CHƯƠNG 1038: LẪM ĐÔNG 4
Mùa đông đã đến, mạn bắc Hoàng Hà, tuyết lớn nối tiếp nhau rơi xuống.
Thành Ốc Châu, bầu không khí tiêu điều xơ xác sau cuộc chiến đang bao phủ nơi này.
Đây là thành trì ven tiền tuyến gần với cương vực Tấn Vương, từ khi Nữ Chân lộ ra manh mối nam hạ, hai ba tháng nay, việc phòng thành đã lần lượt bắt đầu gia cố, trong khoảng thời gian chuẩn bị chiến đấu, nữ tướng Lâu Thư Uyển dưới một người trong địa bàn Tấn Vương cũng từng đích thân đến Ốc Châu hai lần. Giờ đây chiến tranh đã bạo phát, thương binh và hàng ngàn hàng vạn lưu dân từ tiền tuyến tháo chạy xuống đều đang tụ tập ở đây, trong thời gian ngắn, khiến cho cục diện phụ cận Ốc Châu trở nên vô cùng lạnh lẽo và vô cùng hỗn loạn.
Chuyện từng có một tiểu lại tên Mục Dịch, bởi vì người nhà bị hại mà đại phát hung tính trong thành, trong thời cuộc thế này đã không còn có bao nhiêu người nhớ tới nữa.
Vượt qua thành Ốc Châu đi lên phía bắc, một đường từ phế tích Thái Nguyên đến Nhạn Môn Quan, một mảnh chiến trường từng đánh khốc liệt nhất sau khi Nữ Chân nam hạ, mười mấy năm qua, nhân khẩu giảm mạnh, dân chúng lầm than. Một vị thủ lĩnh tên Vương Cự Vân tới nơi này, tụ tập cư dân lại với tôn chỉ tương tự với Ma Ni giáo ban đầu, phản Nữ Chân, cân bằng giàu nghèo, sau khi đánh lật phú hộ còn sót lại ở đây, gom lại thành nghĩa sư trăm vạn, trong miệng của bên phía Ngụy Tề, Nữ Chân, lại bị gọi là “Loạn sư”.
Lý Tế Chi từng triển khai hai lần tiêu diệt đối với nhánh loạn sư này cùng với quân coi giữ phụ cận Nhạn Môn Quan, nhưng hai lần đều thất bại tan tác mà trở về, tinh nhuệ dưới trướng “Loạn sư” bị tông giáo tẩy não, miệng hô thần hiệu, không sợ sống chết, người sau nối bước người trước. Mà Vương Cự Vân dụng binh có phương pháp, trong hai lần ứng phó với vây quét đều tập kích bất ngờ hậu cần đối phương, đám người Lý Tế Chi vây quét không thành, ngược lại bị đối phương cướp đi không ít vật tư, sau việc vây quét này đành phải hủy bỏ.
Lần này quân đông lộ Nữ Chân nam hạ, người đứng đầu sóng ngọn gió, cũng chính là nhánh đội ngũ nghĩa sư của Vương Cự Vân, mà sau đó, Điền Thực ở mặt nam truyền hịch thiên hạ, hô ứng cùng nổi dậy, trăm vạn đại quân lần lượt giết tới, khiến mạn bắc Thái Nguyên hóa thành một mảnh chiến trường Tu La.
Thời gian vỏn vẹn hơn tháng, trong tuyệt địa từ Nhạn Môn Quan đến phế tích Thái Nguyên, lần lượt bạo phát bốn lần đại chiến. Vị quân thần Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Hàn này hành binh như núi, dưới sự phò tá của Hi Doãn, chỉ huy mãnh tướng Kim quốc dưới trướng như đám người Ngân Thuật Khả, Thuật Liệt Tốc, Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát trước tiến đánh tan hai lần xâm phạm của Vương Cự Vân, mà sau đó đánh tan đội quân tiên phong xâm phạm của Tấn Vương, không lâu sau, lần nữa đánh tan quân đội liên hợp của hai bên Vương Cự Vân và Điền Thực. Dưới thành Thái Nguyên mười năm trước đã bị đốt thành phế tích, máu tươi và thi thể của người Hán lần nữa phủ khắp đồng bằng.
