CHƯƠNG 1049: MÙA XUÂN NĂM VŨ KIẾN SÓC THỨ MƯỜI 5
Sắc trời âm trầm, cuối tháng giêng, tuyết đọng khắp nơi, gió thổi giữa thành trì đang trở nên lạnh lẽo.
Kho Xuân Bình ở Cái Châu, trên tường ngoài cao ngất đang kết băng, tựa như một tòa pháo đài sâm nghiêm, vòng ngoài kho đang treo lụa trắng tang tóc, binh sĩ tuần tra tay cầm trường thương tua đỏ, từ đầu tường đi qua.
Trên mé đường bên ngoài kho, có một đội binh sĩ cưỡi ngựa trở về. Cầm đầu là tướng lĩnh Vệ Thành thủ vệ kho Xuân Bình, hắn cưỡi trên ngựa, tâm thầm bất an. Khi sắp tiếp cận cửa lớn của kho, chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm vang tới, trong phòng ốc phụ cận cột băng rơi xuống, rơi vỡ trên đường. Mùa xuân đã tới, đây là cảnh tượng thường thấy nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Tới trước cổng chính, đang sắp lệnh cho binh sĩ bên trong thả cửa lớn xuống, binh sĩ phía trên đột nhiên cảnh giác, chỉ về phía trước. Đầu kia của đường lớn, có bóng người tới, trước là đội kỵ, sau đó là bộ binh, chen chúc khiến cho con đường rộng rãi chật như nêm cối.
Tướng lĩnh cầm đầu sắc mặt ôn hòa, đầu tiên móc ra lệnh bài.
- Có phải là Vệ Thành Vệ tướng quân không? Thường Ninh quân Quan Tung, phụng mệnh An đại nhân, hỗ trợ bảo vệ kho Xuân Bình.
- Thường Ninh quân.
Sắc mặt Vệ Thành âm trầm.
- Thường Ninh quân sao có thể quản chuyện của kho Xuân Bình được? Ta chỉ nghe điều lệnh của Phương đại nhân.
- Lệnh dụ thời chiến, lấy quân đội làm đầu, kho Xuân Bình chính là nơi cơ yếu của quân trữ, hiện giờ có gian tế Nữ Chân muốn ngấm ngầm phá hoại, bản tướng đặc biệt phụng mệnh tới. Chuyện này An tướng quân đã nói qua với Phương Quỳnh Phương đại nhân, Phương đại nhân cũng đã gật đầu, ngươi không tin, có thể đi hỏi.
- Nếu không có lệnh dụ......
- Tình thế nguy cấp! Bản tướng không có thời gian lề mề dây dưa với ngươi ở chỗ này, mau chóng mở cửa lớn!
Hàn quang lóe lên, tướng lĩnh trên ngựa đã rút đao thép ra, sau đó là trường đao của từng hàng kỵ sĩ ra khỏi vỏ, phía sau trận thương như rừng, chỉ về một tiểu đội người ngựa này của Vệ Thành. Binh sĩ trong kho Xuân Bình đã chuyển động, gió rét nức nở, thổi qua bầu trời của Cái Châu.
Vệ Thành nhìn đao phong kia. Binh sĩ trên đầu tường phía sau đã kéo lên cung tiễn, tuy nhiên vẫn có vẻ đơn bạc trước mặt quân trận ép tới này. Thần sắc của hắn biến hóa bất định trước mũi đao, qua một hồi, giơ tay rút đao, chỉ về phía trước.
- Cái Châu chính là hậu phương, kho Xuân Bình lại ở trong thành......Tấn Vương vừa mất, ngươi muốn tạo phản?
Gió lạnh giằng co, trên đường dài, sát khí tràn ngập......
......
Hai mươi mốt tháng giêng hội minh, hai mươi hai, Tấn Vương Điền Thực bỏ mình, tin tức sau đó truyền khắp đất Tấn. Thời gian mấy ngày sau, bờ bắc Hoàng Hà bầu không khí lạnh lẽo, thế cục hỗn loạn, gợn sóng dưới mặt nước đã kịch liệt đến mức độ không thể đè nén, các quan viên, thế lực lớn nhỏ đều đang đưa ra lựa chọn của mình trong sự bất an lo sợ.
