CHƯƠNG 1042: LẪM ĐÔNG 8
Nhân sinh là một hồi tu hành gian nan.
Tống Vĩnh Bình tự Văn Sơ, sinh ra trong gia đình quan lại, phụ thân Tống Mậu một dạo làm đến tri châu dưới thời Cảnh Hàn triều, gia nghiệp hưng thịnh. Tống Vĩnh Bình xếp hàng thứ tư trong tộc Tống thị thông minh từ bé, lúc nhỏ có danh thần đồng, phụ thân và đám người trong tộc cũng có kỳ vọng lớn lao đối với hắn.
Trưởng thành trong bầu không khí như vậy, gánh vác sự kỳ vọng lớn nhất, học hành với sư trưởng tốt nhất, Tống Vĩnh Bình từ nhỏ cũng cực kỳ cố gắng, năm mười bốn mười lăm tuổi văn chương đã được ca ngợi là có tài của cử nhân. Có điều trong nhà tin thờ thuyết Lão Tử, trung dung, thường nói đạo lý biết sống giữ mái, biết vinh giữ nhục (sống khiêm nhường, không phô trương thanh thế), đợi đến khi hắn mười bảy mười tám, tâm tính vững vàng, mới để hắn thử sức khoa cử.
Mười tám tuổi đỗ tú tài, mười chín tuổi vào kinh dự thi đỗ cử nhân, đối với vị Tống gia Tứ Lang kinh tài tuyệt diễm này mà nói, nếu như không có gì khác ngoài ý muốn, con đường quan lại của hắn, chí ít ở nửa đoạn đầu sẽ thuận buồm xuôi gió, mà thành tựu sau đó cũng sẽ cao hơn phụ thân hắn, thậm chí sau đó nữa sẽ trở thành rường cột cho đời sau của toàn bộ Tống gia.
Nhưng ngoài ý muốn lúc nào cũng tồn tại.
Trước tri châu Tống Mậu, Tống gia chính là thư hương môn đệ, từng xuất hiện mấy vị quan nhỏ, nhưng trên quan trường gốc rễ không vững chắc. Thế gia nhỏ muốn vươn lên, rất nhiều mối quan hệ đều phải giữ gìn và đoàn kết lại. Tô gia thương nhân ở Giang Ninh chính là quan hệ thông gia bên họ mẹ của Tống Mậu, mượn sự che chở của Tống thị để kinh doanh tơ lụa, trên con đường làm quan của Tống Mậu, cũng từng hỗ trợ rất nhiều tài vật cho hắn, quan hệ giữa hai nhà trước nay không tệ.
Biểu muội của Tống Mậu gả cho Tô Trọng Kham của nhị phòng Tô gia, quan hệ với đại phòng cũng không chặt chẽ, nhưng đối với những chuyện này, Tống gia không bận tâm. Quan hệ thông gia là một ngưỡng cửa kết nối sự qua lại của hai gia đình, nhưng thứ thật sự chống đỡ cho đoạn tình thân này là lợi ích chuyển cho nhau sau đó, trong chuỗi lợi ích này, Tô gia luôn là bên bợ đỡ Tống gia. Bất luận đời sau của Tô gia ai là người quản sự, sự bợ đỡ đối với Tống gia tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Mà Tống Mậu thân là thư hương môn đệ, khi đối mặt với thế gia thương nhân này, trong lòng kỳ thực cũng khá có tính sạch sẽ, nếu như Tô Trọng Kham sau này có thể tiếp quản toàn bộ Tô gia, đây tất nhiên là chuyện tốt, cho dù không được, đối với Tống Mậu mà nói, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay quá nhiều. Đây chính là tình hình giữa hai nhà lúc ấy, mà bởi một phần thanh cao này của Tống Mậu, thái độ của Tô Dũ đối với Tống gia, ngược lại càng thân thiết hơn, từ một mức độ nào đó đã kéo gần khoảng cách của hai nhà.