Nhưng mà, cho dù là trước sau bốn lần đại bại, nghĩa sư của Vương Cự Vân, lực lượng hệ Tấn Vương của Điền Thực vẫn chưa từng sụp đổ. Sau mấy bận đại chiến, một số lượng to lớn thương binh, tàn binh tập kết về các nơi như Ốc Châu, lưu dân chạy nạn từ mặt bắc cũng theo đó rút về nam, các nơi như Ốc Châu cũng không cự tuyệt những người này xuất hiện, quan phủ thu nhận chữa trị thương binh trong cục diện hỗn loạn, sắp xếp đào binh quay về đội trở lại, cho dù đối với những lưu dân rút về nam chỉ còn da bọc xương kia, tương tự cũng chuẩn bị cháo nghĩa ít nhất đủ để sống sót, sắp xếp cho họ tiếp tục đi về nam.
Hơn mười năm Nữ Chân tới phía nam, người Hán giãy giụa cầu sống, bậc nghĩa cử không tư lợi thế này đã nhiều năm rồi không có ai nhìn thấy, trong thời gian ngắn ngủi, vô số người bị nghĩa cử này của Tấn Vương tác động, một số con người da bọc xương rưng rưng nước mắt cầm vũ khí lên —— bọn họ sớm đã sống đủ ngày tháng không phải nhân gian này, không bằng lòng tiếp tục xuống nam chịu giày vò nữa. Thời tiết như vậy, thế đạo như vậy, con người dù cho có tiếp tục chạy nạn, thứ chờ đợi bọn họ, rất có thể cũng chỉ là một con đường chết, hoặc là sự giày vò còn khó khăn hơn cái chết, vậy không bằng vứt cái mạng ở nơi này, đồng quy vu tận với người Nữ Chân. Mà cảm nhận được bầu không khí như thế, một bộ phận tàn binh đã thoát ly, cũng lần nữa cầm đao thương lên, gia nhập vào đội ngũ ban đầu......
Trong chiến tranh, có tình cảnh khiến người ta nước mắt lưng tròng như vậy, đương nhiên cũng đồng dạng có đủ loại khiếp đảm và ti tiện, khủng bố và hung tàn.
Nội bộ nhánh Tấn Vương, đàn áp và thanh tẩy mà Lâu Thư Uyển phát động dưới sự phối hợp của lực lượng Trúc Ký do Triển Ngũ suất lĩnh, vẫn đang không ngừng tiến hành, mỗi một tòa thành trì từ nam chí bắc, phàm là kẻ có hiềm nghi đầu hàng lớn đều bị lùng bắt ra, mỗi một ngày, đều xảy ra chuyện tịch biên và chém đầu.
Trong lúc này tự nhiên cũng có thám tử và kẻ du thuyết do Hoàn Nhan Hi Doãn phái đi hoạt động sôi nổi, tương tự cũng không chỉ có một vụ án oan xử sai xảy ra, nếu như là một chính quyền bình thường, việc dọn dẹp như vậy đủ để lay động căn cơ của cả một chính quyền, nhưng ở hiện tại đối mặt với loại đại địch như Hoàn Nhan Tông Hàn, sau lưng lại không có viện quân, cũng chỉ có loại đàn áp lạnh lùng tàn khốc này mới có thể đảm bảo cho sự tiến hành chiến đấu ở tiền tuyến.
Một số binh sĩ không bằng lòng chiến đấu nữa, trốn vào trong núi. Đồng thời cũng có đám người tham sống sợ chết, hoặc muốn mượn loạn thế giành lấy một phen phú quý cầm vũ khí nổi dậy, chờ đợi sự xuất hiện của “vương kỳ” Nữ Chân trong thế cục hỗn loạn. Phụ cận Ốc Châu, cục diện như vậy đặc biệt nghiêm trọng.
Giữa rừng núi ở mặt bắc Ốc Châu, trong thời gian hơn một tháng, trước sau bèn có năm sáu nhánh phỉ nhân tụ tập tuyên bố quy thuận Nữ Chân, chờ đợi vương sư tới. Thanh thế của bọn họ có lớn có nhỏ, nhưng trong thời gian thừa dịp cục diện hỗn loạn, những người này cướp bóc, hủy thôn đốt rừng, thậm chí có người chuyên chặn giết tàn binh chạy về phía nam trên đường, bọn họ chặn đường, uy hiếp nhóm nhỏ tàn binh gia nhập, nếu không đồng ý, lập tức giết chết, thi thể bị lột sạch treo trên cột cờ, cũng có một nhánh đội ngũ, chặn giết đồ quân nhu của quân đội Tấn Vương từ mặt nam tới, sau khi thất bại thì phá hủy đường xá, thậm chí còn phao tin muốn lẫn vào thành Ốc Châu tùy ý giết người, khi Nữ Chân tới mở thành cho đối phương, khiến cho lòng người ở phụ cận bàng loàng lo sợ.
