CHƯƠNG 1045: MÙA XUÂN NĂM VŨ KIẾN SÓC THỨ MƯỜI 1
Thời điểm gần cuối năm, trên bình nguyên Thành Đô có tuyết rơi.
Tuyết trắng liên tu bất tận che lấp hết mọi thứ, trên vùng đất thường xuyên bị mây mù bao phủ này, tuyết lớn rơi xuống cũng giống như một tấm thảm trắng mịn. Đêm trước Tết Ông Táo, Trác Vĩnh Thanh xin nghỉ phép về núi, lúc ngang qua Gia Định, chuẩn bị đưa một chút đồ ăn thức uống cho đôi tỷ muội Hà Anh, Hà Tú mà phụ thân bị quân nhân Hoa Hạ quân giết hại kia.
Thời điểm tháng mười một, cục diện của bình nguyên Thành Đô đã ổn định, Trác Vĩnh Thanh thường xuyên lui tới hai nơi, lần lượt đến cửa mấy lần, lúc mới đầu tỷ tỷ Hà Anh đanh đá chua ngoa lúc nào cũng tìm cách đuổi hắn ra ngoài, Trác Vĩnh Thanh bèn ném đồ mang theo từ tường rào vào trong. Sau này đôi bên coi như đã quen biết, Hà Anh ngược lại cũng không đến mức đuổi người nữa, chỉ là lời nói lạnh lùng và thẳng thừng. Đối phương không hiểu sao Hoa Hạ quân cứ phải đến cửa mãi, Trác Vĩnh Thanh cũng không nói được rõ ràng cho lắm.
Lần này tới cửa, tình huống lại kỳ quái, Hà Anh nhìn thấy là hắn, đóng rầm cửa sân. Trác Vĩnh Thanh vốn đeo cái túi đựng thức ăn sau lưng, muốn nói đôi câu hóa giải sự lúng túng, rồi mới đưa đồ lên, lúc này bèn hơi nghi hoặc một chút. Một lát sau, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói.
- Ngươi đi. Cái thứ không biết xấu hổ......
- Cái gì......
- Đi! Không biết xấu hổ!
Có lẽ là không hy vọng bị quá nhiều người hóng chuyện, Hà Anh trong phòng đè giọng xuống, nhưng ngữ khí đã là chán ghét cực độ. Trác Vĩnh Thanh nhíu mày.
- Cái gì......cái gì không biết xấu hổ, ngươi......có chuyện gì......
- Cút! Cút cút! Người một nhà ta thà chết cũng sẽ không chịu sỉ nhục bởi Hoa Hạ quân gì đó của ngươi! Không biết xấu hổ!
Trác Vĩnh Thanh lui về sau hai bước nhìn khoảng sân kia một chút, quay người đi.
Hắn vốn đã không phải kẻ nông nổi gì, tự nhiên có thể nghe hiểu, sự phẫn nộ của Hà Anh đối với Hoa Hạ quân từ đầu, là tức giận bởi cái chết của phụ thân, nhưng trước mắt lần này hiển nhiên là vì chuyện gì đó dẫn tới, hơn nữa chuyện rất có thể còn dính dáng tới mình. Thế là một đường đi tới nha môn Gia Định tìm quan hộ tịch quản lý một mảng Hà gia —— đối phương là lão binh đã xuất ngũ, tên Đới Dung, kỳ thực cũng quen biết với Trác Vĩnh Thanh. Đới Dung này trên mặt có sẹo, mù một mắt, khi nhắc tới chuyện này khá lúng túng.
Quan viên hành chính hiện giờ trong Hoa Hạ quân còn chưa được dự trữ quá phong phú —— cho dù có quy mô nhất định, hai mươi vạn người lớn nhỏ của Lương Sơn ban đầu, tung ra trên toàn bộ bình nguyên Thành Đô, rất nhiều nhân thủ khẳng định cũng chỉ có thể tạm bợ. Ninh Nghị đào tạo một nhóm người cơ cấu nên trục chính của chính phủ khu vực, rất nhiều nơi vẫn dùng thương binh ban đầu, mà lão binh tuy rằng độ trung thành đáng tin cậy, cũng đã học tập được một khoảng thời gian, nhưng suy cho cùng không quen thuộc với tình hình thực tế bản địa, trong công việc lại phải phối hợp với một số nhân viên địa phương. Kết hợp với Đới Dung —— chí ít là sung làm tham mưu, là một phụ nữ trung niên người bản địa.
