CHƯƠNG 80: THA SƠN CHI THẠCH (HẠ)
Óng ánh giữa màn đêm, một vầng trăng khuyết nhởn nhơ treo giữa bầu trời, sao giăng lập lòe, nhìn xuyên qua khe hở của tán cây là màn đêm sâu thẳm như đại dương.
"...Và thế là câu chuyện Thiên Long Bát Bộ đã kết thúc..."
Tại khoảng rừng đằng trước ngôi miếu đổ, đống lửa đang cháy lép bép, hồi lâu sau khi Ninh Nghị chậm rãi kết thúc câu chuyện, gã khẽ nhún vai cười: " Ta căn thời gian chuẩn thật!"
Lục Hồng Đề bên cạnh cầm nhánh cây chọt chọt đống lửa, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Về sau Tống triều sẽ thế nào?"
Ninh Nghị ngẫm lại, trợn mắt nói: "Chuyện đó ai mà biết..."
"...Một câu chuyện thật không có ý tứ."
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, lúc này đã là tối ngày hai mươi ba tháng sáu, sắp quá nửa đêm sang ngày hai mươi bốn. Gần hai mươi ngày ở chung, những điều nên nói thực ra đều đã nói. Lục Hồng Đề dạy gã sử dụng nội công, từ từ luyện tập sẽ có thành quả, còn Ninh Nghị thì lập một bản kế hoạch giúp Lục Hồng Đề chế định đám thổ phỉ trên núi Lữ Lương. Đây vốn là việc trước kia gã am hiểu nên vấn đề cũng không lớn.
Kế hoạch này liên quan đến việc tổ chức học tập, phân công chiến đấu, sản xuất và giảm thiểu xung đột lẫn nhau. Tất nhiên không phải là hình thức quy củ như một công ty lớn hoặc là có hệ thống kỷ luật, cơ chế như quân đội. Những người trên núi Lữ Lương phần lớn sống trong các thôn trang, kinh doanh theo gia tộc, muốn thiết lập điều lệ quy tắc chung là không có khả năng, chỉ có thể âm thầm thay đổi để điều tiết khống chế.
Một tập thể tương đối to lớn với cơ cấu ổn định sẽ có sức sống và khả năng phát triển rất lớn. Một người lãnh đạo giỏi phải biết nhìn ra những yếu tố rất nhỏ để qua đó tạo thành các phản ứng dây chuyền. Thế nhưng Ninh Nghị không thể tự mình đi đến núi Lữ Lương nên lúc này chỉ có thể giúp nàng trù tính những điểm mấu chốt, một khi những mục tiêu đó hoàn thành thì có thể dễ dàng cải biến được thủ hạ nhờ vào cơ cấu của xã hội, sau đó mượn nước đẩy thuyền làm ra các hành động tiếp theo. Dưới trướng Lục Hồng Đề chỉ vỏn vẹn trên dưới một trăm người, vì thế nên Ninh Nghị vẫn có thể dự đoán những biến hóa sau khi phân công trách nhiệm. Lục Hồng Đề chỉ cần thông qua và xác lập nền tảng hệ thống quy củ là từ đó về sau có thể lãnh đạo nhóm phát triển một cách thuận lợi, vậy thì có lẽ sẽ không còn xảy ra tình huống mọi người nhao nhao đòi giết Tống Hiến làm nàng không thể không tự mình đi ám sát lúc trước.
Muốn học được phương pháp quản lý trong vòng năm mười ngày thật sự quá khó, việc này bản thân không có trình tự rõ ràng nên Ninh Nghị chỉ có thể giảng giải những nguyên tắc mấu chốt, sau đó mong đợi Lục Hồng Đề có thể hiểu được dần trong khi thực hiện. Vốn nàng không hề ngốc, thân lại mang võ công cao cường, những người thế này luôn có phẩm chất và sức thu hút nên vấn đề này không lớn.
Trong một tổ chức thì tạo lập được nền tảng là đã thành công phân nửa, còn là tìm cách liên hệ với các thương nhân chung quanh và các quần hào còn lại trên Lữ Lương, mở rộng không gian sinh sống của nhóm người này, gia tăng đoàn kết lẫn nhau và tập hợp lại, nghĩ cách lập chiến lược ứng phó với người Liêu....