Hôm đó tuyết lớn đã ngừng, trong một thôn trang bên ngoài mấy chục dặm của mặt đông Ốc Châu bốc lên từng cột khói, một nhánh đội ngũ phỉ nhân đã cướp sạch nơi này. Nhánh đội ngũ này ước chừng có năm sáu trăm người, trên cây cờ lớn dựng đứng viết dòng chữ chẳng ra gì “Đại Kim Ốc Châu trấn phủ quân”, sau khi thôn xóm bị cướp sạch, nam tử tráng niên trong thôn bị đều bị tàn sát, phụ nữ đa số bị cưỡng bức, rồi sau đó bị bắt mang đi.
Đội ngũ rời đi xếp thành chuỗi dài, người cầm đầu phía trước kia ngồi trên con ngựa to lớn, mặc giáp chắc chắn, đeo trường đao, thân hình vạm vỡ, trên lưng ngựa còn trói một nữ tử, đang giãy giụa. Nam nhân một mặt thúc ngựa tiến lên, một mặt vung tay tát nữ tử kia mấy cái, nữ tử bèn không dám phản kháng nữa, hắn cười ha hả, rất đắc ý.
Nam nhân cầm đầu này tên là Vương Cảm, trước đây chính là bá chủ một phương của sơn phỉ tụ tập tại phụ cận Ốc Châu, võ nghệ hắn mạnh mẽ, tự cao tự đại, sau khi người Nữ Chân đến, hắn được chiêu an trong âm thầm, càng là muốn đền đáp tử tế, giành lấy một phen công danh, trong những ngày tháng qua, hắn cướp bóc các nơi xung quanh, thậm chí tung ra đủ loại tin tức giả vào trong thành Ốc Châu theo mưu kế của sứ thần Nữ Chân nam hạ, khiến cho lòng người hoảng sợ. Lúc này lại làm ra việc tàn sát thôn làng, giết thanh niên trai tráng, để lại lão nhân, hài tử, tiếp tục tạo ra khủng hoảng và gánh nặng cho thành Ốc Châu.
Nữ Chân nam hạ, tổ hợp Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Hi Doãn được coi là vô địch đương thế, chiến đấu chính diện, không ai cảm thấy mình có thể thắng. Có được nhận biết như vậy, trước mắt bất luận là Vương Cự Vân hay Điền Thực, Vu Ngọc Lân, điều ngày đêm suy nghĩ đều không phải là đánh bại địch nhân trên chiến trường một lần duy nhất, đương nhiên có thể bại, tháo chạy cũng không vấn đề, chỉ cần có thể tập kích quấy rối, kéo chân nhánh đại quân đông lộ này ở mức độ lớn nhất, vậy chiến cục của mạn bắc Hoàng Hà đã coi như đạt được mục đích, mà hai nhánh quân đội của Nữ Chân đều nóng lòng nam hạ công Vũ triều, cho dù tất cả nồi niêu chum vại trong địa bàn Tấn Vương đều đánh hết, chính mình rút người vào trong núi lớn, bên phía Tông Hàn, Hi Doãn cũng không đến mức còn tâm tư rảnh rỗi đuổi tận giết tuyệt.
Dù có tập hợp hết lực lượng của toàn thiên hạ, đánh bại được Nữ Chân, chỉ cần thiên hạ còn thuộc về người Hán, mạn bắc Hoàng Hà nhất định sẽ có một vị trí của Tấn Vương, thậm chí thời thế thay đổi, tương lai có được danh tiếng thế này, chiếm lĩnh thiên hạ cũng không phải không thể.
Cũng là bởi vì đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý như vậy, mấy lần đại bại của chiến trường phía trước, đều không thể hoàn toàn đánh tan được hệ thống chỉ huy của hai nhóm quân đội. Sau khi đại bại Vương Cự Vân không ngừng thu nạp tàn binh, một phía Tấn Vương cũng đã sớm làm tốt sự chuẩn bị bại rồi đánh tiếp. Nhưng trong cục diện như vậy, sự kiểm soát đối với những khu vực hỗn loạn này liền trở nên trì trệ. Vương Cảm mấy lần gây án, trong trời đất sau tuyết lớn này, lực lượng cảnh vệ đặt trọng tâm ở thành trì cũng như xung quanh thành trì đều không thể kịp thời cứu viện đối với xung quanh.
