Chương 111: Ước định
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Được." Diệp Phong không nghĩ tới có thể bán đắt như vậy, lập tức đồng ý.
Hai bên một tay giao tiền, một tay giao hàng, thuận lợi hoàn thành giao dịch.
Trịnh Diệu Thú dùng một quả hồ lô thu hồi hồn thể Thụ Yêu, hỏi: "Diệp chưởng môn, ta tên là Trịnh Diệu Thú, đệ tử Bách Khí Tông, ngài có ân cứu mạng với ta, lát nữa ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, không biết ý ngươi thế nào?"
"Ngươi là đệ tử Bách Khí Tông?" Diệp Phong kinh ngạc nói.
Hắn đang lo linh khoáng giá trị ba nghìn linh thạch không có cách nào luyện hóa, vừa nghe lai lịch của Trịnh Diệu Thú, lập tức có hứng thú.
Chủ tiệm Vật Hiên Các nói: "Đại biểu đệ ta chính là đệ tử thiên tài của Bách Khí Tông, tuy rằng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, nhưng có thể chế tạo ra khôi lỗi có thể so với Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, tay nghề luyện khí cũng rất cao. Chỉ tiếc, cả nhà bọn họ bị nguyền rủa, tất cả mọi người đều béo thành heo."
Trịnh Diệu Thú vừa nghe lời này, trợn trắng mắt, nói: "Đều do cha ta quá phong tao, không có việc gì liền trêu chọc nữ yêu, ai! Thật sự là gia môn bất hạnh, làm hại vị đạo lữ vốn như hoa như ngọc của ta cũng trở nên mập mạp."
"Phụt!"
Diệp Phong suýt chút nữa cười phun, không nghĩ tới trên đời còn có loại nguyền rủa kỳ lạ như vậy, làm cho cả gia tộc đều trở nên rất mập.
Nếu thuốc giảm cân có hiệu quả, vậy không phải là bán đến điên luôn sao?
Lúc này, Trịnh Diệu Thú chắp tay với Diệp Phong: "Diệp chưởng môn, đối với việc ăn cơm, ngài cảm thấy thế nào?"
Ăn cơm là miễn đi, uống trà tán gẫu là được." Diệp Phong khoát tay áo, lấy Tiễn Ngưu Khôi Lỗi bị hắn đánh phế: "Nếu ngươi là đệ tử của Bách Khí Tông, như vậy thứ này có thể sửa được không?"
"Tiễn Ngưu Khôi Lỗi!"
Trịnh Diệu Thú và chủ tiệm Vật Hiên Các đồng thời kinh ngạc.
Chỉ thấy Trịnh Diệu Thú bước nhanh về phía trước, cầm lấy Tiễn Ngưu Khôi Lỗi, thuần thục mở ra một lỗ ngầm, tìm được con số "19" khắc trong đó, đôi mắt lập tức trợn tròn: "Diệp chưởng môn, đây là đồ ta luyện chế!"
Ánh mắt Diệp Phong ngưng lại: “Ngươi chắc chắn cái này là do ngươi luyện chế?”
Trịnh Diệu Thú chỉ vào con số đánh dấu “mười chín”, nói như đóng đinh vào cột: “Trong Bách Khí Tông, mỗi luyện khí sư đều có con số tương ứng với mình, mà của ta chính là ‘mười chín’.”
Chủ tiệm Vật Hiên Các nghi ngờ: “Vậy không đúng rồi! Ta nhớ rõ là bán Tiễn Ngưu Khôi Lỗi cho một người mặc áo choàng nói chuyện lạ lùng lắm, sao lại truyền đến tay Diệp chưởng môn được?”
“Người đó thế nào?” Diệp Phong truy hỏi.
Chủ tiệm Vật Hiên Các nghĩ ngợi, miêu tả kĩ càng tỉ mỉ ngoại hình của người kia, khiến Diệp Phong thấy hơi quen thuộc.
“Người nọ có nói hắn là chủ nhân hội Hắc Bào ở thành Ngũ Thải hay gì đó không?” Diệp Phong tiếp tục hỏi.
Chủ tiệm Vật Hiên Các lắc đầu: “Chỗ kinh doanh ngầm như chúng ta không quan tâm đến lai lịch của đối phương, cho nên cũng không hỏi.”
Diệp Phong hơi thất vọng: “Vậy à?”
Hắn rơi vào khoảng lặng.
Trước đó có một người mặc áo choàng cổ quái tới Phiêu Miểu Phong, bị Lửng Mật cắn góc áo mà đau lòng như thể bị cắn rớt một miếng thịt, rất giống người mà chủ tiệm Vật Hiên Các hình dung.