Người phụ nữ này xưa nay còn làm bà mối, bởi vậy cũng được coi như giao du rộng rãi, cũng quen thuộc nhất với tình hình địa phương. Sau khi phụ thân của Hà Anh Hà Tú qua đời, Hoa Hạ quân vì để trả lại công đạo, xử phạt một nhóm lớn quân quan chịu trách nhiệm liên đới từ trên xuống dưới —— cái gọi là khoan hồng nghiêm minh lúc đầu có nghĩa là trách nhiệm được nâng lên, chia đều cho mọi người, đối với đại đội trưởng hành hung kia thì không phải một mình gánh vác mọi vấn đề, cách chức, vào ngục, tạm lưu lại quân chức để lập công chuộc tội , cũng coi như để lại một lối ra.
Sau khi xử lý nghiêm túc như vậy, bèn có một lời giải thích thỏa đáng đối với đại chúng. Cộng thêm trên những phương diện khác Hoa Hạ quân không xảy ra quá nhiều chuyện quấy nhiễu dân chúng, người Gia Định rất nhanh đã có một chút độ công nhận đối với Hoa Hạ quân. Dưới tình huống như vậy, mắt thấy Trác Vĩnh Thanh thường xuyên tới Hà gia, vị cộng sự kia của Đới Dung tự cho là thông minh, muốn tới cửa làm mối, hoàn thành một đoạn chuyện tốt, cũng hóa giải một đoạn thù oán.
Trong mắt đối phương, Trác Vĩnh Thanh chính là đại anh hùng chém chết Hoàn Nhan Lâu Thất, lại có nhân phẩm tốt, ở đâu cũng đều được coi như nhân tài hạng nhất. Hà Anh của Hà gia tính tình đanh đá nhưng dung mạo cũng không tệ, coi như là với cao đối phương. Sau khi phụ nhân này tới cửa nói gần nói xa, sau vài lần, Hà Anh nghe ra ý tứ trong đó, cả người tức giận không thôi, suýt chút nữa tìm dao phay đi chém người.
Phụ nhân kia trước đó không nói, định nghe ngóng ý của Hà Anh xong mới đến tìm Trác Vĩnh Thanh báo công, trong lòng riêng có lẽ còn có ý nịnh bợ. Lần này làm hỏng chuyện, không dám nói nhiều, mới có cảnh tượng bối rối ở trước cửa nhà đối phương của Trác Vĩnh Thanh kia.
- Cái này, cái này......
Trác Vĩnh Thanh đỏ bừng mặt.
- Các ngươi sao lại làm chuyện hồ đồ này vậy......
- Ừm, phải phải phải.
Đới Dung vuốt mũi.
- Kỳ thực ta cũng cảm thấy nữ nhân này quá không ra gì, trước đó bà ta cũng không nói với ta, kỳ thực......bất kể thế nào, phụ thân nàng chết trong tay chúng ta, giờ lại muốn ngủ với nàng, ta cũng cảm thấy rất khó. Nhưng mà, Trác huynh đệ, nếu chúng ta thảo luận một chút, ta cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng......ta không phải nói cậy thế ức hiếp người ta đâu, phải có thành ý......
- Vớ vẩn cái gì thế, ta không muốn ngủ......muốn cưới nàng......
Trác Vĩnh Thanh khẩn trương đến độ chớp mắt liên hồi.
- Ai dà, ta cũng không phải nói cái này......
- Ầy......
Đái Dung ngẫm nghĩ.
- Tẩu tử Vương gia kia làm việc......đúng là không đáng tin lắm, nhưng mà, Trác huynh đệ, cũng là loại người này rất hiểu biết đối với bản địa, rất nhiều chuyện đều có biện pháp, ta cũng không thể vì chuyện này mà đuổi bà ta đi......hay là ta gọi bà ta tới cho ngươi mắng một trận......
- Ta, ngươi......
Trác Vĩnh Thanh vẻ mặt rối rắm lui ra sau, sau đó phất phất tay rời đi.
- Ta mắng bà ta làm gì, ta mặc kệ ngươi......
