhiều xung đột với cư dân trong thành. Điện hạ, Thành tiên sinh, quân đội Vũ triều có mấy đội quân làm được đến như vậy không? Bối Ngôi quân của Nhạc Phi có lẽ miễn cưỡng làm được, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, còn quân đội khác, sau khi phá thành định ra quy củ như vậy và phải chấp hành, mang binh mà muốn tới kể khổ thì không lĩnh binh được.
Lý Tần tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ninh Nghị . . . Hắn nói đúng, muốn đánh bại hắn chỉ có thể biến thành người như hắn. Cho nên những năm gần đây, ta luôn lặp đi lặp lại cân nhắc lời hắn từng nói, làm việc mà hắn suy nghĩ muốn làm. Ta nghĩ thông một ít, cũng có nhiều thứ không hiểu. Trong những lời nghĩ thông, ta phát hiện việc hắn làm và nghĩ có nhiều chỗ mâu thuẫn.
- Lúc đầu hắn giết vua tạo phản, có một số việc có thể là hắn chưa suy nghĩ rõ ràng, nói năng hơi mạnh mẽ khẳng khái. Lúc ta ở Tây Bắc, lần đó quyết liệt với hắn, hắn nói một vài thứ, nói muốn hủy nho gia, nói cạnh tranh tự nhiên, ai hợp thì sống, nhưng về sau nhìn lại thì bước chân của hắn không cấp tiến như thế. Hắn nói muốn bình đẳng, muốn thức tỉnh, nhưng thứ mà sau này ta nhìn thấy, Ninh Nghị cực kỳ cẩn thận về mặt này, thậm chí thê tử của hắn, người họ Lưu kia đi còn xa hơn hắn, giữa hai người thường sản sinh khắc khẩu. Tả Đoan Hữu Tả công đã qua đời trước lúc rời đi Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị từng nói đùa với ngài ấy, đại khái nói là nếu như tình thế đến mức không thể cứu vãn, người trong thiên hạ đều đối địch với ta thì ta đành bình quân địa quyền*.
(*) Phương châm giải quyết vấn đề đất đai Trung Quốc do Tôn Trung Sơn đưa ra. Chủ trương này nói đơn giản là: Chủ đất định giá rồi báo cho quốc gia, quốc gia theo giá đó thu thuế, sau này giá tăng cao thì tính vào của công. Dùng để phòng ngừa đất đai tập trung cho số ít người, trong bình quân địa quyền thì quyền sở hữu đất bị chia ra, quốc gia có quyền sở hữu cấp trên, nhân dân có quyền sở hữu cấp dưới, nhưng hai bên đều không có quyền sở hữu đất hoàn toàn.
Lý Tần bưng tách trà lên, suy nghĩ một hồi:
- Sau này Tả công có nói chuyện này với ta, nói rằng Ninh Nghị trông như đang đùa nhưng cực kỳ chắc chắn về chuyện này. Ta và Tả công tâm sự suốt đêm, cân nhắc chuyện này trước sau, càng nghĩ càng kinh. Nguyên nhân Ninh Nghị nói ra chuyện này tất nhiên hiểu rõ sự khủng bố của mấy chữ đó. Bình quân địa quyền cộng thêm mỗi người bình đẳng. Nhưng hắn nói sẽ dùng khi cùng đường, tại sao không dùng ngay? Con đường hắn đi thoạt nhìn phóng khoáng vô cùng, trên thực tế không dễ bước. Hắn muốn hủy nho, muốn cho mỗi người bình đẳng, muốn khiến mỗi người thức tỉnh, muốn đánh Vũ triều, muốn đánh Nữ Chân, muốn đánh toàn bộ thiên hạ, khó khăn như thế mà tại sao hắn không cần thủ đoạn này?
- Những năm gần đây đắn đo nhiều lần, ta cảm thấy phía sau ý tưởng của Ninh Nghị còn có một con đường càng cực đoan, hắn không nắm chắc về nó. Cho tới nay, hắn nói trước tiên giác ngộ rồi bình đẳng, nếu là bình đẳng trước rồi mới giác ngộ thì sao? Nếu mỗi người đều bình đẳng, tại sao những hương thân địa chủ, mấy người như ta và ngươi có mặt ở đây có thể ngồi xuống vị trí này, tại sao chúng ta có thể sống tốt hơn người ngoài? Mọi người đều cùng là con người.
Ánh nắng mùa đông không ấm áp, Lý Tần nói những lời này rồi ngừng giây lát:
- . . . Chuyện thế gian, quý ở trung hòa. Hoa Hạ quân muốn giết ra sẽ có nhiều người lên tiếng hơn. Ninh Nghị muốn chọn trung hòa thì chúng ta cũng có thể đẩy hắn một phen, vậy thì . . .
Hắn uống một ngụm trà:
- . . . Không biết sẽ biến thành bộ dạng thế nào.
Thành thị xao động, toàn bộ đất đai cũng xao động, ánh mắt của Lý Tần lạnh lẽo mà thê lương, giống như yên tĩnh cuối cùng trên thế giới này đều chứa trong đó.
