CHƯƠNG 1044: LẪM ĐÔNG 10
Đầu thành Ốc Châu.
Gió lạnh gào thét trên đầu thành, như đao cứa vào cơ thể người, há miệng ra, một mùi máu tanh như rỉ sét tuôn ra từ trong cổ họng, âm thanh giết chóc như tiếng sấm, sôi sục trên cả chiến trường. Bóng người vọt tới, thiết bổng trong tay đánh xuống đầu người, cơ thể nặng gần một trăm cân như heo rừng xông xáo trong núi, đổ xuống ầm ầm, tiếng xương đầu đập vào đá xanh bức bối đến rợn người, lẫn vào trong vô số tiếng vang.
Mũi tên bay múa, trong trời đất băng tuyết, trên tường thành có khói và cũng có lửa, binh sĩ đẩy gỗ lăn cực lớn ném xuống dưới thành, một tảng đá bay xẹt qua bầu trời, đột nhiên phóng to trong một bên tầm mắt, hắn kéo một binh sĩ bay lăn sang bên cạnh, vụn đá văng tung tóe tới đánh lên mặt người đau rát, tầm nhìn cũng trở nên lay động giữa tiếng nổ vang ầm ầm. Sử Tiến lắc lắc đầu, bò dậy từ dưới đất, trong tay nắm một thanh trường thương, chạy về phía hai tên binh sĩ Nữ Chân đang nhào lên đầu thành ở phía ngoài hơn trượng.
Hắn bị tảng đá ném kia ảnh hưởng, tầm nhìn và sự cân bằng vẫn chưa hồi phục, trường thương trong tay đâm liên tiếp mấy nhát mới đâm được xuyên ngực một binh sĩ Nữ Chân. Người Nữ Chân kia thân hình vạm vỡ, cường tráng như trâu rừng, gắt gao nắm chặt lấy cán thương không chịu buông tay, một dũng sĩ Nữ Chân khác đã nhào tới từ bên cạnh, Sử Tiến quát lớn một tiếng, phát kình lực trên tay, cán thương nổ thành mảnh gỗ, một sải bước dài, bổ xuống trán người Nữ Chân một cách nặng nề, cơ thể người này ngã oặt rầm một tiếng xuống tường thành.
Dũng sĩ Nữ Chân giết tới bên cạnh vồ hụt, cầm đao chém trở về, vừa mới quay người, cơ thể Sử Tiến đã đâm tới, há to cái miệng đầy máu, một nửa cán thương trong tay cắm vào cổ hắn, máu tươi nhầy nhụa tuôn ra với một tiếng phụt. Dũng sĩ Nữ Chân kia lui lại trong sự vùng vẫy, khi Sử Tiến rút cán thương ra, hắn ngã xuống vũng máu dưới tường chắn mái, không còn hơi thở.
Sử Tiến lúc này mới quay đầu, tìm lại binh khí của mình, mà chỗ không xa trong tầm mắt, một góc tường thành, đã có mười mấy tên binh sĩ Nữ Chân tràn lên, quân sĩ thủ thành không ngừng lùi lại trong sự chém giết, có quan tướng đang lớn tiếng hò hét, Sử Tiến bèn nắm chặt thiết bổng trong tay, xông qua bên đó.
- Không được lui —— giết bọn chúng trở xuống ——
Vô số tiếng rống gọi khàn cả giọng hợp lại thành một mảnh triều cường chiến đấu, mà phóng tầm mắt nhìn ra, binh sĩ công thành vẫn đang chia thành ba nhóm trong cánh đồng tuyết phía dưới, không ngừng chạy tới. Trong đất tuyết đằng xa, trong quân doanh công thành đang nổi lên đại kỳ của tướng lĩnh Nữ Chân Thuật Liệt Tốc.
Mùng tám tháng mười hai, lễ Lạp Bát truyền thống, đây đã là lần thứ hai Thuật Liệt Tốc suất binh công đánh Ốc Châu.
Phòng thành nguy ngập.