Lần này cũng là như thế, đội ngũ tàn sát thôn làng mang theo vật tư và nữ nhân đã vơ vét nhanh chóng rời đi dọc theo đường nhỏ, trở lại núi, Vương Cảm ý chí bừng bừng, vừa khoe khoang chiến tích lần này và phú quý tương lai với đám phụ tá bên cạnh, vừa thò tay tùy ý vuốt ve bên trong y phục của nữ nhân kia. Tuy rằng mặt bắc Ốc Châu là chiến trường mà đại quân chân chính chém giết, nhưng trước mắt, hắn không chút sợ hãi sẽ bị quân đội ở phụ cận Ốc Châu chặn lại, chỉ vì sứ giả Nữ Chân đến phía nam kia trước đó đã xác định với hắn —— Điền Thực phản Kim, một con đường chết, cho dù nữ tướng tọa trấn triều đường kia thủ đoạn độc ác giết người vô số, nhưng gian tế chọn lén lút báo tin cho người Kim vẫn sẽ không giết hết được.
Cứ vênh váo tự đắc như vậy đi qua một chỗ rẽ trong núi, một “cự thạch” nằm yên trong tuyết bên cạnh đường núi thình lình hất lên, một cây thiết bổng bên dưới “cự thạch” múa vòng, gào thét tiến đến, một binh sĩ đi bên cạnh đội ngũ không có chút phản ứng, cả người giống như đột nhiên bị người kéo cổ rút cao nửa người, máu thịt vung vẩy khắp trời.
- Ta......con mẹ nó ——
“Cự thạch” kia vốn là ngụy trang, chỗ hất lên chẳng qua cách Vương Cảm hơn trượng, ở giữa chỉ có hai tên lính ngăn cách. Bên trong tuyết trắng ngập núi đột nhiên dâng lên động tĩnh, Vương Cảm phản ứng lại đầu tiên, hắn rống lên một tiếng, kéo mạnh dây cương, lập tức vung đao, một binh sĩ khác bên cạnh đã lười nhác đánh một gậy về phía trước, đập thẳng vào mông ngựa của một tên phụ tá đi phía trước. Bóng người hung mãnh xông xáo đập thẳng qua khoảng cách hơn trượng. Trong lúc vung đao lông tơ sau gáy Vương Cảm dựng đứng, hắn nghiêng người trong vội vã, bóng gậy gào thét lướt qua trán hắn, bốp một tiếng vang lớn đánh vào sọ chiến mã, giống như đánh vỡ một cái trống đá, sau đó chiến mã ầm vang văng ra ngoài.
Chiến mã nghiêng đổ tựa như núi lở, đồng thời đâm sang hai binh sĩ bên mé khác, Vương Cảm lăn xuống đất cái rầm theo chiến mã, hắn chật vật lăn lộn mang tính phòng ngự, chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trên đầu bay qua —— đó là nữ nhân từ trên lưng chiến mã bị người tới ném bay —— Vương Cảm lăn một cái bèn đứng dậy từ dưới đất, một tay xúc tuyết đọng ném về phía sau, cơ thể đã chạy tới đội ngũ phía sau lúc này đang đối diện với hắn, miệng hét lớn.
- Ngăn hắn lại! Giết hắn giết hắn ——
Thân ảnh chạy băng băng truy sát kia cũng tốc độ, gần như vẽ ra một vòng tròn nhỏ theo thi thể chiến mã lăn lộn, tuyết đọng dưới đất bị bước chân của hắn giẫm lên tung tóe, phía sau chưa rơi xuống, phía trước lại đã bắn ra, tựa như từng đóa hoa sen nở rộ. Phía sau đội ngũ càng là trận bộ binh sáu bảy người, một hàng tiếp đó lại một hàng, trường thương như rừng, Vương Cảm hét lớn chạy về phía bên đó, thích khách đuổi gắt tới, đối mặt với rừng thương Vương Cảm xoay người một cái lui vào bên trong, phía trước ép tới là một đôi mắt hung mãnh như lửa.