Ánh sáng còn sót lại chiếu qua khe hở cây, đây là nhân gian khiến người không cách nào yên giấc, không mộng mị.
. . .
Ánh hoàng hôn chiếu xuống tia sáng cuối cùng, đèn đuốc ở thị trấn Hòa Đăng sáng lên.
Giữa sườn núi, các tòa viện lạc phát ra tiếng người ra vào rất náo nhiệt.
Gần Tổng Bộ Chính Trị của Hoa Hạ quân, một việc lạc trồng hai cây sơn trà là nơi Ninh Nghị thường làm việc, lúc bận rộn công tác rất khó có ngày về sớm.
Tháng mười, sau khi Hoa Hạ quân đánh hạ Thành Đô đã đi vào giai đoạn nghỉ lấy sức và củng cố, ngày này, Hàn Kính trở về từ tiền phương, ban ngày mở họp, ban đêm đến gặp Ninh Nghị.
Hàn Kính vốn là một người xuất sắc nhất về mặt lĩnh quân trong mấy đương gia của trại Thanh Mộc, sau khi dung nhập Hoa Hạ quân thì hiện giờ là sư đoàn trưởng của sư đoàn Một của quân đoàn Năm. Lần này lại đây, đầu tiên là nói cho Ninh Nghị nghe chuyện Ninh Kỵ đã hoàn toàn thích ứng trong quân.
Hiện giờ đã là Kiến Sóc năm thứ chín, sau khi Ninh Nghị đoàn viên với người nhà, con cái, ở chung với nhau đã hơn một năm. Thế cục thiên hạ hỗn loạn, con nít đa số lăn lộn lì đòn, không yếu ớt. Ninh Nghị và người nhà ở chung tương đối hòa thuận, tình cảm giữ phụ tử, phụ nữ không bị đứt đoạn chỉ vì chia xa thời gian dài.
Trưởng tử Ninh Hi hiện giờ mười bốn, sắp mười lăm tuổi, hồi đầu năm Ninh Nghị đã đính hôn Ninh Hi với Mẫn Sơ Nhất. Hiện nay Ninh Hi có ý thức trách nhiệm bắt đầu học các loại toán lý, kiến thức nhân văn mà phụ thân sắp xếp cho. Thật ra Ninh Nghị không hề có ý muốn cho con nối nghiệp cha, bồi dưỡng Ninh Hi thành người nối nghiệp, nhưng bầu không khí thời nay là như thế, hài tử lại có động lực, Ninh Nghị cũng vui vẻ cho Ninh Hi tiếp xúc các loại giáo dục như toán lý hóa, lịch sử chính trị.
Trưởng tử không khiến người quá lo lắng, thứ tử Ninh Kỵ năm nay sắp mười hai tuổi lại khiến Ninh Nghị hơi đau đầu. Từ lúc đến Vũ triều thì Ninh Nghị luôn mong muốn trở thành cao thủ võ lâm, hiện nay thành tựu có hạn. Tiểu Ninh Kỵ từ nhỏ đã khiêm cung có lễ, văn nhã lịch thiệp, giống tư sinh còn hơn Ninh Hi, nào ngờ thiên phú và hứng thú đều dồn hết vào võ nghệ. Ninh Nghị không thể luyện công từ nhỏ, Ninh Kỵ từ nhỏ đã có các thầy như Hồng Đề, Tây Qua, Đỗ Sát dạy dỗ, qua mười tuổi thì đã đặt nền móng vững chắc.
Nhưng muốn có chút thành tựu trong võ nghệ không phải có sư phụ tốt là làm được. Hồng Đề, Tây Qua, Đỗ Sát, thậm chí đám người Trần Phàm ở Miêu Cương, mỗi người đều rèn luyện qua ải sống chết, may mắn còn sống mới có tiến bộ. Làm phụ mẫu đâu nỡ để con của mình chạy đi đấu sống chết, với Ninh Nghị thì một mặt hy vọng đám con của mình đều có năng lực tự bảo vệ, từ nhỏ cho bọn họ luyện tập võ nghệ, ít nhất thân cường thể tráng cũng tốt, mặt khác lại không đồng ý để hài tử thật sự phát triển theo đường võ nghệ, bây giờ thì sắp xếp Ninh Kỵ như thế nào trở thành việc khó khăn.
Lỗi tại hắn, lâu ngày không gặp bọn nhỏ nên đắc ý vong hình, ban đầu thổi phồng chính mình võ nghệ đệ nhất thiên hạ, kết nghĩa với Chu Đồng, phớt lờ Lâm Tông Ngô, về sau đánh giỡn với Tây Qua, hắn vì tuyên truyền lại viết ra vài bộ tiểu thuyết võ hiệp, kiên định ý niệm kế thừa ‘đệ nhất thiên hạ’ của Ninh Kỵ, ở tuổi mười một đặt nền móng nội công, cốt cách dần vững chắc, tuy thoạt nhìn thanh tú nhưng vóc dáng vụt cao, ổn cố thêm vài năm phỏng chừng sẽ đuổi kịp và vượt qua hài tử cùng thế hệ mà Ninh Nghị đã gặp như là Nhạc Vân, Nhạc Ngân Bình.