Mà trước đó không lâu. Địa giới Phần Châu của mạn nam thành Thái Nguyên, quân đội Tấn Vương đã trải qua một trận chiến bại cực lớn, hơn bốn mươi vạn người bị đánh phá, lui về nam, chạy tán loạn. Trong tin tức hỗn loạn, Điền Thực ngự giá thân chinh bị tách ra, không rõ tung tích.
......
Băng tuyết ngập trời.
Vô số người chậm rãi bước đi trong tuyết, Điền Thực mặc một chiếc áo khoác lớn màu đen, cùng dìu đỡ binh tướng bên cạnh đi về phía nam. Sau một trận chiến bại to lớn, chạy trốn trong đêm, hắn của lúc này chỉ cảm thấy trên người lúc nóng lúc lạnh, nhưng hắn vẫn không nói với người bên cạnh. Thỉnh thoảng, hắn còn phải quay người lại, hô hào lớn tiếng với đám người sau lưng.
Tất nhiên hắn có ngựa, nhưng lúc này cũng không cưỡi. Nghe nói, tướng thiện chiến nên đồng cam cộng khổ với tướng sĩ bên cạnh, lúc đại chiến hắn chưa từng làm điệu bộ như vậy, nhưng giờ đã chiến bại, hắn cảm thấy mình coi như chư hầu một phương, nên làm gương như thế, chỉ là không biết còn có tác dụng gì không.
Hắn cũng không rõ bên cạnh có bao nhiêu binh sĩ đi theo, còn có rất nhiều chuyện hắn nên suy nghĩ, nhưng suy nghĩ của hắn đã không thể tập trung lại, một lúc nào đó, Điền Thực cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống tuyết......
......
Uy Thắng, bầu không khí lạnh lẽo.
Đội ngũ xe ngựa chạy qua phố dài, đi tới Thiên Cực cung ở một góc thành thị.
Lâu Thư Uyển đang thắp đèn trong xe, lật xem một tấm bản đồ to lớn, tin tức Tấn Vương mất tích lúc này đã truyền tới đây với tốc độ nhanh nhất. Nàng trấn áp tâm trí, tìm kiếm dấu vết của các đội quân trên tấm bản đồ đã sớm đánh dấu chằng chịt, quy nạp đủ loại khả năng của thế cục hiện giờ.
Chiến tranh vừa xuất hiện, quân tình sẽ truyền tới trung khu của các thế lực với tốc độ nhanh nhất, thời điểm nàng có thể nhận được tin tức, đồng nghĩa với việc người khác cũng đã nhận được tin tức, lúc này, nàng nhất định phải ổn định tình hình của toàn bộ trung khu.
Chung quanh xe ngựa đã được phong tỏa, trong ánh đèn, nữ nhân từ hôm qua đến giờ chưa nghỉ ngơi hai mắt bị hun đến đỏ ngầu, nhưng vẫn cố trừng mắt ra thật to. Đột nhiên, thân xe ngựa nghiêng ngả một chút, Lâu Thư Uyển giơ tay giữ chặt ngọn đèn, nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh hò hét.
- Giết chết......kỹ nữ kia......
- Nữ nhân chuyên quyền, điên đảo âm dương, hại nước hại dân......
- Gian tặc, tiện nhân ——
- Mở to mắt các ngươi ra......
- Bị lợi dụng rồi ——
- Tội đáng chết ——
......
Tiếng hét hỗn loạn đan xen vào nhau, Du Hồng Trác nín thở, rút trường đao ra, đi tới phía trước của căn phòng, tốc độ càng lúc càng nhanh......
Sự chấn động xuyên qua sàn gác truyền tới, là một hồi bước chân của gian phòng sát vách. Ánh sáng khung cửa sổ ngày càng sáng, Du Hồng Trác bay vọt ra ngoài, khung cửa sổ sát vách đồng dạng cũng có người xông ra, một thanh hồng thương trong tay còn nhắm ngay vào đội xe phía dưới. Trường đao của Du Hồng Trác giơ lên, xoẹt một tiếng chọc vào không trung, đối phương còn kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Xoẹt.