Giao Thành, mắt thấy sắp mưa.
Lâm Tông Ngô chắp tay đứng dưới mái hiên nhà, thân ảnh to lớn như thần Phật, mang tới cảm giác áp bức khổng lồ cho lão nhân uống trà không xa đó.
- Sau khi Điền Thực mất, lòng người không yên, bên này của bổn tọa, người lui tới gần đây ai nấy đều có ý đồ. Có kẻ muốn lôi kéo bổn tọa, có kẻ muốn dựa dẫm bổn tọa, còn có kẻ khuyên bổn tọa đầu hàng Nữ Chân. Thường trưởng lão, trong lòng bổn tọa gần đây đang nén một mồi lửa, ngươi bảo bổn tọa đến Uy Thắng, là có ý đồ gì?
- Tuyệt không có ý xấu, tuyệt không có ý xấu a giáo chủ!
Trong phòng, lão giả họ Thường kia xua tay cố gắng làm sáng tỏ ý đồ của mình.
- Ngài nghĩ đi giáo chủ, hai mươi mốt, các nhà hội minh ở đất Tấn, hai mươi hai, Tấn Vương bèn chết trong tay người Nữ Chân, thành Uy Thắng một nữ nhân như Lâu Thư Uyển tọa trấn, nàng ta thủ đoạn độc ác, tầm mắt nông cạn, trên tay Vu Ngọc Lân tuy có quân đội, nhưng không trấn áp được thế lực các phương, đất Tấn sắp loạn rồi......
Lão nhân chắp tay.
- Thường gia ta gây dựng nhiều năm ở đất Tấn, cũng muốn tự bảo mà giáo chủ, một khi đất Tấn loạn, sinh linh đồ thán, nhà ta sao có thể ngoại lệ. Vì vậy, cho dù Tấn Vương đã mất, tiếp theo cũng ép phải có người nhận lấy cục diện này. Không nhắc tới một hệ Tấn Vương hiện giờ là nữ nhân quản lý lo liệu, là người không thể phục chúng, loạn sư Vương Cự Vân ban đầu tuy xưng trăm vạn, nhưng là người ngoài, hơn nữa trăm vạn kẻ ăn mày đó cũng bị đánh tan đánh đổ, Hắc Kỳ quân có chút danh vọng, nhưng cũng chỉ vạn người, sao có thể ổn định cục diện đất Tấn. Kẻ như Kỷ Thanh Lê là một đám đạo tặc, trên tay đầy vết máu, hội minh chẳng qua thêm vào cho có, hiện giờ kháng Kim không có hy vọng, sợ rằng còn muốn kiếm một mẻ rồi nhanh chạy mất. Nghĩ đi nghĩ lại, duy nhất giáo chủ có mấy trăm vạn giáo chúng của Đại Quang Minh giáo, bất luận võ nghệ hay danh tiếng đều có thể phục chúng, giáo chủ không đi Uy Thắng, e rằng Uy Thắng sắp sửa loạn tới nơi rồi......
- Hừ.
Lâm Tông Ngô hừ lạnh một tiếng.
- Uy Thắng sắp sửa loạn, ta nhúng tay vào, chẳng phải càng loạn! Lão Thường a, người Nữ Chân sắp tới rồi, ngươi cầu tự bảo, sợ rằng đã làm Hán gian rồi nhỉ!
- Giáo chủ, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể, Thường gia cũng là người có mặt mũi, lời này của ngài truyền ra, Thường gia ta ở đất Tấn còn không bị người ta chỉ trỏ mắng nhiếc sau lưng hay sao......
Lão nhân nói, gấp gáp đến độ quỳ xuống đất mà thuyết phục.