Sự xuất hiện của người ở rể đại phòng Tô gia kia, là biến số ban đầu trong gia tộc này, lúc lần đầu tiên gặp được Ninh Nghị vốn nên không có chút địa vị gì ở Giang Ninh kia, Tống Mậu bèn phát giác ra sự tồn tại của đối phương. Chỉ có điều, bất luận là Tống Mậu khi đó, hay Tống Vĩnh Bình của sau này, hoặc là tất cả mọi người quen biết hắn, đều chưa từng nghĩ tới, phần biến số kia về sau sẽ bành trướng thành gió lốc vắt ngang chân trời, hung hăng ép qua cuộc đời của tất cả mọi người, căn bản không có ai có thể tránh được sự ảnh hưởng to lớn đó.
Lần thứ nhất Tống Vĩnh Bình gặp Ninh Nghị là thời điểm lên kinh ứng thí năm mười chín tuổi, hắn nhẹ nhàng lấy được danh hiệu tú tài, mà sau đó đỗ cử nhân. Lúc này vị nam tử tuy ở rể nhưng khá có tài năng đã được Tần tướng nhìn trúng, vào tướng phủ làm phụ tá.
Tục ngữ nói canh cửa phủ tể tướng địa vị ngang với quan thất phẩm, đối với Tống Vĩnh Bình đi lên từ con đường chính thống mà nói, đối mặt với vị tỷ phu này, trong lòng vẫn có tâm trạng xem thường, nhưng mà, phụ tá làm cả đời cũng là phụ tá, bản thân hắn lại là quan thân tiền đồ vô lượng. Có được nhận biết như vậy, thái độ của hắn đối với tỷ tỷ tỷ phu này khi đó, cũng duy trì được phong độ và lễ phép tương đối.
Sau đó bởi vì quan hệ với tướng phủ, hắn được nhanh chóng bổ vào thực khuyết, đây là bước đầu tiên trên con đường làm quan của hắn. Tống Vĩnh Bình trong thời gian làm huyện lệnh có thể coi là cẩn trọng tận tụy, hưng thương nghiệp, sửa thủy lợi, cổ vũ nông sự, thậm chí trong bối cảnh người Nữ Chân nam hạ, hắn tích cực di dời cư dân trong huyện, vườn không nhà trống, trong đại loạn sau này, thậm chí còn lợi dụng địa thế bản địa, suất lĩnh quân đội đánh lui một nhóm nhỏ người Nữ Chân. Sau khi cuộc chiến bảo vệ Biện Lương lần thứ nhất kết thúc, trong luận công khen thưởng bước đầu, hắn một dạo nhận được sự tán dương rất lớn.
Nhưng mà, vị tỷ phu này lúc ấy đã phát động quân đội Vũ triều, chính diện đánh tan cả nhánh Oán quân, thậm chí ép lui toàn bộ cuộc nam chinh lần thứ nhất của Kim quốc.
Tống Vĩnh Bình biết được nội tình thời điểm đó, cách nhìn đối với vị tỷ phu này một dạo đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Đương nhiên, tâm trạng như vậy không duy trì quá lâu, sau đó Hữu tướng phủ thất thế, hết thảy chuyển biến đột ngột, Tống Vĩnh Bình lòng nóng như lửa đốt, nhưng sau đó nữa, hắn vẫn bị tin tức đột ngột truyền ra từ trong kinh thành dọa đến đầu óc trống rỗng. Ninh Nghị giết vua mà đi, các lộ quân đội dẹp giặc một đường đuổi theo, thậm chí đều bị đánh tới mức bại trận trốn chạy ào ào. Sau đó nữa, trời long đất lở, thế cục của cả thiên hạ đều thay đổi khiến người khó mà hiểu được, mà con đường làm quan của Tống Vĩnh Bình và cả phụ thân Tống Mậu, thậm chí là toàn bộ một tộc Tống thị, đều dừng phắt lại.