Cái đầu tóc trắng râu dài bay lên bầu trời. Du Hồng Trác đáp xuống mặt đất, đám người xông giết ra đều đang hô hoán, mũi đao của hắn quét ngang, phóng tới những thích khách lục lâm kia.
- Bảo vệ nữ tướng!
- Kẻ hồ đồ đáng chết ——
- Lời nói của Long Vương các ngươi cũng không nghe!
Sát khí ngút trời ——
......
- Chuyện gì vậy?
Lâu Thư Uyển hỏi một câu, nhưng trong lòng đại khái đã rõ.
- Có người hành thích, còn có người là tới bảo vệ ngài. Lâu đại nhân, chúng ta......
- ......
Lâu Thư Uyển lẳng lặng lắng nghe âm thanh hỗn tạp trộn lẫn bên ngoài, có lẽ là bị ánh lửa hun quá lâu, hốc mắt hơi nóng, sau đó nàng giơ tay dùng sức lau miệng mũi.
- Để lại một đội người bắt thích khách, chúng ta tiếp tục đến hoàng thành.
- Vâng.
Xe ngựa lại bắt đầu di chuyển, để lại chém giết trên cả con phố dài vẫn đang tiếp diễn.
......
Thành Lâm Châu, lại một vòng công thành chiến đang tiếp diễn, một bên công thành vẫn là Minh Vương quân tinh nhuệ nhất dưới trướng Vương Cự Vân, bởi vì tấn công vội vã, khí giới công thành khá thiếu, nhưng dưới sự xung phong đi đầu của chính Vương Cự Vân, toàn bộ tình hình chiến đấu vẫn có vẻ khá thảm liệt.
Lâm Châu vốn thuộc Chương Đức, tương tự Ốc Châu, cũng là một trong những thành trì giáp ranh với thế lực phía đông bắc của Tấn Vương, tướng lĩnh phòng thủ Lâm Châu Lý Thừa Trung lĩnh hơn ba vạn bảy ngàn binh dưới trướng, tuyên bố đổi màu cờ, nương tựa vương sư Đại Kim vào bốn ngày trước. Một đường tan tác, Vương Cự Vân dẫn theo tinh nhuệ dưới trướng đến phụ cận bỏ mặc hết thảy, cưỡng ép công thành, muốn đánh phá Lâm Châu trước khi viện quân Nữ Chân đến, lấy đó để răn đe.
Tổn thất cực lớn.
Quân đội thủ thành Lâm Châu cũng không dễ chịu. Mặc dù uy thế chuyên chế của Nữ Chân đã treo lơ lửng trên đầu mọi người hơn mười năm, hiện tại đại quân kéo đến, việc đầu hàng không gặp phải quá nhiều lực cản to lớn, nhưng đương nhiên cũng không cách nào cổ vũ sĩ khí lên quá cao. Trong sự công phòng ngươi tới ta lui, Lý Thừa Trung cũng chạy lên thành trì, không ngừng động viên cho quân đội thủ thành.
- Giữ vững tường thành! Quân đội Kim Quốc chẳng mấy chốc sẽ tới......
- Thượng tướng Hoàn Nhan Tát Bát của Đại Kim suất quân tới đây, chỉ cần thủ thêm một ngày! Thủ thêm một ngày ——
Quân đội của Hoàn Nhan Tát Bát, đích thực đã đang trên đường chạy tới, quân đội của Vương Cự Vân cường công ba ngày, chưa đánh hạ được phòng thành, sĩ khí hai bên công thủ bèn dần dần bên tăng bên giảm. Đến buổi chiều hôm ấy, mặt đông nam của thành trì, có cờ xí xuất hiện ở nơi đó.
Quân đội của Tát Bát hẳn đến từ phương bắc, vậy thì đến từ phía nam kia nên là viện quân của thế lực Tấn Vương, hay là quân đông lộ Nữ Chân đã bình định Đại Danh, phát viện quân tới? Lý Thừa Trung chạy tới mặt đông của tường thành, sau đó nhìn thấy một nhánh quân đội xuất hiện trong tầm mắt, trên mảnh đất có tuyết đọng, màu sắc của cờ xí kia hết sức rõ ràng......