- Giáo chủ, ngài hoài nghi ta rất bình thường, nhưng mà......bất luận thế nào, cục diện ở Uy Thắng dù sao cũng phải có người thu dọn. Thế này đi, nếu ngài không có ý với vị trí kia, ít nhất đi tới Uy Thắng, chỉ cần ngài lộ diện, mọi người sẽ có người đáng tin cậy......
Lâm Tông Ngô quay đầu nhìn hắn, một lát sau.
- Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, tới đây hoa ngôn xảo ngữ lấy lòng, hôm nay ta không muốn truy cứu. Nhưng mà Thường trưởng lão, cả nhà ngươi đều ở nơi này, nếu có một ngày, ta biết được hôm nay ngươi vì người Nữ Chân mà tới......đến lúc đó bất kể là lúc nào, ta sẽ khiến cả nhà ngươi gà chó cũng không còn.
Hắn gằn từng chữ nói xong mấy lời này, lão nhân quỳ dưới đất thân thể chấn động, sau đó không tiếp tục cãi lại nữa. Lâm Tông Ngô nói.
- Ngươi đi đi, Thường trưởng lão, ta không có ý gì khác, ngươi không cần để bụng nhiều quá.
Lão nhân kia đứng dậy cáo từ, cuối cùng còn có chút chần chừ.
- Giáo chủ, vậy lúc nào ngài......
- Cút!
Thanh âm của Lâm Tông Ngô như tiếng sấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Quyết định của bổn tọa, có thể cho phép ngươi xen vào!?
Sau câu nói này, lão nhân chạy trối chết. Lâm Tông Ngô chắp hai tay sau lưng đứng đó, một lát sau, Vương Nan Đà tiến vào, nhìn thấy sự phức tạp trước nay chưa từng có trên thần sắc của Lâm Tông Ngô.
- Sắp mưa rồi.
Hắn thấp giọng, chỉ nói một câu này.
Không lâu sau đó, trời có mưa nhỏ. Rét lạnh thấu xương.
......
Con thuyền to lớn đang chậm rãi chìm xuống.
Hoà Thuận.
Dần dần vào đêm, trong thành trì không lớn, bầu không khí hỗn loạn đang lan tràn.
- Binh! Binh! Binh!
Âm thanh nặng nề vang lên nhịp nhàng với tiếng búa, trong sân rực lửa hừng hực, hàng trăm thanh đao thép tinh luyện đang được thành hình từng cái một, Sử Tiến cởi trần, nhìn vào tia lửa không ngừng bắn ra từ trên phôi đao phía trước, hắn giống như mấy thợ rèn khác, đang vùi đầu vào quá trình hình thành đao thép trước mặt.
Nghĩa quân nhóm nhỏ, tạm thời đang tụ tập ở chỗ này với trung tâm là lời hiệu triệu của hắn.
Một trong những phó thủ nghĩa quân đi theo bên cạnh Sử Tiến tên Lý Hồng Cô, là đồng bạn đi theo Sử Tiến từ trên Xích Phong sơn ra đây. Lúc này nàng đang ở bên ngoài tụ tập hơn trăm người của nhánh nghĩa quân này lại. Tiến vào khoảng sân đang chế tạo binh khí sắt này, Sử Tiến ngồi xuống một bên, dùng khăn lau sạch mồ hôi trên người, nghỉ ngơi ngắn một chốc. Hắn lưng hùm vai gấu, trên người vô số vết sẹo, dáng vẻ ánh mắt lạnh lùng nhìn ngọn lửa đến xuất thần, là khí tức của thiết huyết.
- Long Vương, người đã tập hợp lại rồi.
- Ờ.
Ánh sáng trong mắt Sử Tiến trở nên nhu hòa một chút, ngẩng đầu lên.
- Có người muốn rời đi không?
- Mọi người chỉ hỏi Long Vương muốn đi đâu.
- Ta nghĩ kỹ rồi......
Sử Tiến nói, ngừng lại một chút, sau đó nói.
- Chúng ta đi Uy Thắng.
Nữ nhân gật nhẹ đầu, rồi có chút cau mày, rốt cục vẫn không nén được mà cất tiếng nói.