- Ai dà, hay là ta cùng ngươi tới cửa xin lỗi......
- Ngươi đừng tới nữa, đừng gây thêm phiền phức cho ta!
Trác Vĩnh Thanh quay đầu chỉ vào hắn, sau đó buồn bực rời đi.
Một đường đi loạn trong thành.
Chuyện này đối với hắn mà nói khá là rối rắm, nhưng bản thân sự việc không lớn, chí ít so với quân vụ thường ngày của hắn, chuyện riêng cá nhân có lớn hơn nữa cũng có thể lớn đến mức độ nào cơ chứ? Hắn bấm đốt ngón tay tính toán thời gian ra ngoài lần này, nhiều nhất sáng sớm ngày mai phải rời khỏi, trước mắt thấy có hiểu lầm, là dứt khoát tiết kiệm chút thời gian trở về Lương Sơn, hay tiếp tục lãng phí thời gian ở đây? Cứ vậy xoay chuyển vài vòng, vẫn là tác phong trong quân đội chiếm chủ đạo, cắn răng một cái giậm chân một cái, hắn lại đi về phía Hà gia kia.
Gõ cửa một lúc, trong khe cửa sân rõ ràng có người nhìn ra, sau đó khóa chốt cửa càng chặt hơn, Hà Anh bên trong tức giận không nói gì, Trác Vĩnh Thanh hít sâu một hơi, sau đó dừng một chút, lại hít sâu một hơi.
- Hà Anh, ta biết ngươi ở bên trong.
- Cút......
- Chuyện của đại tẩu họ Vương gì đó kia, ta không có gì để nói, ta căn bản không biết, ài, ta nói ngươi là người thông minh sao lúc này lại ngốc vậy, cái chuyện đó......ngươi không nhìn ra được là ta không biết chuyện này à.
- Cút!
- Đương nhiên, mang tới phiền phức cho các ngươi, ta xin lỗi các ngươi. Sắp tới tết rồi, người người nhà nhà ăn thịt dán chữ Hỉ các ngươi cứ chịu như vậy? Ngươi chịu nhịn, mẹ ngươi, muội muội ngươi cũng chịu nhịn? Ta chính là có lòng tốt......ý tốt của Hoa Hạ quân, đưa chút đồ cho các ngươi, ngươi nghĩ linh tinh cái gì đó......
- Ngươi đi, thứ ngươi cầm tới căn bản không phải của Hoa Hạ quân đưa, trước đó bọn họ đã đưa tới rồi......
- Đưa rồi......các ngươi không giống, Ninh tiên sinh của chúng ta đã căn dặn riêng ta phải chăm sóc các ngươi một chút, Ninh tiên sinh......
- Lừa gạt!
- Lừa gạt cái gì......ngươi, ngươi là nghe lời Vương đại ma, Vương đại tẩu đó......kệ bà ta là Vương đại ma hay đại tẩu, phải không.
- Súc sinh các ngươi, đã giết cha ta......còn muốn......
Giọng nói bên trong đã nghẹn ngào.
- Không muốn, muốn cái gì chứ......được, ngươi muốn nghe lời thật đúng không, Hoa Hạ quân có lỗi với ngươi, Ninh tiên sinh cũng từng căn dặn riêng ta, đều là lời thật! Không sai, ta cũng có chút hảo cảm đối với các ngươi......không phải đối với ngươi! Nếu ta vừa ý cũng là vừa ý muội muội ngươi Hà Tú, ta muốn cưới cũng là cưới Hà Tú, ngươi luôn cảm thấy sỉ nhục ngươi đúng không, ngươi......
Trong sân truyền tới một tiếng loảng xoảng, có ai đó ném vỡ bình, một lát sau, có người ngã xuống, Hà Anh kêu lên.
- Tú......
Chạy tới, Trác Vĩnh Thanh gõ cửa hai lần, lúc này cũng đã không lo được quá nhiều, mượn lực nhảy qua tường để vào, nữ tử thọt chân Hà Tú kia đã ngã xuống đất, sắc mặt gần như đỏ gay, Trác Vĩnh Thanh chạy nhanh tới.
- Để ta......
Muốn cứu giúp, bị Hà Anh đẩy phắt ra.
- Ngươi làm gì!
