Chương 101: Giá trị danh vọng tiếp tục tăng lên
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lúc này, không chỉ có Diệp Phong, mà cả những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
"Gần đây trước tiên có yêu tộc làm loạn, hôm nay lại có một Nhiếp Hồn Môn, càng ngày càng nguy hiểm, nhưng mà cũng may, chúng ta có đại trận hộ tông, hơn nữa cũng cách thành Bạch Phù rất gần, tạm thời vẫn an toàn." Diệp Phong nhìn Địa Nguyên Sát Trận cỡ nhỏ, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Chưởng môn, tuy quyển Khống Hồn Thuật này là tàn quyển, nhưng uy lực rất mạnh, có chút giống thiên phú của Hồ Đại Hồng, không biết ngài có thể hoàn thiện nó hay không?" Lúc này, Thạch Lỗi hỏi.
"Đương nhiên có thể." Diệp Phong gật đầu, khiến cho mọi người lộ ra vẻ kính nể.Đối với việc này, Diệp Phong có chút may mắn.
Cũng may hệ thống chó má kia có chức năng đổi giá trị danh vọng, có thể tiêu hao giá trị danh vọng để lĩnh ngộ pháp thuật, bằng không, cũng chỉ có thể lừa các đệ tử tu luyện đến nhập môn trước rồi mới mở khóa được.
"Hệ thống, mở ra số liệu giá trị danh vọng." Diệp Phong thầm nghĩ.
Ngay sau đó, trong tầm mắt xuất hiện mấy dòng chữ.
[Giá trị danh vọng tông môn: 2001]
[Số điểm còn lại có thể đổi: 1851]
[Giải thích số điểm đổi: tiêu hao giá trị danh vọng tông môn, có thể lập tức nắm giữ một môn pháp thuật đến giai đoạn viên mãn; pháp thuật cấp một: 50 điểm, pháp thuật cấp hai : 100 điểm...]
Phát hiện giá trị danh vọng đã đạt tới 2000, nhiều hơn trước mấy trăm, Diệp Phong nhất thời bị hoảng sợ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Diệp Phong có chút bối rối.
Nghĩ lại, hắn đã hiểu có lẽ ngày hôm qua khi hắn cứu mười mấy người trong môn phái ở Nam Lộc sơn mạch, bọn họ đã kể mọi chuyện ra ngoài, cho nên trong vòng một ngày giá trị danh vọng mới tăng vọt mấy trăm như vậy.
Xem ra, làm nhiều chuyện tốt hoặc là chuyện chấn động, vẫn là lựa chọn rất tốt!
"Hệ thống, ta muốn đổi 100 điểm giá trị danh vọng, lĩnh ngộ tàn quyển 'Khống Hồn Thuật'." Diệp Phong thầm nghĩ.
[Đinh, tiêu hao 100 điểm giá trị danh vọng, số điểm có thể đổi còn lại: 1751 điểm.] Hệ thống phát ra âm thanh.
Rất nhanh, Diệp Phong có một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh (1), lại nhìn về phía tàn quyển "Khống Hồn Thuật" này, hai mắt sáng ngời, tựa như một vị pháp thuật đại sư chân chính.
(1) Thể hồ quán đỉnh: có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
"Thực ra, bộ 'Khống Hồn Thuật' này rất đơn giản, hiện tại bổn chưởng môn có thể dạy các ngươi tu luyện."
"Đầu tiên, môn pháp thuật này thuộc loại phụ trợ, sau khi luyện thành, có thể tách một sợi ý niệm ra, khống chế tất cả hồn phách có sức mạnh yếu hơn so với mình, để cho bọn họ làm việc dựa theo chỉ thị của mình, dùng khi điều tra ngoại địch, ám sát, ẩn núp, hiệu quả cực tốt."
"Khuyết điểm là khoảng cách khống chế có hạn, có liên quan đến tu vi cá nhân, cường độ hồn phách, dưới tình huống bình thường, Luyện Khí tầng chín cùng lắm có thể đạt tới khoảng cách ba trăm trượng."
Diệp Phong lấy ra bút than, vẽ lại bản đồ vận hành kinh mạch lên trên một phiến đá màu trắng được người đặc biệt đưa tới, sau đó bắt đầu dạy dỗ.
Các đệ tử nhìn bản đồ và chú thích trên đá trắng, thử tu luyện, phát hiện mình rất nhanh có thể ngưng tụ ra một sợi ý niệm, có thể tách khỏi cơ thể để thăm dò.
Mặc Oanh tu vi cao nhất phát hiện ý niệm của mình cùng lắm có thể lan tràn đến non nửa Phiêu Miểu Phong, nhưng tầm nhìn xung quanh cũng không lớn, cũng chỉ trong phạm vi một trượng, có thể bám vào trên người một vài côn trùng, chim bay ngang qua hoặc rắn chuột, khống chế hành động của chúng và giành được tầm nhìn.