- Long Vương không phải nói, không bằng lòng tới gần chỗ như vậy nữa sao......
Từ sau Xích Phong sơn, đặc biệt là sau khi Lâm Xung chết, Sử Tiến không còn bằng lòng tham dự vào cuộc tranh giành quyền lực lớn, phức tạp, đối với Uy Thắng là trung tâm quyền lực của Tấn Vương, cũng có rất nhiều tị húy —— đương nhiên, hắn không bận tâm chuyện người bên cạnh mượn tên tuổi của hắn làm một số chuyện tốt, hội minh ở Phần Dương, tuy dưới tay hắn chỉ có hơn trăm người, nhưng danh tiếng bên ngoài, phía Điền Thực vẫn đặc biệt mời hắn, tuy rằng hắn không đi, nhưng cũng phái một người làm đại diện, toàn lực ủng hộ chuyện này.
Giờ đây Điền Thực vừa chết, trên thế lực Tấn Vương như rắn mất đầu, thế cục Uy Thắng là nhạy cảm nhất. Lý Hồng Cô không hiểu Sử Tiến tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nên mới hỏi một câu, chỉ thấy Sử Tiến đứng dậy, hơi gật đầu, nói.
- Đi cứu người.
- Cứu người?
- Ừm......Tấn Vương vì kháng Kim mà chết, hiện giờ cục diện tan hoang, người đi theo bên cạnh hắn, tiếp theo sợ rằng cũng sẽ bị xử lý. Vu tướng quân, còn có vị nữ tướng Lâu Thư Uyển kia, bọn họ đi theo bên cạnh Điền Thực, cục diện hiện giờ e rằng đã tương đối nguy cấp.
Trong ánh lửa, Sử Tiến khoác thêm y phục, cầm thiết bổng kia lên.
- Tấn Vương vì kháng Kim mà chết, chúng ta không thể báo đáp, những trung thần này không nên vì thế mà gặp phải vận rủi thêm nữa. Tuy ta không am hiểu quân vụ và các mối quan hệ giữa người với người, nhưng luôn có một cái mạng ở đây, nếu cục diện Uy Thắng nguy khốn, rơi vào đại loạn, ta liều mạng cả mạng này, ít nhất phải bảo vệ bọn họ chu toàn.
- ......Ta nghĩ, nếu như Chu lão anh hùng giờ vẫn còn sống, cũng sẽ làm chuyện y hệt như vậy.
Thân ảnh của Long Vương rời khỏi sân viện rèn sắt, chập chờn trong ánh sáng. Hắn đứng trước mặt hơn trăm hán tử tụ tập bên ngoài nói rõ cách nghĩ của mình, đồng thời cho bọn họ cơ hội lựa chọn lần nữa.
Không ai chọn rời khỏi.
Đêm hôm ấy, một đoàn người rời khỏi Hòa Thuận, bước lên con đường đi tới Uy Thắng. Ánh sáng của ngọn đuốc lay động trên mặt đất trong màn đêm, mấy ngày sau đó, lại lần lượt có người tụ tập đến Uy Thắng vì cái tên Bát Tí Long Vương này. Cũng như những đốm lửa còn sót lại, phát ra hào quang của mình trong đêm tối......
......
Uy Thắng, mây đen ép thành thành muốn vỡ.
Thiên Cực cung chiếm diện tích rộng lớn, nhưng năm ngoái vì đánh trận, sau khi Điền Thực thân chinh, Lâu Thư Uyển liền quyết đoán cắt giảm hết thảy chi tiêu không cần thiết trong cung. Lúc này, cung đình to lớn có vẻ trống trải và lạnh lẽo.
Sau khi trở lại Uy Thắng, đầu tiên Lâu Thư Uyển giết chết phụ thân của Điền Thực là Điền Bưu, tiếp theo, chọn một điện khuất không dùng trong Thiên Cực cung để làm việc. Từ khi bắt đầu phản Kim vào năm ngoái, trong cung điện này đã giết quá nhiều người, chảy quá nhiều máu, có đôi khi từ cửa phòng nhìn ra ngoài, sẽ cảm thấy điện đường to lớn này như địa ngục, vô số cô hồn dã quỷ đang trôi nổi đòi mạng bên ngoài.