- Kẻ nào......sao lại thế......sao lại là màu đen......
Cờ xí màu đen, đã lan tràn tới bên này......
....................
Mùa đông năm Kiến Sóc thứ chín. Tuyết lớn dần đóng băng mảnh đất của mạn bắc Trường Giang, nhưng chiến sự ở mặt bắc Hoàng Hà từ lúc bắt đầu tới nay chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc.
Giữa tháng chín, tháng mười, đại quân hai lộ đông tây của Nữ Chân nối tiếp nhau triển khai đại chiến với kẻ địch ngăn chặn phía trước. Quân đông lộ rất nhanh đã ép chiến cục đến một dải Đại Danh phủ, nhưng sự kháng cự ngoan cường của tây lộ lúc này mới bắt đầu.
Từ Nhạn Môn Quan mãi đến phế tích Thái Nguyên, sự chống cự của Vương Cự Vân, Điền Thực nối tiếp nhau từ trận này tới trận khác, sau khi bị đánh tan lại không ngừng tụ tập, hoặc tụ hoặc tán với quân đội tính bằng trăm vạn, phảng phất như đang dùng công phu mài nước không ngừng tiêu hao ý chí của quân đội Nữ Chân. Nhưng mà được coi như lão tướng kiệt xuất nhất trong một lứa khai quốc Đại Kim, Tông Hàn và Hi Doãn không ngừng đánh tan từng lớp công kích một, cho đến cuối tháng mười, Thuật Liệt Tốc suất lĩnh quân yểm trợ chặn ngang Ốc Châu, dưới sự phối hợp của các tướng lĩnh Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc, Tát Bát, đưa ra từng bài toán khó cho lực lượng đón đánh tới.
Lần thứ nhất công Ốc Châu của Thuật Liệt Tốc, dưới sự chống cự ngoan cường của thủ quân Ốc Châu và rất nhiều lực lượng dân gian như Lâm Tông Ngô, Sử Tiến, rốt cục trì hoãn được đến khi quân đội của Vu Ngọc Lân tới phía nam giải vây. Mà giữa tháng mười một, chiến đấu được triển khai trong băng tuyết ngập trời chỉ là hơi chậm rãi hơn so với các mùa khác, đám người Vương Cự Vân, Điền Thực, Vu Ngọc Lân nối tiếp nhau tan tác, khiến cho binh lực tiền tuyến không ngừng giảm đi. Binh sĩ tan tác rút về nam, đầu hàng, thậm chí chết cóng trong đất tuyết cùng đại bộ đội trong quá trình trốn chạy, nhiều không kể xiết.
Cho dù tại buổi đầu khai chiến, đầu não của hai bên Vương Cự Vân và Tấn Vương đều đã xác định đây là một trận chiến tiêu hao không ngừng chiến bại, nhưng sau khi hao tổn trong thời gian hơn một tháng, cho dù trước đó đã chuẩn bị sẵn dự tính xấu nhất, quân tâm và sức mạnh của hai nhóm quân đội vẫn rơi xuống thấp.
Mùng ba tháng mười hai, Lý Thừa Trung dẫn theo thành Lâm Châu tuyên bố đầu hàng Nữ Chân, dẫn động sự biến hóa đột ngột của toàn bộ thế cục, bốn mươi vạn đại quân do Điền Thực suất lĩnh đại bại tan tác trước sự tiến công của Hi Doãn, vì để chém chết Điền Thực, đại quân Nữ Chân truy đuổi tàn binh hơn mười dặm, tàn sát bại binh vô số, tuyên bố ra bên ngoài tin tức Tấn Vương Điền Thực đã bị chém đầu. Mà Vương Cự Vân không ngừng tan tác chạy trốn về nam, trong tay nhất thời chỉ có thể tụ tập hơn ba vạn tinh nhuệ trong phút đầu tiên gom hết binh lực, cường công Lâm Châu, hy vọng giữ được tấm ván thuyền đã vênh lên này trước khi cả con thuyền chìm xuống.