Những phương án và ý kiến cũng khá là hỗn tạp, Ninh Nghị đắn đo mãi. Ví dụ như thương hộ đi qua địa bàn của mình thì sẽ được bảo hộ, tạo nguồn thu nhập cố định, sau này đến khi lực ảnh hưởng lớn hơn thì có thể liên hệ cùng làm ăn với các lão đại mấy ngọn núi gần đó. Nhưng thu phí thế nào, phân phối thế nào, giám sát thế nào, làm sao để công bằng mới là quan trọng. Ninh Nghị thành lập một số nguyên tắc và phương thức giám sát rồi chép ra một cuốn sổ nhỏ cho Lục Hồng Đề mang về, tương lai nàng đưa ra những ý kiến này thì lực ảnh hưởng lại càng gia tăng.
Ví dụ thành lập ba đến bốn nhóm tiểu đội năm người, phương thức huấn luyện những nhóm này mang tính mục đích rất mạnh. Thợ săn trong núi rừng hay là thổ phỉ chỉ dựa vào chút năng lực cá nhân đã là nổi bật, nhưng muốn nói đến các phương diện phân công phối hợp, nhằm mục tiêu cụ thể... thì lại không tốt. Do đó Lục Hồng Đề dùng phương thức nghiêm khắc nhất huấn luyện những nhóm người này, cho hưởng đãi ngộ tốt, thuận tiện phân chia đặc quyền với các bộ phận khác trong tập thể, tất nhiên phải có nguyên tắc ràng buộc rõ ràng, nếu không chỉ sợ có đặc quyền sẽ gây ảnh hưởng xấu, ngược lại nếu dẫn dắt đúng đắn thì loại đặc quyền này cũng có thể khiến những người còn lại tích cực hơn.
Ví dụ như nhờ lão nhân thường hay nói cố sự kể vài câu chuyện liên quan đến sự tàn bạo của người Liêu, nói một hai nhân vật anh hùng kháng Hồ kháng Liêu, tinh trung báo quốc... Thậm chí có thể tìm một người rảnh rỗi, không cần gắng sức, Lục Hồng Đề chì cần nhờ vài câu, tối đến người đó sẽ kể loại câu chuyện này để kích động dư luận, nghe thì đơn giản, nhưng dưới sự kiểm soát có ý tứ, qua thời gian dài có thể giúp gia tăng sự đoàn kết và hội tụ.
Những chú ý nhằm giúp phát triển trong tương lai Ninh Nghị đều viết vào một cuốn sổ nhỏ, mặc dù theo nguyên tắc bảo mật gã không muốn làm thế. Lục Hồng Đề biết chữ không nhiều, nhưng dựa theo lời nàng nói trong trại có một gia gia không tệ, rất có kiến thức, trước kia rất nhiều chuyện nàng đều xin lão chỉ dạy, lúc này tính mang cuốn sổ này về cho lão xem để chỉ bảo những việc nên làm. Nhưng đây cũng chỉ là một phương diện, phương diện khác theo Ninh Nghị là, nàng xem cuốn sổ này như một cuốn binh thư để chấn hưng núi Lữ Lương, nhiều lần gã thấy nàng xem nó như một thứ đồ vật vô cùng trân quý.
"Thứ nhất, cuốn sổ này không có quan hệ gì với ta, cô không quen biết gì với huyết thủ nhân đồ. Thứ hai, người cô muốn chia sẻ cuốn sổ này phải là người thực sự tin tưởng được, nhờ họ chỉ điểm cho cô, cô nói gia gia kia đã bảy tám mươi tuổi, không có con cháu, thế lực hoặc ham muốn cá nhân thì có lẽ không sao. Thế nhưng nếu cô chọn nhầm người, ý ta là, chuyện đó không liên quan nhiều tới ta, nhưng về sau ở vị trí của cô sẽ dễ bị người ta đâm lén, do đó ta hi vọng cô có thể giữ được mạng, làm việc chớ nên cưỡng cầu..."
"Những thứ ngươi am hiểu thực sự rất nhiều..." Nói xong câu chuyện, dường như Lục Hồng Đề còn đọng lại nhiều dư vị, thương cảm. "Thật thà mà nói ngay từ đầu ta không nghĩ tới, nhưng hiện tại bỗng nhiên ta muốn... có nên bắt ngươi đem về Lữ Lương hay không."
Ninh Nghị ở bên kia nở nụ cười: "Ta chỉ biết chút bàng môn tà đạo, đừng nên để ý nhiều. Nói thực ta cũng không chắc những thứ này có tác dụng hay không nữa."