Toàn bộ cục diện đang trượt xuống vực sâu.
Nếu như là Lâu Thư Uyển của thời kỳ sau thời đại Điền Hổ, quyền lực của nàng được xây dựng trên cơ sở lợi ích chung của một hệ thống, khi Điền Hổ não tàn muốn giết nàng, dưới sự hoạt động ngấm ngầm của Hoa Hạ quân, dưới sự đảm bảo quân lực của Vu Ngọc Lân, phối hợp với chuỗi lợi ích to lớn trong toàn bộ hệ thống, Lâu Thư Uyển hoàn thành hành động vĩ đại giết ngược Điền Hổ, thuận tiện đẩy Điền Thực lên đài.
Mượn sự giúp đỡ của Điền Thực, Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển thúc đẩy việc kháng Kim, nhưng cũng chính hành động kháng Kim đã đánh đổ chuỗi lợi ích chung ban đầu trong hệ thống Tấn Vương này. Sự phấn chấn của Điền Thực đã nâng cao sự kiểm soát của hắn đối với quân đội, sau đó sự kiểm soát này cũng mất đi theo cái chết của Điền Thực. Giờ đây trên tay Lâu Thư Uyển đã không tồn tại át chủ bài lợi ích dày nặng, thứ nàng có thể dựa vào, chỉ vỏn vẹn là một chút kẻ sĩ dũng liệt quyết ý kháng Kim, cũng như quân đội Tấn hệ kiểm soát trong tay Vu Ngọc Lân.
Mà trong này, cho dù là người quyết ý kháng Kim, rất nhiều kẻ kỳ thực cũng không ngại Lâu Thư Uyển rơi đài.
Thế là từ khi tách ra ở dịch trạm Cô Tùng, Vu Ngọc Lân bắt đầu điều động quân đội dưới tay cướp đoạt vật tư các nơi, du thuyết uy hiếp từng thế lực, đảm bảo cho căn cơ có thể nắm trong tay. Lâu Thư Uyển trở lại Uy Thắng, giết vào Thiên Cực cung với thái độ kiên quyết, nàng cố nhiên không thể thống trị lực lượng Tấn hệ với tư thái như vậy quá lâu, nhưng sự quyết tuyệt và điên cuồng trong ngày thường vẫn có thể đủ chấn nhiếp một bộ phận người, chí ít nhìn thấy Lâu Thư Uyển bày ra tư thái như vậy, người có lý trí liền có thể hiểu: Cho dù nàng không thể giết sạch tất cả mọi người cản trước mặt, chí ít thế lực chặn ngay phía trước nàng đầu tiên, sẽ bị nữ nhân điên cuồng này ăn sống nuốt tươi.
Thế lực của Nữ Chân, cũng đã sớm hoạt động trong nội bộ Tấn hệ.
Mặc dù tuyết lớn vẫn chưa từng tan rã, binh sĩ Nữ Chân ép xuống từ mặt bắc vẫn chưa từng triển khai thế công, nhưng công kích là chuyện sớm muộn. Chỉ cần hiểu được điểm này, dưới đả kích to lớn là cái chết của Điền Thực, thế lực đã bắt đầu lựa chọn nghiêng sang người Nữ Chân thực sự quá nhiều. Một số thế lực dù chưa bày tỏ thái độ, nhưng đã bắt đầu tích cực cướp bóc từng quan ải, thành trì, hoặc quyền kiểm soát kho cất trữ vật tư. Các tướng lĩnh trong quân đội của một số gia tộc lớn nhỏ đã bắt đầu bày tỏ thái độ lại, chia rẽ và xung đột đã diễn ra âm thầm mà kịch liệt. Thời gian mấy ngày, tình báo các nơi nhao nhao ập đến khiến lòng người kinh hãi.