Mười năm về sau, cả Tống gia đã trải qua nghiêng ngả hết lần này đến lần khác. Những nghiêng ngả này cũng không còn có thể liên hệ với từng chuyện đại sự ảnh hưởng đến cả thiên hạ kia, nhưng thân ở trong đó, cũng đủ để chứng kiến đủ loại thói đời nóng lạnh. Cho đến năm Kiến Sóc thứ sáu, mới có một vị khách khanh của công chúa phủ tên là Thành Chu Hải tìm đến hắn, sau một phen khảo nghiệm, để Tống Vĩnh Bình đang vì gia đạo sa sút mà mở trường tư thục dạy học kiếm sống lại bổ sung vào chức vị huyện lệnh.
Tống Vĩnh Bình lúc này mới biết, mặc dù Ninh Nghị từng giết vua tạo phản, nhưng sau đó, rất nhiều người có dính dánh tới hắn ít nhiều vẫn được bảo vệ. Các khách khanh của Tần phủ năm đó ai nấy đều có vị trí riêng, một số người thậm chí được thái tử điện hạ, công chúa điện hạ coi trọng như cánh tay đắc lực, tuy Tống gia có dính dáng tới Tô gia, một dạo bị bãi quan, nhưng sau đó cũng không bị trừng trị quá mức, nếu không toàn bộ một tộc Tống thị sao còn có thể có người lưu lại?
Tống Vĩnh Bình giờ mới hiểu, kẻ đại nghịch kia dù từng làm ra chuyện tội ác tày trời, nhưng thượng tầng của cả thiên hạ, vậy mà không ai có thể né tránh tầm ảnh hưởng của hắn. Cho dù người khắp thiên hạ đều muốn diệt trừ Tâm Ma kia để khoái chí, nhưng lại không thể không coi trọng mỗi một hành động của hắn, đến mức người ban đầu từng cộng sự với hắn, đều được bắt đầu dùng lần nữa. Tống Vĩnh Bình ngược lại bởi vì có quan hệ thân thuộc với hắn, mà bị coi thường khá nhiều, đó là lý do hắn gia đạo sa sút chán nản mấy năm nay.
Lúc hắn còn trẻ vốn có nhuệ khí, nhưng mới ngoài hai mươi gặp phải ảnh hưởng của đại tội giết vua, chung quy bị đánh cho ngơ ngác, trong mấy năm từng trải, Tống Vĩnh Bình càng có lĩnh ngộ đối với nhân tính, nhưng cũng mài đi hết thảy sự sắc sảo. Hắn sau khi phục hồi không dám quá lạm dụng mối quan hệ, thời gian mấy năm này, ngược lại làm huyện lệnh một cách nơm nớp lo sợ. Tuổi tác còn chưa đến ba mươi, tính tình của Tống Vĩnh Bình đã cực kỳ trầm ổn, đối với chuyện quản lý bên dưới, bất luận lớn nhỏ, việc gì hắn cũng phải tự làm lấy, trong mấy năm biến huyện thành trở thành đào nguyên an cư lạc nghiệp, chẳng qua trong hoàn cảnh chính trị đặc biệt như vậy, cách làm việc dần từng bước một cũng khiến hắn không có “thành tích” quá sáng chói, đám người trong kinh phảng phất như đã quên mất hắn. Cho đến mùa đông năm đó, Thành Chu Hải kia mới đột nhiên đến tìm hắn, nhưng là vì trận đại biến của tây nam này.
Một phen động tác này của Hắc Kỳ quân tây nam, Tống Vĩnh Bình tự nhiên cũng biết được.
Phủ công chúa tới tìm hắn, là hy vọng hắn đi tây nam, làm một vòng thuyết khách trước mặt Ninh Nghị.