Cuộc ám sát này thình lình xảy ra, như biển gầm núi lở, trong lòng hắn căn bản không kịp cân nhắc võ nghệ đối phương rốt cuộc cao đến cỡ nào, chỉ là một tay cầm khiên tròn, một tay cầm trường đao làm ra thế phòng ngự, binh sĩ phía sau cũng đã kịp phản ứng, trường thương như rừng từ bên mé người hắn đâm qua, thích khách băng băng mà tới kia, thiết bổng trong tay bay múa, kéo theo tuyết đọng gào thét đánh về phía xung quanh, hệt như một cơn lốc xoáy khổng lồ, hơn mười thanh trường thương quá nửa đều không phải làm bằng sắt, vừa chạm vào bóng gậy đó, đã rào rào đẩy ra xung quanh, mấy thân thương gỗ bạch lạp bay lượn trên bầu trời.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân ảnh tới gần, thiết bổng ầm đè lên, đập vào trường đao và khiên tròn của Vương Cảm, đồng thời đẩy hắn tới binh sĩ phía sau.
- Hống ——
Theo va chạm dữ dội, hán tử xông tới quát to một tiếng, thân thể Vương Cảm không khỏi lui về phía sau, hơn mười người phía sau trong lúc vội vàng làm sao chống đỡ được thân thể, có người loạng choạng lùi lại, có người lăn lộn ngã xuống đất, cả người Vương Cảm bay về phía sau vài bước, thiết bổng thu về, sau đó bóng gậy gào thét quét ngang tới, hắn chặn bằng khiên tròn, cánh tay tê liệt vì chấn động, bóng gậy nhảy múa lao tới từ phía bên kia, đập rầm lên vai hắn, công kích cuồng vũ tiếp theo nhấn chìm lấy hắn.
Lúc này, hàng trước của đội ngũ vừa mới vượt qua khúc cua, phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng hò hét, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bức tường người phía trước đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh vung vẩy thiết bổng, trong nháy mắt đẩy đám đông đi, tướng quân Vương Cảm cũng không ngừng bay trở lại sườn đồi bên cạnh giữa những tiếng la hét điên cuồng, có người cố gắng ngăn cản, có người cố gắng tấn công từ phía sau, chỉ thấy có người đột nhiên ngã xuống một bên trong sự nhảy múa hỗn loạn của thiết bổng, nhưng đầu đều bị thiết bổng đưa đi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng gậy vung vẩy, binh binh bốp bốp như rèn sắt, Vương Cảm bị đẩy qua đám đông hỗn loạn đó, gần như bay ngược lên sườn núi tám chín trượng, người phía sau đều đã bị vứt bỏ. Bóng gậy kia đột nhiên dừng lại, xẹt qua không trung, cắm xuống phía sau, trong tiếng ầm vang dội, một tảng đá lớn trong đống tuyết nứt toác, thiết bổng cắm vào chỗ ấy. Thích khách không ngừng bước ép gần tới Vương Cảm như kẻ say rượu ở phía trước, một tay đoạt đao, một tay kéo soạt mũ giáp của hắn ra, nắm chặt lấy đầu, đè mũi đao xuống.
Trong máu tươi sền sệt, đầu người bị một đao cắt xuống, thi thể của Vương Cảm như không còn xương cốt, ngã xuống đất theo khôi giáp, huyết dịch sền sệt đang chảy ra từ giữa.
- Nam tử hán không nên làm nô! Các ngươi đáng chết!
Âm thanh đầy ắp sự tức giận phát ra dưới sự bức ép của nội lực, xuyên qua núi tuyết như tiếng sấm. Thích khách kia xách đầu người quay người lại, thiết bổng đứng trong tảng đá bên cạnh, trong nhất thời trước sau mấy trăm bọn phỉ vậy mà không ai dám bước lên trước. Chỉ nghe hắn nói.
- Còn không quỳ xuống ——
Quỳ đương nhiên là sẽ không có ai quỳ, chỉ là theo tiếng quát lớn này, trong khu rừng gần đó đột nhiên có tiếng kèn quân vang lên, sau đó là âm thanh đại quân xuyên qua rừng giết tới. Mấy trăm người trước sau dưới trướng Vương Cảm chẳng qua là một đám ô hợp, mắt thấy thích khách nọ trước mặt mấy trăm người cứ thế giết chết thủ lĩnh, lúc này nhớn nhác chạy tứ tán.
Thích khách này rút thiết bổng lên đuổi theo, từng gậy một đánh ngã từng tên phỉ nhân gần đó vào trong đất tuyết, lại thấy đằng xa có người cướp kim ngân, bắt nữ tử muốn trốn, phát lực đuổi theo qua đó. Lúc này trong khu rừng có nhóm người giết ra, một bộ phận phỉ nhân quỳ xuống đầu hàng, lại có một bộ phận vứt vật nặng đi, liều mạng bỏ chạy ra xa.