"Rõ ràng không phải bàng môn tà đạo, ta cũng thấy được mà." Lần này Lục Hồng Đề lắc đầu, lát sau nói tiếp: "Tương lại ngươi sẽ đi làm quan hả?"
"Người ở rể không dễ làm quan, hơn nữa ta làm mấy chuyện nghiên cứu, thí nghiệm này, chỉ sợ người ngoài nói là bàng môn tà đạo thật."
"Đúng rồi, kể ta nghe câu truyện Thiện Nữ U Hồn hôm trước đi, khi đó ta chưa nghe được phần cuối."
"không kể." Ngồi bên đống lửa, Ninh Nghị cự tuyệt thẳng thừng làm Lục Hồng Đề sửng sốt hồi lâu: "Vì sao?"
"Đừng chết, lần sau gặp lại ta sẽ kể cô nghe."
Lục Hồng Đề nghĩ ngợi trong giây lát, mỉm cười, sau đó nghiêng đầu qua hướng khác xì một tiếng: "Ngủ." rồi nằm xuống thảm cỏ.
Ninh Nghị cầm lá cây xua xua muỗi, sau đó cũng nằm xuống, mắt nhìn lên biển sao trên bầu trời. Lục Hồng Đề nhìn lên trời đêm một lúc rồi nói: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Nhang muỗi." Ninh Nghị nói, "Mấy ngày nay cứ tối đến là bị cắn gần chết, khi ở Tô gia thì mùi nhang muỗi thật ra cũng không ổn. Hiện tại trong nhang muỗi có trộn ít thạch tín, đoán chừng sẽ có nguy hại tới cơ thể người, ta đang nghĩ xem có cách chế ra nhang muỗi tốt hay không, việc này hẳn là tương đối đơn giản, đáng tiếc trước kia ta hoàn toàn chưa hề đọc qua. Khổ thế chứ, không có nhang muỗi đạt tiêu chuẩn, cả bột ngọt cũng khó mà chế ra..."
Ninh Nghị vẫn cứ như thường ngày, cằn nhằn liên miên về mấy từ ngữ liên quan đến cái việc nghiên cứu kia, có lúc nghe hiểu, có lúc không hiểu. Lục Hồng Đề nằm bên kia mỉm cười, cứ nghe tiếp, nghe tiếp, chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cùng chìm vào giấc ngủ say.
Dù sao chăng nữa, ngày mai phải đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hồng Đề vẫn chào hỏi, rửa mặt rồi đi nấu cháo như thường lệ. Lúc đang đi múc nước nàng cảm thấy sắc mặt mình hơi buồn buồn, vì thế thoáng điều chỉnh lại, trở về đánh với Ninh Nghị một bộ quyền đơn giản, sau đó hai người cùng ăn sáng, ngồi trước bậc thềm ngôi miếu đổ hồi lâu mà không ai nói gì. Sáng sớm dần trôi qua, cuối cùng Lục Hồng Đề cũng đứng lên, đi vào miếu cầm lấy túi hành lý rồi bước ra cửa.
"Ta phải về Lữ Lương." Nàng cười nói, "Có chuyện này muốn nói cho ngươi biết."
"Hửm?"
Ninh Nghị hơi nghi hoặc, Lục Hồng Đề cười đắc ý giống như đang đùa cợt: "Tuy ngươi rất yêu thích võ công, nhưng có lẽ ngươi không thể thành nhất lưu cao thủ, chỉ có thể làm nhị lưu cao thủ thôi."
Lời này đã từng nói tới mấy lần, Ninh Nghị xì mũi coi thường: "Không phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ thích làm nhị lưu cao thủ, thế là đủ, còn không muốn làm nhất lưu gì gì đó, và tất nhiên cũng chẳng hi vọng."
"Đây là vì hôm qua ngươi không chịu kể Thiện Nữ U Hồn cho ta, ta nói để ngươi biết." Lục Hồng Đề cười, đi về phía trước tận đến bên một cây đại thụ mới ngừng lại, thân cây to ước chừng như thùng đựng nước, ánh nắng chiếu xiên xuống, Lục Hồng Đề quay đầu lại, "Ngươi biết nhất lưu cao thủ là như thế nào không?"
Nói xong những lời đó, Ninh Nghị thấy ánh mặt nàng tập trung, một ống tay áo bắt đầu giơ lên, cơ thể giống như một cây ná sao su bị kéo căng, đẩy mạnh về phía trước.
Ầm ầm ầm.