Từ khi Hoa Hạ quân phát ra hịch văn tuyên chiến chiếu cáo thiên hạ, mà sau đó một đường đánh tan phòng ngự của bình nguyên Thành Đô, thế như chẻ tre không ai cản nổi. Vẫn luôn là một cục diện khó xử bày ra trước mặt Vũ triều.
Một mặt Vũ triều không thể toàn lực chinh phạt tây nam, mặt khác Vũ triều lại tuyệt đối không muốn mất đi bình nguyên Thành Đô, mà trong hiện trạng này, cũng tuyệt đối không thể là lựa chọn cầu hòa hay đàm phán với Hoa Hạ quân, chỉ vì mối thù giết vua không đội trời chung, Vũ triều tuyệt đối không thể thừa nhận Hoa Hạ quân là một nhóm thế lực xem như “đối thủ”. Một khi Hoa Hạ quân và Vũ triều đạt đến một mức độ “bình đẳng” nhất định, vậy đồng nghĩa với việc đại thù giết vua kia sẽ bị cưỡng ép tẩy trắng, Vũ triều cũng sẽ mất đi tính chính thống ở một mức độ nhất định.
Đánh không thể đánh, bàn không thể bàn, nhưng vẫn hy vọng có thể giữ lại một chút lợi ích của tây nam, bày ra trước mặt Vũ triều chính là một hiện trạng khó chịu như vậy. Mời Tống Vĩnh Bình ra, đánh bài tình thân là một lựa chọn buồn cười, nhưng rất rõ ràng, bất luận là con đường nào, trên phương diện triều đình đều phải đi thử.
Trong thời gian này vẫn còn có sự việc xen giữa nho nhỏ. Thành Chu Hải làm người cao ngạo, đối diện với quan viên bên dưới thường đều là người sắc mặt lạnh lùng, cực kỳ nghiêm khắc, hắn đến chỗ quản hạt của Tống Vĩnh Bình, vốn dĩ là để nói qua cách nghĩ của công chúa phủ sau đó rời đi ngay. Ai biết nhìn qua mấy lượt huyện thành nhỏ, lại vì thế mà ở thêm hai ngày, lúc sắp rời khỏi, cố ý đến trước mặt Tống Vĩnh Bình chắp tay nói xin lỗi, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa.
- Ta vốn cho rằng Tống đại nhân tại nhiệm ba năm, thành tích không nổi bật, chính là phường tầm thường ăn trên ngồi trốc, hai ngày nay nhìn xem, mới biết Tống đại nhân mới là đại tài trong việc trị cảnh an dân. Khinh mạn đến như vậy, Thành mỗ hổ thẹn trong lòng, đặc biệt tới đây nói tiếng xin lỗi với Tống đại nhân.
Tống Vĩnh Bình thần thái bình yên chắp tay khiêm tốn, trong lòng ngược lại một hồi chua xót, Vũ triều biến thành Nam Vũ, dân ở Trung Nguyên chuyển vào Giang Nam, kinh tế các nơi đột nhiên tăng mạnh, muốn có chút thành tích viết trên bản tấu quả thực quá mức đơn giản, nhưng muốn thật sự để dân chúng được an định, làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Tống Vĩnh Bình thân ở chốn hiềm nghi, ba phần thành tích ngược lại chỉ dám viết một phần, nhưng suy cho cùng hắn mới chỉ ba mươi tuổi, trong lòng vẫn có khát vọng, trước mắt rốt cục được người công nhận, nỗi lòng cũng phức tạp không rõ ràng, cảm khái khó tả.
Thành Chu Hải bởi vậy lại hàn huyên với hắn hơn nửa ngày, đối với rất nhiều chuyện trong kinh và của thiên hạ hai người cũng không hàm hồ nữa, trái lại cùng nhau nghiên cứu kỹ, xem xét chi tiết từng chuyện một. Tống Vĩnh Bình đã tiếp nhận nhiệm vụ đi tới tây nam, một đường sau đó đi vội cả ngày đêm, nhanh chóng chạy tới Thành Đô, hắn biết sự khó khăn của một đoạn đường này, nhưng chỉ cần có thể gặp mặt Ninh Nghị một lần, đoạt lấy một số thứ từ trong khe hẹp, cho dù bản thân có chết vì việc này cũng không có gì đáng tiếc.