Đợi đến khi hai ba trăm tên phỉ nhân ném binh khí quỳ rạp xuống đất tuyết, người trong rừng cũng đã ra gần hết, lại thấy những người này tổng cộng chẳng qua hơn ba mươi người, có người còn lén lút muốn chạy trốn, bị hán tử cầm thiết bổng xông ra đầu tiên đó đuổi theo đánh cho óc nát bấy, trong nhất thời, hơn ba mươi người trói gần ba trăm tù binh lại, cứu thêm được một nhóm nữ tử bị bắt tới, trên con đường trong núi, đều là thanh âm cầu khẩn và gào khóc.
Hán tử cầm gậy kia nhìn những nữ nhân bị bắt tới này từ đằng xa, ánh mắt bi thương, nhưng cũng không tới gần, thấy tù binh phần lớn đều bị trói thành một xâu, hắn dời mắt nhìn về hướng phỉ nhân thoát đi, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này phía sau có một nữ tử mặc quân phục trên mặt có sẹo đi tới, dò hỏi hắn sự sắp xếp tiếp theo, hán tử cầm gậy nói.
- Các ngươi đưa nữ nhân về trong thôn xóm, dẫn theo người vẫn còn sống, áp giải đám súc sinh này đến thành Ốc Châu......ta đuổi theo đám người chạy thoát.
Hắn dừng một chút.
- Nữ Chân có sứ giả nam hạ, ta phải đi tìm ra hắn.
Hán tử này, tự nhiên chính là Cửu Văn Long Sử Tiến quay trở lại Ốc Châu. Từ khi hắn trùng phùng với Lâm Xung, sau lại xác nhận chuyện Lâm Xung vì đưa thư mà chết, trong lòng nguội lạnh, chuyện duy nhất còn bận lòng chỉ có tung tích của con trai Lâm Xung Mục An Bình. Chỉ có điều đối với chuyện này, điều duy nhất hắn biết chỉ có một cái tên Đàm Lộ.
Sau khi Sử Tiến trở lại Ốc Châu, mấy lần điều tra, lại nhờ cậy quan phủ phối hợp, vẫn chưa tra ra được tung tích của Đàm Lộ. Lúc này thế cục xung quanh dần căng thẳng, trong lòng Sử Tiến lo nghĩ không thôi, lại triệu tập một số người vẫn bằng lòng đi theo hắn từ sau khi Xích Phong sơn giải thể, chuyện quan trọng nhất đầu tiên tuy vẫn là tìm kiếm hài tử, nhưng mắt thấy thế cục trở nên rối loạn, đối với tai họa thế này, hắn chung quy vẫn khó mà bỏ mặc.
Chẳng qua có vết xe đổ của Xích Phong sơn, Sử Tiến cũng chỉ bằng lòng tiến hành những hoạt động hành thích theo nhóm nhỏ trong âm thầm. Trước mắt phục giết Vương Cảm, Sử Tiến không nghỉ ngơi quá nhiều, đuổi tới cánh rừng phía trước. Võ nghệ hắn đã đạt tới mức cao siêu, lần này theo đuôi một tên phụ tá của Vương Cảm, đến ngày thứ ba, cuối cùng phát hiện manh mối một sứ giả do Nữ Chân phái tới.
Tên này chính là một người Hán Liêu Đông, lệ thuộc dưới trướng Hoàn Nhan Hi Doãn, Sử Tiến ra tay bắt được hắn, tra khảo đến nửa đêm, tin tức có được không nhiều. Hắn tung hoành thiên hạ, cả đời lỗi lạc, lúc này mặc dù là đối mặt kẻ địch, nhưng đối với việc đánh đập tra khảo, dày vò không bờ bến kiểu này chung quy có chút phản cảm, đến sau nửa đêm, gian tế đó tự sát mà chết. Sử Tiến thở dài, đào hố chôn thi thể người này.
Ngày thứ hai trở lại Ốc Châu, chuyện có nghĩa sĩ giết Vương Cảm, cứu lấy người trong thôn, còn bắt đi sơn phỉ đã được truyền ra trong thành. Sử Tiến không muốn nổi danh, lặng lẽ trở về khách điếm dừng chân, đồng bạn bên cạnh truyền tới một tin tức bất ngờ, có người tự xưng biết tung tích con trai của Mục Dịch, hy vọng gặp mặt hắn một lần.
Người này hắn cũng quen biết: Đại Quang Minh giáo giáo chủ, Lâm Tông Ngô.