- Ta......ta biết làm thế nào, nàng......nàng ấy chỉ là bị kinh hãi một chút......ngươi......
Trác Vĩnh Thanh muốn qua đó, lại khống chế chính mình, hoa chân múa tay chỉ huy Hà Anh. Hà Anh đỡ muội muội dậy, đưa muội tử vào trong phòng cùng với mẫu thân trước giờ vẫn nhát gan ít nói hốt hoảng chạy ra kia.
Toàn bộ chuyện này cũng không được coi là quá lớn, qua một lát, Hà Tú bèn chậm rãi tỉnh lại, sau mấy nhịp hô hấp trên giường, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trác Vĩnh Thanh ngoài cửa phòng, bị dọa tới mức cúi đầu cuộn người thành một đống. Trác Vĩnh Thanh lúng túng đi ra bên ngoài, nghĩ bụng chuyện gì thế này. Còn đang thở dài, mẫu thân của Hà Anh Hà Tú lặng lẽ đi tới.
- Cái đó......
- A......bá mẫu......chào......
- Hậu sinh Trác gia, chuyện ngươi nói......chuyện kia mà ngươi nói, là thật sao......
- ......Ầy......
Trác Vĩnh Thanh sờ sờ đầu.
Hà Anh phía sau đi tới, trong tay bưng một cái chén sành, giọng nói đã ép xuống cực thấp.
- Ngươi......ngươi hài lòng rồi, Hà gia ta, Hà gia ta không làm chuyện gì xấu, ngươi ăn nói lung tung, sỉ nhục muội tử ta......ngươi......
- Ta nói đều là thật......
- Ngươi......
- Ta nói rồi, điều ta nói là thật!
Trác Vĩnh Thanh trừng mắt một cách nghiêm túc.
- Ta, ta chạy tới hết lần này tới lần khác, chính là thăm Hà Tú, tuy nàng ấy chưa từng nói chuyện với ta, ta cũng không phải nói nhất định phải thế nào đó, ta không có ác ý......nàng ấy, nàng ấy giống với ân nhân cứu mạng trước đây của ta......
Nghe Trác Vĩnh Thanh nói những này, Hà Anh lúc này mới ngập ngừng nói không ra lời, Trác Vĩnh Thanh nói.
- Ta, ta chưa từng nghĩ chuyện gì khác, ngươi cũng đừng cảm thấy, ta trăm phương ngàn kế sỉ nhục người nhà ngươi, ta chỉ đến nhìn nàng ấy......nữ nhân họ Vương đó tự cho là thông minh.
Hắn nói như vậy, đi ra cửa sân, cầm túi đồ tết mang tới vào, sau đó nhìn xem tình hình trong sân, đi qua thu dọn bình gốm ném vỡ dưới mái hiên. Mấy chuyện quét dọn này vốn nên do nữ nhân làm, Hà Anh do dự mấy lần, cũng không đến nhúng tay. Chỉ là nửa đường lại do dự tới hỏi một câu.
- Chuyện ngươi nói......là thật à?
- Tin hay không thì tùy.
Làm xong chuyện, Trác Vĩnh Thanh bèn rời khỏi, lúc mở cửa sân, Hà Anh đó dường như đã hạ quyết tâm gì, lại chạy tới.
- Ngươi, ngươi chờ một chút.
- Chờ cái gì?
Trác Vĩnh Thanh quay đầu lại.
- Chuyện ngươi nói là thật? Ngươi muốn......cưới muội muội ta......
- Ngươi, ngươi yên tâm, ta không có ý định khiến người nhà ngươi khó chịu......
- Nếu ngươi vừa ý Hà Tú, cầm bát tự của ngươi tới, ta đi tìm người xem thử cho các ngươi.
- Ầy......
Hà Anh đứng trong sân dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn, Trác Vĩnh Thanh sững sờ, ngơ ngác.
Trên đường rời khỏi Gia Định về núi, hắn nghĩ, toàn chuyện gì thế này......
....................