Thế cục tây nam căng thẳng, triều đường cũng không phải hoàn toàn không có hành động gì, ngoại trừ phía nam vẫn còn binh lực dư dả để điều động, việc lên án của rất nhiều thế lực và các đại Nho đối với Hắc Kỳ cũng là thanh thế to lớn, một số nơi cũng đã bày tỏ rõ ràng thái độ tuyệt đối không tiến hành qua lại thương nghiệp với một phía Hắc Kỳ, đến khi tới được địa giới Vũ triều xung quanh Thành Đô, thành trấn lớn nhỏ đều là một mảnh lòng người bàng hoàng, không ít dân chúng bất kể trời tuyết chạy trốn trong tình hình ngày đông đến.
Trong lời truyền miệng của mọi người, nguyên do Hắc Kỳ quân rời núi chính là vì quan phủ Tử Châu từng bắt giữ tiểu cữu của Ninh ma đầu, Hắc Kỳ quân đến để báo thù, thề phải đạp Vũ triều thành đất bằng. Giờ đây Tử Châu nguy ngập, Thành Đô bị công hãm sớm đã trở thành một mảnh thành chết, có người trốn ra được nói tới mức sinh động như thật, nói Thành Đô mỗi ngày đều tàn sát cướp bóc, thành thị bị thiêu cháy, cột khói trước đó cách xa trong vòng hơn mười dặm vẫn có thể thấy được, những người chưa trốn ra được, đại để đều đã chết trong thành rồi.
Tống Vĩnh Bình sớm đã không phải kẻ nông nổi, nhìn quy mô của những ngôn luận, đường kính của tuyên truyền này, biết được tất có người sau lưng thao túng, bất luận là tầng dưới hay cao tầng, những ngôn luận này lúc nào cũng có thể tạo ra chút áp lực cho Hoa Hạ quân. Người Nho tuy cũng có kẻ sở trường kích động, nhưng những năm này, người có thể thông qua tuyên truyền dẫn dắt chiều hướng như vậy, ngược là là Ninh Nghị của hơn mười năm trước am hiểu hơn. Xem ra người trong triều đường những năm qua cũng đều đang khổ học thủ pháp và tác phong của người đó.
Hắn một đường đi vào địa giới Thành Đô, sau khi báo tên họ và ý đồ tới với quân nhân Hoa Hạ thủ vệ thì chưa bị làm khó dễ quá nhiều. Một đường tiến vào Thành Đô, mới phát hiện bầu không khí ở đây và đầu Vũ triều kia hoàn toàn là hai mảnh trời đất. Bên ngoài mặc dù có thể nhìn thấy nhiều binh sĩ Hoa Hạ quân, nhưng trật tự trong thành thị đã dần dần được ổn định.
“Công phòng chiến”, “đại đồ sát” bị bên ngoài lan truyền vô cùng sôi nổi lúc này không nhìn thấy quá nhiều vết tích, quan phủ mỗi ngày thẩm tra xử lý vụ án tồn đọng trong thành, giết chết mấy tên quan lại tham ô, ác bá trong thành chưa thoát đi được, xem ra còn đưa tới lời khen ngợi của cư dân trong thành. Một bộ phận quân nhân Hoa Hạ vi phạm quân kỷ thậm chí cũng bị xử lý và đưa ra công khai, mà bên ngoài nha môn, còn có hộp thư gỗ và điểm tiếp đón có thể cáo trạng quân nhân vi phạm kỷ luật. Hoạt động mậu dịch trong thành tạm thời vẫn chưa được khôi phục sự phồn vinh, nhưng trên phố chợ đã có thể nhìn thấy hàng hóa lưu thông, chí ít những thứ liên quan đến dân sinh như thóc gạo dầu muối cũng không xuất hiện biến động quá lớn về giá cả.