Cùng lúc đó, đại quân Thuật Liệt Tốc trở về, lần nữa công phá Ốc Châu. Mà một nhóm quân đội nhỏ do Tát Bát suất lĩnh đi tới Lâm Châu, Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc suất quân nhào đến trung lộ, muốn đánh tới nội địa của địa bàn Tấn Vương.
Trong thời gian ngắn ngủi Điền Thực nghi đã bỏ mình, cả địa bàn Tấn Vương, mắt thấy sắp sửa sụp đổ toàn bộ. Buổi chiều mùng tám, đội ngũ Hoa Hạ quân do Chúc Bưu suất lĩnh trong sự báo nguy của đám người Triển Ngũ bên phía Uy Thắng này, vượt ngang khoảng cách mấy trăm dặm, đến thành Lâm Châu trước Hoàn Nhan Tát Bát một bước.
Cùng ngày công hãm Lâm Châu.
Thủ lĩnh phản loạn Lý Thừa Trung tự vẫn bỏ mình trước khi thành bị phá, những tướng lĩnh tham dự phản loạn khác bị lôi lên tường thành cùng với người nhà họ, toàn bộ bị chém đầu.
Nhưng mà toàn bộ cục diện, vẫn đang không ngừng vỡ vụn. Đêm tối hôm ấy, phòng thành của Ốc Châu bị công phá, Sử Tiến không ngừng chém giết trên chiến trường, hầu như đã kiệt sức. Sau đó quân đội thủ thành mở rộng cửa, thả bách tính khắp thành chạy trốn về nam. Tướng thủ thành Ốc Châu Vu Tiểu Nguyên lệnh cho quân đội ngăn chặn thế công của Nữ Chân ở phía trước, cố gắng hết sức triển khai chiến đấu trên đường phố trong một khoảng thời gian, để kéo dài thời gian cho bách tính chạy trốn về nam, nhưng mà quân tâm đã gần tới giới hạn, Vu Tiểu Nguyên để phấn chấn sĩ khí, dẫn thân binh hai lần xông lên phía trước, tự mình chém giết, sau đó bị tên bay của Nữ Chân bắn chết.
Quân coi giữ Ốc Châu chạy tán loạn, người Nữ Chân tàn sát tới, Sử Tiến và chiến hữu bên cạnh cũng bị cuốn theo vừa đánh vừa lui. Tới đêm hôm ấy, những người chạy tứ tán đồng thời may mắn sống sót quay đầu nhìn lại hướng Ốc Châu, cả bầu trời đã bị một mảnh lửa thắp sáng, tàn sát đang tiếp diễn.
Sử Tiến đứng tại chân núi trong u ám, có hơi thở ẩm ướt từ trên mặt rơi xuống.
Nam nhi không dễ rơi lệ, đó có lẽ là máu nóng từ trên người chảy xuống, chốc lát cũng mất đi nhiệt độ trong băng tuyết ngập trời này.
Có rất nhiều người vây quanh hắn, người còn nhiều hơn một chút so với sau khi giải tán Xích Phong sơn.
Tuy hắn tự biết không có bản lĩnh cầm quân, nhưng danh tiếng của Bát Tí Long Vương chung quy vẫn còn chút tác dụng, sau trận chiến thủ vệ ở Ốc Châu lần thứ nhất, hắn vẫn bôn ba khắp nơi, chém giết những gian tế của Nữ Chân hay bại hoại người Hán kia. Trong thời gian đoạn đại chiến này, Lâu Thư Uyển ở tận xa Uy Thắng từng gặp phải không ít ám sát, nàng giết quá nhiều người, cộng thêm là nữ tử, bên ngoài xây dựng hình tượng nàng nhẫn tâm độc ác, một số kẻ có ý đồ mắng nàng là gian tặc, là độc phụ muốn giúp người Nữ Chân phá đổ cơ nghiệp của Tấn Vương, ý muốn khiến dân chúng lầm than.