Thời điểm cuối năm khi Trác Vĩnh Thanh và tỷ muội Hà gia có sự tiến triển kỳ diệu, một nhà Ninh Nghị đang sinh sống trong một hương thôn nhỏ cách hai mươi dặm của mạn nam Gia Định. Với góc độ an phòng mà nói, các thành trì như Thành Đô và Gia Định đều có vẻ quá lớn quá lộn xộn. Nhân khẩu rất nhiều, vẫn chưa gầy dựng ổn định, nếu như hoàn toàn mở ra thương mại mậu dịch, người lục lâm hay thích khách trà trộn vào cũng sẽ gia tăng trên quy mô lớn. Ninh Nghị cuối cùng chọn một cái thôn hoang vắng của mạn nam Gia Định làm chỗ ở tạm thời cho nòng cốt Hoa Hạ quân.
Tuyết lớn phủ xuống, cục diện tây nam trở nên ngưng trệ, nhiệm vụ tạm thời của Hoa Hạ quân cũng chỉ là đổi chỗ và di chuyển có trật tự của các bộ phận. Đương nhiên, đám người Ninh Nghị vẫn phải về đón giao thừa năm đó ở Hòa Đăng.
Tương phản với sự yên tĩnh tạm thời của tây nam, là tình hình chiến đấu vẫn không ngừng truyền đến ở phía bắc. Trong các thành trì bị chiếm lĩnh như Thành Đô, trước cửa nha môn mỗi ngày đều sẽ công bố rộng rãi những tin tức này, điều này mang tới không ít chủ đề nói chuyện cho đám người tụ tập trong trà lầu tửu quán. Một bộ phận người cũng đã tiếp nhận sự tồn tại của Hoa Hạ quân —— sự thống trị của bọn họ suy cho cùng không được coi là xấu nếu so với Vũ triều —— thế nên trong lúc bàn luận sự khẳng khái anh dũng của đám người Tấn Vương, mọi người cũng sẽ nghị luận nếu có một ngày Hoa Hạ quân giết ra ngoài, sẽ đánh thành một cục diện như thế nào với người Nữ Chân.
Vũ triều, các sự vụ chúc mừng thời điểm cuối năm cũng đang được trù bị một cách ngăn nắp đâu vào đấy, biểu tấu chúc năm mới của quan viên các nơi không ngừng được đưa tới, cũng có rất nhiều người trần thuật sự nguy cấp của cục diện thiên hạ trong thư tổng kết một năm vừa qua được dâng lên. Quân Vũ vốn nên đến Lâm An vào tết Ông Táo thì mãi đến hôm hai mươi bảy tháng mười hai mới vội vã trở về thành, đối với sự chăm chỉ của hắn, Chu Ung khen ngợi không hết lời. Với tư cách là phụ thân, hắn cảm thấy kiêu ngạo về đứa con trai này của mình.
Chỉ có điều đối với toàn bộ chiến cục sắp sửa tới, trong lòng Chu Ung vẫn có rất nhiều lo nghĩ, trong gia yến, Chu Ung bèn trước sau mấy bận hỏi thăm tình hình phòng ngự của tiền tuyến, sự chuẩn bị đối với chiến sự tương lai, cũng như lòng tin liệu có thể chiến thắng hay không. Quân Vũ bèn thành khẩn giới thiệu tình hình quân đội các lộ, rồi nói.
- ......Hiện giờ tướng sĩ tận hiến, quân tâm đã khác với sự không phấn chấn trước kia, đặc biệt là mấy lộ chủ lực của Nhạc tướng quân, Hàn tướng quân, khá có lực đánh một trận với người Nữ Chân, lần này người Nữ Chân ngàn dặm mà đến, bên ta có đường thủy thọc sâu của một dải Trường Giang, phần thắng năm mươi năm mươi......vẫn là có.
Chu Ung đối với câu trả lời này ít nhiều vẫn có chút do dự. Sau gia yến, Chu Bội oán trách đệ đệ quá thật thà.
- Nếu đã có phần thắng năm mươi năm mươi, trước mặt phụ hoàng, nói thêm mấy phần nữa cũng không hề gì, chí ít nói với phụ hoàng, nhất định sẽ không bại cũng được rồi.
Quân Vũ cau mày nói.
- Bất luận thế nào, phụ hoàng là vua một nước, rất nhiều chuyện vẫn nên rõ ràng. Kẻ làm nhi tử này như ta chặn ở phía trước, liều cái mạng là được......kỳ thực năm phần mười tám phần mười này, làm sao để phán đoán? Lần trước đại chiến với Nữ Chân, vẫn là thời điểm của mấy năm trước, lúc đó đều đã bại......năm phần mười đã rất nhiều rồi.