Quân đội và thành trì sau chiến tranh như vậy, trước đó Tống Vĩnh Bình còn chưa từng nghe nói tới.
Hắn hồi tưởng ấn tượng về vị “tỷ phu” đó —— sự tiếp xúc và qua lại giữa đôi bên chung quy là quá ít —— trong khoảng thời gian lúc làm quan bị tác động, thậm chí là mấy năm làm huyện lệnh lần nữa, trong lòng hắn phần nhiều là căm hận và không tán đồng đối với kẻ đại nghịch bất đạo này, đương nhiên, căm hận trái lại là ít, bởi vì không có ý nghĩa. Đối phương đã sống cao sang tôn quý, chết cũng có thể oanh oanh liệt liệt, Tống Vĩnh Bình vẫn còn lý trí, biết được chênh lệch giữa hai bên, nên lười bắt chước hủ nho sủa loạn.
Tuy nhiên lúc này suy nghĩ cẩn thận một chút, cách nghĩ của vị tỷ phu này khác với người bình thường, nhưng lại luôn có đạo lý của hắn. Sự phát triển của Trúc Ký, cứu trợ thiên tai sau này, sự ngoan cường lúc đối trận với Nữ Chân và kiên quyết khi giết vua của hắn, xưa nay đều khác với người ngoài. Trên chiến trường, hỏa pháo giờ đây đã trở nên phát triển, đây là do hắn bắt đầu, ngoài ra còn có rất nhiều thứ nổi lên từ truy nguyên, chỉ riêng sản lượng và công nghệ giấy đã tăng trưởng gấp mấy lần thậm chí mười mấy lần so với mười năm trước, vị Lý Tần kia làm ra “báo tin tức” ở kinh thành, hiện giờ các thành thị cũng bắt đầu xuất hiện người ngoài làm theo.
Huyện thành mà Tống Vĩnh Bình quản lý, chính là dùng phương pháp Nho gia đường đường chính chính, kinh tế cố nhiên có phát triển, nhưng càng bận tâm hơn là thể chế đại đồng với bầu không khí hòa hợp, xử án trong sạch, giáo hóa đối với nhân dân trong thành, để kẻ góa bụa cô đơn có nơi nương tựa, trẻ nhỏ được học hành. Hắn thiên tư thông minh, cũng có cố gắng, lại trải qua quan trường nghiêng ngả, tình đời rèn giũa, cho nên có hệ thống thành thục của bản thân mình, sự hòa hợp của hệ thống này căn cứ vào sự dạy dỗ của Nho học, những thành tựu này, Thành Chu Hải nhìn qua liền hiểu được. Nhưng hắn vùi đầu gầy dựng ở nơi nhỏ bé đó, đối với sự thay đổi của bên ngoài, rốt cục nhìn thấy cũng hơi ít, có một số việc tuy rằng có thể nghe nói, nhưng vẫn không bằng tận mắt nhìn thấy, lúc này thấy được tình trạng của một vùng Thành Đô, mới dần dần nghiền ngẫm ra nhiều cảm thụ mới mẻ chưa từng thấy qua.
Cảm giác này không hề giống dùng cả ân và uy cùng lúc để trị thiên hạ của Nho gia, lúc thi ân khiến người ta ấm áp, lúc uy quyền thì lạnh lùng cuốn đi hết thảy. Thành Đô cho người cảm giác càng trong sạch hơn, so ra mà nói còn hơi lạnh lẽo. Quân đội công thành, nhưng Ninh Nghị nghiêm cấm bọn họ quấy nhiễu dân chúng, trong rất nhiều quân đội, điều này thậm chí sẽ khiến quân tâm cả đội ngũ đều suy sụp.