Đây là sự uy hiếp của đại thế, khi đại quân Nữ Chân ép tới biên cương, tựa như nắng xuân đến tuyết tan, căn bản khó mà ngăn cản. Những ngày này, Lâu Thư Uyển không ngừng thầm phân chia lại quyền sở hữu của từng nhánh lực lượng, phái đi nhân thủ hoặc du thuyết hoặc uy hiếp, hy vọng bảo toàn đủ sinh lực và quân bài lực lượng. Nhưng cho dù là quân coi giữ ở phụ cận Uy Thắng, trước mắt đều đang chia rẽ và chọn phe.
Triển Ngũ của Hoa Hạ quân cũng đang bôn ba trong đó —— kỳ thực Hoa Hạ quân cũng là một trong những con bài tẩy sau lưng nàng, nếu không phải có lá cờ này dựng ở đây, hơn nữa bọn họ căn bản không thể nào nương tựa Nữ Chân, sợ rằng mấy gia tộc lớn ở phụ cận Uy Thắng đã bắt đầu dùng đao binh nói chuyện rồi.
Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu. Đêm hôm ấy, trong thành Uy Thắng có một trận mưa, tất cả tuyết đọng trên mái hiên, trên nhánh cây đều đã rơi xuống trong đêm, thời điểm băng tuyết bắt đầu tan rã, cái lạnh thấm vào xương tủy. Cũng trong đêm hôm ấy, có người lặng lẽ vào cung, truyền đến tin tức.
- ......Liêu công truyền lời đến, muốn nói chuyện......
Thời điểm Lâu Thư Uyển giết Điền Hổ, căn cơ của Tấn hệ có ba gia tộc lớn gánh vác, Nguyên gia với gia chủ là Nguyên Chiếm Hiệp, Thang gia của Thang Thuận, Liêu gia của Liêu Nhân Nghĩa, sau đó bắt đầu kháng Kim, Nguyên gia trong đó cản trở, Lâu Thư Uyển suất lĩnh quân đội giết chết một tộc Nguyên thị. Đến giờ, Liêu gia, Thang gia ở hai bên quân chính đều có hành động, nhưng một hệ ý muốn hàng Kim, chủ yếu do Liêu gia làm chủ. Hiện giờ yêu cầu nói chuyện, quy mô xâu chuỗi trong bí mật hẳn cũng khá lớn rồi.
Lâu Thư Uyển hít một hơi.
- Được lắm, vậy thì nói chuyện.
Mưa rét lạnh đã rơi xuống từng chỗ của cung thành đen tối này, bên ngoài cung thành, có vô số thế giằng co đã thành hình, đối kháng tàn nhẫn và kịch liệt có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Máu chảy thành sông......
Con thuyền to lớn đang chìm xuống.
....................
Nữ Chân, đại doanh của Thuật Liệt Tốc.
Hoàn Nhan Hi Doãn và đại tướng Thuật Liệt Tốc đi ra khỏi trung quân trướng, nhìn thấy toàn bộ quân doanh đang sắp xếp di chuyển. Hắn chắp tay với Thuật Liệt Tốc.
- Băng tuyết vẫn chưa tiêu tan, tiến công hơi vội vã chút, nhưng mà, đất Tấn đã loạn, đánh một đòn nặng nề xuống, có thể ép bọn họ sớm đưa ra quyết định.
Hơi dừng một chút, bổ sung thêm một câu.
- Chiến lực của Hắc Kỳ quân không tầm thường, có điều có tướng quân ra tay, nhất định có thể đánh bại được. Trận chiến này mấu chốt, tướng quân bảo trọng.
Trên mặt Thuật Liệt Tốc, chỉ có chiến ý hiên ngang.
- Không đánh bại được hắn, Thuật Liệt Tốc mang đầu tới gặp.
Băng đóng chưa tan, trong tích tắc, bèn là sấm lửa ngập trời, chiến tranh của năm Kiến Sóc thứ mười, đã triển khai với một phương thức không từ bất cứ thủ đoạn nào.