Chu Bội thở dài, sau đó gật đầu.
- Có điều, tiểu đệ à, ngươi là thái tử, chặn phía trước được rồi, đừng có hơi một tí là liều mạng, lúc nên chạy, ngươi vẫn phải bảo toàn bản thân trước tiên, chỉ cần có thể trở về, Vũ triều sẽ không tính là thua.
- Nhưng nếu không liều mạng, làm sao có thể thắng.
Quân Vũ nói một câu, sau đó lại cười nói.
- Biết rồi, hoàng tỷ, kỳ thực điều tỷ nói ta đều hiểu cả, nhất định sẽ còn sống trở về. Không thèm đếm xỉa mà ta nói......ừm, chẳng qua là chỉ......trạng thái đó, phải liều mạng......hoàng tỷ có thể hiểu được phải không? Không cần quá lo lắng ta cho ta.
Trong thời điểm cuối năm đó, trên dưới triều đường đều có vẻ yên bình. Yên bình tức là không có tranh chấp phe cánh, cuộc chém giết suýt chút nữa triển khai giữa một hệ Triệu Đỉnh và một hệ Tần Cối vào hai tháng trước cuối cùng bị đè xuống, mà sau đó Tần Cối nhận đánh nhận phạt, không có thêm bất cứ hành động lớn nào. Sự hài hòa thế này khiến cho mùa xuân ấy có vẻ cực kỳ ấm áp náo nhiệt.
Trong sự bình tĩnh như thế, Tần Cối đã ngã bệnh. Sau khi trận phong hàn này khỏi, sức khỏe của ông ta vẫn chưa hồi phục, trong thời gian mười mấy ngày giống như già đi mười mấy tuổi, hôm đó ông ta vào cung kiến giá, lại nhắc đến ý muốn rời đi, Chu Ung dỗ dành an ủi, ban cho một đống thuốc bổ lớn. Giữa một khe hở nào đó, Tần Cối quỳ xuống trước mặt Chu Ung.
- ......Tội thần mê muội bất lực, giờ đây kéo theo thân thể tàn phế, cũng không biết tiếp theo có khỏi được hay không. Có mấy câu, chỉ là cách nghĩ riêng của tội thần......tây nam thành tàn cục như thế, bắt nguồn từ sai sót của tội thần, mà giờ vẫn chưa giải, mặt bắc Nữ Chân đã tới, nếu thái tử vũ dũng, có thể đánh bại Nữ Chân, vậy thật sự là trời xanh phù hộ Vũ triều ta. Nhưng mà......bệ hạ là bệ hạ, vẫn phải đưa ra......tính toán nếu không thể thắng......tội thần đáng muôn lần chết, đại chiến đang ở phía trước, vốn không nên có cách nghĩ như vậy, dao động quân tâm......tội thần đáng muôn lần chết......bệ hạ giáng tội......
Vũ triều và sĩ đại phu cùng trị thiên hạ, đại thần lên triều vốn dĩ không quỳ, chỉ có lúc đại tội mới có người quỳ xuống nghe răn dạy. Chu Ung nhìn vị lão thần quỳ xuống dập đầu này, thở dài.
Vốn bởi vì Tần Cối mà khoảng thời gian gần đây trở nên vô cùng phiền phức, hắn bảo vệ rất mệt mỏi, đối với đối phương đã có cái nhìn nhất định, nhưng tới lúc này mới bắt đầu cảm thấy áy náy, chuyện liên quan đến việc năm ngoái hắn đồng ý với đối phương toàn lực công tây nam, cuối cùng lại do dự không quyết lần nữa trở nên rõ ràng trong lòng.
- Ôi......
Hắn tiến lên phía trước đỡ Tần Cối dậy.
- Tần khanh đây cũng là lời của lão thành mưu quốc, trẫm thường nghe người nói, người thiện chiến không thể không lo bại, phòng ngừa chu đáo, có tội gì chứ. Chẳng qua, lúc này thái tử đã dốc hết toàn lực phòng bị chiến sự phía trước, chúng ta ở hậu phương cũng phải chống đỡ cục diện cho hắn một cách cẩn thận mới đúng, Tần khanh chính là Xu mật của trẫm, mấy ngày nữa khỏi bệnh, gánh nặng giúp trẫm xử lý gọn ghẽ mớ rắc rối này, vẫn phải rơi xuống người Tần khanh thôi......