"Thật là một môn pháp thuật thần kỳ."
Mặc Oanh mở mắt ra, đầu tiên là thán phục sự thần dị của môn pháp thuật này, tiếp theo, khi quay lại nhìn về phía Diệp Phong, tựa như đang nhìn một vị đại sư.
"Vị chưởng môn này của ta quả thực yêu nghiệt, chỉ mới qua thời gian nửa chén trà liền suy ra phiên bản đầy đủ của pháp thuật cấp hai này, có lẽ, hắn là một vị cường giả nào đó chuyển thế, chính là không biết có thể phát hiện ra bí mật trên người ta hay không..."
Tuy rằng có chút lo lắng, nhưng Mặc Oanh vẫn cảm thấy việc gia nhập Phiêu Miểu Phái là một quyết định chính xác.
....
Bên ngoài thành Phong Hỏa hơn trăm dặm.
Nơi này có một ngọn núi trải dài hàng chục dặm.
Nằm trong bán kính hơn mười dặm trên ngọn núi chính của "núi Vân Hoa" có một môn phái tu hành đang tọa lạc.
Vân Hoa Tông!
Lúc này, đại điện tông chủ.
"Tông chủ, sự tình chính là như thế." Lâm Ngọc Yến đứng trong đại điện, cuối cùng cũng báo cáo mọi chuyện xảy ra ở thành Phong Hỏa xong.
Chủ vị.
Tông chủ Vân Hoa Tông là "Vân Hoa chân nhân" mặc một thân hoa phục khẽ nhíu mày, liếc nhìn mấy vị trưởng lão Tụ Nguyên cảnh ngồi xung quanh, đều nhìn ra sự lo lắng trong mắt đối phương.
"Nhiếp Hồn Môn một lần nữa xuất thế, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì!" Đại trưởng lão trầm giọng nói.
"Đúng vậy! Hơn nữa chỉ dựa vào Vân Hoa Tông chúng ta, tuyệt đối không phải địch thủ của Nhiếp Hồn chân nhân, nhất định phải đề phòng sớm." Nhị trưởng lão cũng nói.
Vân Hoa chân nhân gật gật đầu, nói: "Tu vi của Nhiếp Hồn chân nhân sớm đã đạt tới Tụ Nguyên tầng bốn, thực lực không thể khinh thường, hiện giờ sau khi yên lặng một khoảng thời gian, không ai biết được người này đã đạt đến cảnh giới cỡ nào, cần phải truyền tin tức này cho các tông môn khác, nhắc mọi người để ý."
Vân Hoa chân nhân nhìn Giang Đại Triều quỳ gối bên cạnh Lâm Ngọc Yến, chuyển đề tài, nói: "Chuyến đi này của Ngọc Yến có công, cũng nên phong thưởng... Còn nữa, người bắt được đệ tử thân truyền của Nhiếp Hồn chân nhân Giang Đại Triều thật sự là người đến từ Phiêu Miểu Phái ở thành Bạch Phù sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngồi đây đều nhìn về phía Lâm Ngọc Yến.
"Tông chủ, các vị trưởng lão, từng câu từng chữ Ngọc Yến nói đều là thật, thực sự là do đệ tử Phiêu Miểu Phái làm... Một trong số đó chính là đối tượng xem mắt mà Ngọc Yến nói."
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Ngọc Yến đỏ mặt.
"Ồ?"
Các trưởng lão ở đây đều đứng ngồi không yên.
Nếu lời Lâm Ngọc Yến nói đều là sự thật, như vậy Phiêu Miểu Phái tuyệt đối không đơn giản, không thể nào chỉ là môn phái hạ đẳng.
Cách sắp xếp đó, nếu ở trong một môn phái cao đẳng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Càng quan trọng hơn là, đối tượng xem mắt của Lâm Ngọc Yến vậy mà lại có tu vi Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong, như vậy cũng có thể thúc đẩy thành một đôi.
Đương nhiên, sự thật như thế nào, còn phải tận mắt nhìn thử.
Nghĩ tới đây, Vân Hoa chân nhân vung tay áo lên: "Như vậy đi, ngày mai Tứ trưởng lão tự mình dẫn đội, dẫn một đội đệ tử đi đến Phiêu Miểu Phái, nói là đi ngang qua nên tiện đường đến thăm hỏi, sau đó lại đi một chuyến đến thành Bạch Phù, truyền tin tức Nhiếp Hồn Môn xuất thế cho Phó Thành chủ."
Một nữ tử mặc váy dài thanh nhã đứng dậy nói: "Ngọc Chi lĩnh mệnh!"
....