Diệp Phong cảm thấy hai người này là một.
Chẳng qua đây chỉ là suy đoán tạm thời của hắn.
Nghĩ vậy, Diệp Phong hỏi Trịnh Diệu Thú: “Giờ cứ bỏ qua lai lịch Tiễn Ngưu Khôi Lỗi đi, ngươi sửa lại nó được không?”
Trịnh Diệu Thú vỗ ngực, vỗ đến mức thịt mỡ trên người rung hết cả lên, nói: “Yên tâm đi, mặc dù hơi béo nhưng ta vẫn linh hoạt lắm. Dựa vào tình trạng hư hỏng này, chừng nửa canh giờ là sửa xong.”
“Nhanh vậy à?” Diệp Phong còn tưởng phải mất mười ngày nửa tháng kìa!
Trịnh Diệu Thú cười nói: “Ta có linh kiện, trực tiếp thay đổi chỗ bị hỏng là được, lại sửa thêm mấy thứ, hiển nhiên là nhanh rồi.”
“Phí thì thế nào?” Diệp Phong khá quan tâm vấn đề này, nếu đắt quá thì trực tiếp bán Tiễn Ngưu Khôi Lỗi luôn, ít gì còn đổi được chút linh thạch.
“Diệp chưởng môn là ân nhân cứu mạng của ta, đơn đầu tiên miễn phí, ta bao tất.” Trịnh Diệu Thú cười nói.
Diệp Phong mừng lắm, nhưng vẫn tỏ vẻ hơi ngượng: “Như vậy không tốt lắm đâu?”
Chủ tiệm Vật Hiên Các đứng kế bên nhún vai: “Diệp chưởng môn có điều không biết, biểu đệ của ta là luyện khí sư, mà bản thân nó cũng giàu lắm, không thiếu chút tiền ấy đâu.”
Trịnh Diệu Thú trừng mắt: “Nói bậy! Tiền của ta lại chẳng phải gió quạt tới, hơn nữa còn phải tiết kiệm tiền giảm béo đấy!”
Chủ tiệm Vật Hiên Các tức khắc che miệng cười trộm.
Diệp Phong đứng ở một bên, chỉ cảm thấy cạn lời.
Trịnh Diệu Thú lấy ra một đống dụng cụ chuyên nghiệp, quen tay lẹ mắt mà mở Tiễn Ngưu Khôi Lỗi ra, sau đó thay đổi những linh kiện bị hỏng, rồi lại chỉnh sửa mấy chỗ. Nom vẻ mặt hắn chăm chú hết mực, không mở miệng nói gì, hoàn toàn không giống với ngày thường.
Nửa canh giờ sau, chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, Trịnh Diệu Thú đã lắp lại Tiễn Ngưu Khôi Lỗi hoàn chỉnh, chẳng khác cái mới là bao.
“Không hổ là luyện khí sư, lợi hại!” Diệp Phong khen ngợi.
Trịnh Diệu Thú thu dọn dụng cụ, vừa gãi đầu vừa nói: “Diệp chưởng môn, ngài uống trà nữa không?”
Diệp Phong lơ đi chuyện uống trà, lấy ra một khối linh khoáng, nói: “Ngươi có tinh luyện được khối linh khoáng này không?”
“Ồ, đây là Viêm Kim Khoáng, có thể dùng để rèn kim, Linh Khí thuộc tính song hỏa, tiếc là ta chỉ mới là Luyện Khí cảnh, phải dùng địa hỏa trong tông môn mới có thể hòa tan và tinh luyện mấy khoáng thạch này.” Trịnh Diệu Thú tỏ vẻ khó xử.
Diệp Phong như bừng tỉnh, nói: “Ý của ngươi là, giờ ngươi không thể luyện mấy khoáng thạch này, phải về Bách Khí tông mới được?”
“Đúng vậy!” Trịnh Diệu Thú gật đầu.
Diệp Phong thất vọng vô cùng.
Mặc dù nom bộ dáng Trịnh Diệu
Huống hồ, mai là ngày đại hỉ chúc mừng Phiêu Miểu Phái thăng lên môn phái cao đẳng, Diệp Phong cũng không rời đi được.
“Có rồi!” Diệp Phong búng tay một cái.
Hắn lấy ra đủ loại linh khoáng khác nhau, mỗi loại một khối, lớn chừng nắm tay, xếp thành hàng ở trên mặt bàn.