Âm thanh trùng kích thật lớn vang lên ba lần, sau đó Ninh Nghị thấy nàng quay người lại, làn váy tung bay ánh lên một quầng sáng thấp thoáng, trong nháy mắt này chân nàng dường như không chạm đất, trống cứ như là Lăng Ba Vi Bộ vậy, phía sau vang lên tiếng "rắc rắc rắc", cây cổ thụ kia bị đánh gãy, tán cây bắt đầu nghiêng dần rồi ngã xuống, cành lá đập loạn lên, không khí bị ép thổi ra bốn phía. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống như đem nàng tắm trong những tia nắng ban mai.
"Cô như vậy là không được..."
Nhìn một màn trước mắt, Ninh Nghị ngây người hơn nửa ngày, thì thào lẩm bẩm, lắc đầu. Lục Hồng Đề đứng trong ánh nắng vui vẻ cười: "Ta phải đi."
"Đợi một chút."
"Sao?"
Bên kia hơi bất ngờ, Ninh Nghị thở ra một hơi: "Ta coi cô là bằng hữu."
"...." Lục Hồng Đề nhìn gã, chờ đợi lời kế tiếp.
"Cho nên... ta tuy không theo cô đến núi Lữ Lương được, nhưng nếu cô gặp phiền toái có thể tới tìm ta... Cho nên nếu gặp chuyện, nhớ là nhất định không được chết."
Bên kia trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ gật đầu: "Ta sẽ chờ ăn gà nướng trên núi Lữ Lương vào một ngày nào đó, ngươi nhớ đã là bằng hữu thì phải đến đấy. Bảo trọng."
"Bảo trọng."
Gã nhìn đạo nhân ảnh kia quay người xuống núi, sau khi nàng đi khuất hoàn toàn gã vươn vai một cái, quay đầu nhìn ngôi miếu đổ. Gió núi thổi qua, một lúc sau gã lấy từ trong lồng ngực ra một bản sách, bên trong ghi lại chính là nội công tâm pháp Lục Hồng Đề để lại cho gã.
"Cuối cùng cùng lấy được cái này..."
Nói những lời này gã cũng chẳng đắc ý gì, vỗ vỗ cuốn sách nhỏ, thở dài, sau đó thu sách vào trong lồng ngực lại, đi xuống chân núi.
Tay trái vẫn quấn băng kín mít như cũ, nhưng sau hai mươi ngày nghỉ ngơi luyện tâp, hiện tại tinh thần gã đã rất tốt. Lát sau đã ra khỏi con đường mòn qua đường lớn, Giang Ninh hiện dần lên trước mắt, trong đầu nghĩ ngợi, những người vô gia cư quần áo rách rưới tả tơi trên đường cũng rất nhiều, nhớ lại Tần lão Khang lão đã từng nói tới nạn dân triều, có lẽ hiện tại đã kéo đến đây rồi.
Lúc này tình huống vẫn chưa tính là nghiêm trọng, sau khi vào thành thì cảm thấy số lượng ít đi nhiều. Gã đi thẳng về Tô phủ, nhìn tay trái bó băng vải, trong lòng đang nghĩ không biết nên giải thích với Thiền nhi các nàng thế nào cho ổn. Lúc vừa qua khỏi góc đường, một chiếc xe ngựa chạy qua, phía trước bỗng thò ra đầu của Tô Đàn Nhi nhìn về phía gã, miệng hô: "Dừng, dừng, dừng lại..."
Xe ngựa đi thêm khoảng mười mét, Tô Đàn Nhi thấy rõ tay trái đang quấn băng của gã, cắn môi dưới, sau đó thụt đầu vào, dường như để thông báo "Lập Hằng đã về". Sau đó nhảy xuống khỏi xe ngựa, bên cạnh, Thiền nhi Quyên nhi Hạnh nhi cũng lần lượt nhảy xuống xe.
Tô Đàn Nhi nắm váy chạy tới rồi chậm lại, dường như là chờ Thiền nhi Quyên nhi Hạnh nhi chạy tới. Nàng nhìn tay trái Ninh Nghị, khẽ cau mày. Chỉ chốc lát sau ba nha hoàn đã vây quanh Ninh Nghị, lo lặng nghị luận về cái tay trái băng kín. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi đang đến gần, hơi bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong lòng Tô Đàn Nhi đang có chút phức tạp, thấy thế thở phào nhẹ nhõm: "Đã trở về rồi?"
"Không có việc gì." Trên con đường ở Giang Ninh, ánh nắng ban mai tươi sáng, Ninh Nghị đã nói như thế.