Hắn vỗ vỗ vai Tần Cối.
- Ngươi không thể động muốn chút là lại xin về, Tần khanh à, nói một câu thực lòng, trong lúc này, người trẫm tin tưởng nhất vẫn là ngươi, ngươi có năng lực mà......
Tần Cối cảm động không thôi, hốc mắt ướt đẫm, một lúc sau, lần nữa trang nghiêm bái lạy.
- ......Thần, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Trong lời nói, đã trở nên nghẹn ngào.
Hai kẻ quân thần lại dìu đỡ lẫn nhau, cổ vũ nhau một hồi, không biết là lúc nào, tuyết lớn lại từ trên bầu trời đáp xuống.
Gió tuyết liên miên, mãi lên phía bắc đến Từ Châu, La Nghiệp là đón thời điểm cuối năm này trên tường thành của Từ Châu, cùng đón tết với hắn trong gió tuyết là trăm vạn Ngạ Quỷ bên ngoài thành Từ Châu.
Đây là chủ lực Ngạ Quỷ do Vương Sư Đồng suất lĩnh, từ khi biết được tin tức tám ngàn Hoa Hạ quân vào Từ Châu, các Ngạ Quỷ bèn tiến đến ào ào không dứt. Bọn họ không thể công thành trong băng tuyết ngập trời, vây bên ngoài thành, không ngừng, không ngừng chết đi. So với nạn dân thiếu ăn thiếu mặc tản ở vòng ngoài, nhóm Ngạ Quỷ ở trung tâm vật tư hơi dư dả hơn một chút, những con người không còn lương thực còn có thể ăn thịt lẫn nhau, bởi vậy có thể dự đoán được rằng, khi xuân về hoa nở, trong những người này sẽ còn có không ít người sống sót.
Từ tường thành Từ Châu nhìn ra, bên ngoài thành là địa ngục người người ăn nhau, trong thành Từ Châu cũng không có bao nhiêu lương thực, mở cửa cứu trợ là không thực tế. La Nghiệp ngày ngày nhìn vào cảnh tượng địa ngục bên ngoài thành, rất nhiều thời điểm, tri chây Lý An Mậu mời bọn họ tới Từ Châu cũng sẽ tới. Đây là một vị con cháu đại tộc có lòng với Vũ triều, có không ít chủ đề chung với La Nghiệp vốn khá có gia thế trong kinh thành.
Vào ngày cuối năm, hai người uống rượu trên đầu thành, Lý An Mậu nhắc tới Ngạ Quỷ vây thành, lại nói tới ngoài Ngạ Quỷ vây thành ra, còn có cả đại quân Tông Phụ, Tông Bật có thể tới Từ Châu vào đầu xuân. Lý An Mậu kỳ thực lòng hướng về Vũ triều, cứu viện với Hoa Hạ quân chẳng qua để kéo người xuống nước, hắn cũng không tránh né đối với chuyện này, đám người Lưu Thừa Tông, La Nghiệp lần này tới trong lòng cũng hiểu rõ. La Nghiệp bưng chén rượu kia lên, rót xuống mặt đất.
- ......Người trong nhà ta, trong mối nhục Tĩnh Bình bị người Nữ Chân có bắt có giết, phần lớn đều không tìm thấy nữa. Những người này đa phần là thứ thô tục tầm thường, không đáng nhắc tới, chỉ có điều không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp phải loại chuyện như vậy......trong nhà có một muội muội, đáng yêu nghe lời, là người duy nhất ta bận lòng, hiện giờ đại khái đang ở phía bắc, ta nhờ huynh đệ trong quân tìm kiếm, tạm thời không có tin tức, chỉ hy vọng muội ấy vẫn còn sống......
- Còn về người Nữ Chân......
Hắn nói.
- Vậy thì tới đi.
Năm Võ Kiến Sóc thứ mười, năm Kim Thiên Hội thứ mười ba, tuyết chưa tan, máu cũng chưa biến mất, mùa xuân đã đến như đã hẹn.