Pháp chế cũng hoàn toàn tách biệt với quân đội, thủ tục xét xử các vụ án cũng cứng nhắc hơn một chút so với khi chính hắn làm huyện lệnh, chủ yếu là trên việc cân nhắc xử án càng nghiêm khắc hơn. Ví như việc xử án khi Tống Vĩnh Bình làm huyện lệnh càng coi trọng giáo hóa đối với dân chúng, một số vụ án có vẻ ác liệt về mặt đạo đức, Tống Vĩnh Bình càng nghiêng về xử nghiêm phạt nặng, nếu có thể khoan dung, Tống Vĩnh Bình cũng bằng lòng đi giảng hòa vô nguyên tắc.
Mà bên phía Thành Đô này, phán quyết đối với bản án tự nhiên cũng có yếu tố tình người, nhưng đã giảm đi rất nhiều, điều này có thể phụ thuộc vào phương thức xử án của “nhân viên luật pháp”, thường không thể được quyết định bởi một lời của chủ quan, mà do ba đến năm quan viên trình bày, nghị luận, biểu quyết, sau đó là tìm kiếm sự chính xác hơn chứ không hoàn toàn nghiêng về hiệu quả của việc giáo hóa.
......Đây là muốn xáo trộn trình tự tình pháp lý......muốn thiên hạ đại loạn......
Khi đang suy ngẫm, trong đầu Tống Vĩnh Bình xẹt qua khái niệm mà Thành Chu Hải đã nói qua với hắn —— nghe nói đây là lời mà Ninh Nghị đều đã từng nói với Lý Tần, Tả Đoan Hữu —— trong nhất thời vô cùng sợ hãi.
Bất luận thế nào, một đường này của hắn vừa xem vừa nghĩ, chung quy là để tổ chức lại ngôn từ dùng khi gặp mặt Ninh Nghị. Cái thứ như thuyết khách này, trước nay không phải cứ ngang ngược không sợ là có thể làm tốt mọi chuyện, muốn thuyết phục đối phương, đầu tiên luôn phải tìm được chủ đề mà đối phương tán đồng, điểm chung giữa hai bên, từ đó mới có thể luận chứng quan điểm của chính mình. Đến khi phát hiện quan điểm của Ninh Nghị vậy mà đi ngược lại chính đạo, đối với chuyến đi thuyết pháp này của mình, Tống Vĩnh Bình cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Khiển trách thế giới “đạo lý” sẽ vĩnh viễn không thể đạt được? Khiển trách thế giới như vậy là một mảnh lạnh giá, không hề có chút tình người? Hoặc là ai nấy đều vì bản thân mình, cuối cùng khiến cho cả thế đạo không đi tiếp được nữa, sụp đổ tan rã?
Nếu đơn giản như vậy đã có thể khiến đối phương bỗng nhiên tỉnh ngộ, sợ rằng đám người Tả Đoan Hữu, Lý Tần, Thành Chu Hải sớm đã thuyết phục đối phương hoàn toàn nhận ra sai lầm rồi.
Lời nói ra có thể làm giả, nhưng dấu vết đã quán triệt vào trong toàn bộ quân đội, thậm chí trong hệ thống chính quyền dù cho thế nào cũng đều là thật. Mà nếu như Ninh Nghị thật sự phản đối tình lý pháp, cái gọi là “người thân” như mình liệu có thể có bao nhiêu phân lượng? Chính mình chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu vừa gặp mặt đã bị giết, vậy thực sự cũng hơi buồn cười.
Hắn hoang mang trong ý nghĩ đó hai ngày, sau đó có người tới đón hắn, một đường đi ra khỏi thành. Xe ngựa lao vùn vụt qua bầu trời ảm đạm của bình nguyên Thành Đô, Tống Vĩnh Bình rốt cục đã ổn định tâm trạng. Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng cả một đời trong ba mươi năm vừa qua, lúc thiếu niên ý chí hiên ngang, con đường làm quan vốn cho rằng sẽ thuận buồm xuôi gió, đả kích và nghiêng ngả đến phủ đầu một cách đột nhiên, cảm ngộ trong lúc vùng vẫy và lạc lối sau này, còn có tâm cảnh khi làm quan của mấy năm nay.