Sử Tiến cũng lên tiếng ra mặt cho Lâu Thư Uyển ở giữa lục lâm, sau khi những tin tức này lan truyền một tháng, rốt cục có không ít người bị thuyết phục, bắt đầu tự phát lên tiếng bôn ba cho Lâu Thư Uyển ở Uy Thắng, thậm chí đứng bên phía đối diện với thích khách trong hành động ám sát bộc phát, bảo vệ sự an nguy của Lâu Thư Uyển.
Sử Tiến bôn ba chém giết ở Ốc Châu không cách nào biết được tình hình của Uy Thắng, cùng với việc Ốc Châu bị phá, thứ trong mắt hắn nhìn thấy, lại là cảnh tượng đồ thành thê thảm nhất kia. Hơn mười năm qua này, hắn một đường lao vào chiến đấu, nhưng cũng một đường chiến bại, chiến bại này dường như vô cùng vô tận, nhưng thêm một lần nữa, hắn vẫn không chết. Hắn chỉ là nghĩ: Thành Ốc Châu đã không còn, Lâm đại ca sống ở đây hơn mười năm, cũng không còn, Mục An Bình chưa thể tìm được, khi hài tử nhỏ bé, mất đi phụ mẫu đó lần nữa trở về nơi này, cũng không thể nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
Hắn đi đến thành trì ở mặt nam, tiếp tục chiến đấu.
Tuyết lúc rơi lúc ngừng, khói lửa chiến tranh vẫn đang không ngừng lan tràn trong tuyết lớn. Mạn nam Hoàng Hà, các Ngạ Quỷ lang thang cũng đang cuộn trào mãnh liệt trong tuyết, gây ra phiền phức nhất định cho quân đội Nữ Chân nam hạ, một số đội vận lương quy mô nhỏ bị Ngạ Quỷ nuốt chửng toàn bộ, nhưng với thời tiết càng rét lạnh sâu, các Ngạ Quỷ cũng đang chết đi từng lớp từng lớp. Chỉ có tập đoàn lớn Ngạ Quỷ ở phụ cận Từ Châu, gắng gượng trong gió tuyết, vẫn kéo lấy chút hơi tàn.
Đại Danh phủ. Binh sĩ thủ thành cũng dần giảm bớt trong thời tiết giá rét, công thành của người Nữ Chân kịch liệt nhất là trong tháng đầu tiên, giảm quân số trên một lượng lớn xuất hiện vào lúc đó, một số thương binh nặng không thể chống chọi qua nổi mùa đông này. Ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân và hai mươi vạn Hán quân do Hoàn Nhan Xương suất lĩnh cũng đang mài đi sinh mệnh và tinh thần của binh sĩ thủ thành từng ngày. Đến tháng mười hai, sau khi tính toán chi tiết, gần năm vạn quân thủ thành ban đầu đến hiện tại đại khái vẫn còn hơn ba vạn, trong đó phần lớn đều đã bị thương.
Băng tuyết chung quy đè xuống cường độ công thành của người Nữ Chân, Vương Sơn Nguyệt, Tiết Trường Công vẫn mỗi ngày đều thủ trên tường thành, mỗi ngày đều cổ vũ cho binh sĩ, đối với cư dân không được tính là nhiều trong thành, Vương Sơn Nguyệt thỉnh thoảng phái người đưa lương thực cứu tế, cũng tuyên truyền với mọi người tinh thần chống cự, nhưng bởi vì tuyết lớn đã sâu, chuyện thế này cũng không thể triển khai một cách mạnh mẽ.
Lều vải vây thành ở bên ngoài, nối liền thành một mảnh biển. Bọn họ đang chờ đợi mùa xuân đến. Mùa xuân là mùa của sinh mệnh, của vạn vật sinh sôi, nhưng bất luận là Vương Sơn Nguyệt hay Tiết Trường Công, hay Sử Tiến, Lâu Thư Uyển, Điền Thực, Chúc Bưu, hoặc là Ninh Nghị xa tận tây nam, đều có thể biết được, mùa xuân năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, năm Kim Thiên Hội thứ mười ba, không phải là mùa thuộc về sinh mệnh.
Đó là mùa mai táng hết thảy mọi thứ, nó đang tới từng ngày từng ngày một trong tiếng gào thét của một mảnh tuyết lớn.