Chung quy kia ý chí hiên ngang kia cũng không phải là cuộc đời thật sự, cái gọi là cuộc đời, là phức tạp hỗn độn chìm chìm nổi nổi trong một mảnh rộng lớn mạnh mẽ.
Bất luận thế nào, đoán mò đã là vô dụng, kẻ sĩ chết vì tri kỷ, cược cả cái mạng của mình vào đây, nếu có thể đoạt lấy một số thứ từ trong khe hẹp, đương nhiên là tốt, cho dù thật sự chết đi, vậy cũng không có gì đáng tiếc, tóm lại cũng xứng danh với cả đời này của mình. Hắn quyết định như vậy, chạng vạng tối hôm đó, xe ngựa đến một nơi đóng quân nhỏ bên khúc sông.
Thời gian cách biệt hơn mười năm, hắn lần nữa nhìn thấy thân ảnh của Ninh Nghị. Đối phương mặc một bộ thanh bào thoải mái, giống như lúc đang tản bộ đột nhiên nhìn thấy hắn, cười đi tới chỗ hắn, ánh mắt kia......
Tống Vĩnh Bình bỗng nhiên nhớ lại. Hơn mười năm trước, ánh mắt của vị “tỷ phu” này chính là trầm ổn ôn hòa như trước mắt đây, chỉ là khi đó hắn quá trẻ, vẫn không quá hiểu được khí độ ẩn chứa trong ánh mắt của mọi người, nếu không khi đó hắn sẽ có một cách nhìn hoàn toàn khác đối với vị tỷ phu này.
- Tiểu Tứ, đã lâu không gặp.
- Tống Vĩnh Bình tri huyện Đàm Lăng, hội kiến Ninh tiên sinh.
Tống Vĩnh Bình lộ ra một nụ cười, chắp tay. Hắn cũng đã ở tuổi tam thập nhi lập, làm quan vài năm, có phong độ và uy nghiêm của mình, Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn một chút, lắc lắc tay phải.
- Được rồi, biết rồi, không phải gặp xong rồi về chứ.
Hắn cười cười.
- Đi theo ta.
Tống Vĩnh Bình đi theo, Ninh Nghị phía trước đi không nhanh, chờ Tống Vĩnh Bình đi tới, lúc mở miệng lại đi thẳng vào vấn đề, thái độ thoải mái.
- Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người ở bên kia tới, có kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí, có kẻ âm thầm nói giúp, người duy nhất ta gặp cho đến nay cũng chỉ có mình ngươi. Biết được ý đồ tới của ngươi, đúng rồi, bên trên ngươi là ai?
- ......Thành Phóng, Thành Chu Hải.
- Vậy chính là công chúa phủ rồi......bọn họ cũng không dễ dàng, trên chiến trường đánh không lại, chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách trong âm thầm, cũng coi như có chút tiến bộ......
Ninh Nghị nói một câu, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai Tống Vĩnh Bình.
- Nhưng mà, ngươi có thể tới, ta vẫn rất vui mừng. Những năm này nghiêng ngả xoay vần, người thân dần ít đi, Đàn Nhi gặp được ngươi khẳng định sẽ rất vui. Mấy người Văn Phương ai nấy đều có việc, ta cũng thông báo cho bọn họ, cố gắng tới đây, mấy người các ngươi có thể ôn lại chuyện cũ. Ta cũng muốn nghe một chút về tình hình của ngươi mấy năm qua, cả Tống Mậu thúc nữa, không biết ông ấy thế nào rồi, sức khỏe vẫn tốt chứ?