Chương 50: Diệp chưởng môn mới là nam nhân chân chính
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Rầm!
Bỗng nhiên, một bóng đen lao lên từ mặt nước, há mồm cắn về phía Tam trưởng lão Lưu Vân Tông, đồng thời, yêu khí mạnh mẽ bùng nổ của nó cũng khiến mọi người ở đây cảm thấy áp lực nặng nề.
“Là Hắc Văn Xà Yêu!”
“Hình như là Yêu Binh cao đẳng đỉnh phong.”
“Không đúng, hình như nó đã ở vào giai đoạn hóa hình, thực lực vượt xa Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.”
Ba vị đệ tử Lưu Vân Tông đã quen thực chiến, nhanh chóng khua linh kiếm bổ về phía Hắc Văn Xà Yêu.
“Chỉ là ba đứa nhãi Luyện Khí tầng chín, cút ngay!”
Hắc Văn Xà Yêu châm biếm, ở giữa không trung hóa thành trạng thái thân “Nửa hóa hình” thân người đuôi rắn, cái đuôi còn cứng hơn sắt quét ngang qua, khiến ba người Tân Quảng Hiên bay ra ngoài.
Sau đó, Hắc Văn Xà Yêu nhìn chằm chằm Tam trưởng lão Lưu Vân Tông đang hôn mê, nhịn không được liếm môi.
Kia chính là một cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên của Nhân tộc có thể so với Yêu Tướng, dù bị thương nặng vì ảnh hưởng bởi trận chiến giữa Lão Nha Cuồng Trư và Song Sí Cự Ngạc nhưng một thân khí huyết vẫn cứ hồn hậu. Chỉ cần cắn nuốt được lão, mình liền có thể thuận lợi thăng cấp Yêu Tướng!
Tưởng tượng đến đây, Hắc Văn Xà Yêu há mồm lao về phía Tam trưởng lão Lưu Vân Tông, đồng thời quét ngang đuôi dài, ý đồ quật chết Diệp Phong cùng Mặc Oanh đứng chướng mắt bên cạnh.
“Cẩn thận!”
Tân Quảng Hiên ngã đằng xa hét lên nhắc nhở, bấm tay niệm chú, khống chế linh kiếm nhanh chóng phóng đến, lại bị Hắc Văn Xà Yêu hất văng ra.
“Xong rồi!” Tân Quảng Hiên co mắt lại, cho rằng Diệp Phong và Mặc Oanh sẽ bị Xà yêu quất chết.
Nhưng ngay sau đó, Hắc Văn Xà Yêu bỗng nhiên phát hiện chính mình bị chặn đứng lại, cách Lưu Vân Tông Tam trưởng lão chưa đến nửa thước, dù muốn tiến về phía trước lại không biết vì lý do gì không đến gần được.
Nó nhanh chóng quay đầu lại, mới phát hiện chính mình bị một tên phàm nhân là Diệp Phong tóm được cái đuôi.
“Ngươi là thể tu? Vậy ăn ngươi trước!” Hắc Văn Xà Yêu đột nhiên xoay người, đôi tay hóa thành đầu rắn, cắn về phía bả vai Diệp Phong.
Keng!
Lúc này, đám Mặc Oanh, Tân Quảng Hiên đồng thời ngự kiếm, bổ vào trên thân Hắc Văn Xà Yêu, nhưng lại chỉ là toát ra mấy đốm lửa tàn.
“Cứng như vậy ư!”
Tân Quảng Hiên khó có thể tin.
Hắn tu luyện Công pháp phụ trợ 《 Lưu Vân Quyết 》của tông môn, thực lực hơn xa Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, hơn nữa, một kiếm này so với lúc nãy còn mạnh hơn, thế mà ngay cả lớp phòng ngự của Hắc Văn Xà Yêu cũng không phá được.
Bùm!
Đúng lúc này, Diệp Phong đã quất Hắc Văn Xà Yêu xuống đất. Động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh, không một chút chùn tay, không đến một lát, xung quanh đã bị đập ra mấy chục cái hố to.
Nhưng Hắc Văn Xà Yêu chỉ là bị đập đến có chút hoa mắt chóng mặt, căn bản không bị thương.
“Người này... mạnh như vậy ư?”
“Thì ra, dù chúng ta không ra tay, người này cũng có thể giải quyết được trại chủ Tà Quang Trại!”
“Đây là năng lực của thể tu sao?”
Đám Tân Quảng Hiên trừng lớn đôi mắt, vị nữ đệ tử Bàng Hải Vận kia còn đỏ ửng cả mặt, cảm thấy Diệp Phong mới được xem như là nam nhân chân chính.
“Ta muốn giết ngươi!”
Hắc Văn Xà Yêu bị đập đến tức sôi máu, một lần nữa hóa thành trạng thái Xà yêu, yêu khí khủng bố như gió lốc bùng lên, thổi tung cát bụi điên cuồng quét ra bốn phía.
Theo gió cát mạnh mẽ thổi tới, Mặc Oanh cùng những người khác bị bắt phải lùi lại vài chục bước.
Tam trưởng lão Lưu Vân Tông cũng lăn vài vòng trên mặt đất, trán đụng phải mấy cục đá, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
“Trưởng lão!”
Ba vị đệ tử vươn người đánh tới, nâng tam trưởng lão dậy rồi nhanh chóng bấm tay niệm chú, phóng ra một tấm chắn phép ở đằng trước để chặn gió cát.
Bên kia, Diệp Phong cùng Hắc Văn Xà Yêu đại chiến đã tới thời điểm kịch liệt nhất.
“Xì!”
Hắc Văn Xà Yêu khè ra một luồng khí tanh tưởi, muốn độc chết Diệp Phong, sau đó dùng thân rắn quấn chặt lấy hắn, ý đồ làm hắn hít thở không thông mà chết.
Nhưng ở thời khắc mấu chốt, Diệp Phong gọi ra Linh Nguyên Chung, “keng” một tiếng đánh Hắc Văn Xà Yêu đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng cũng làm nó trọng thương.
“Linh Khí gì mà mạnh thế này!”
Hắc Văn Xà Yêu kinh hãi.
“Cơ hội tốt!”
Mặc Oanh khống chế được phi kiếm Nghênh Phong, đâm một kiếm vào miệng vết thương của Hắc Văn Xà Yêu.
Ba vị đệ tử tông môn Tân Quảng Hiên, Đổng Cường, Bàng Hải Vận phản ứng cũng không chậm, lập tức cùng lúc đâm linh kiếm vào miệng vết thương của Hắc Văn Xà Yêu.
“Đáng chết!”
Hắc Văn Xà Yêu dùng cái đuôi quất bay bốn thanh kiếm, cong người lên rồi chạy trốn xuống sông, trên đầu máu chảy ròng ròng, vẻ mặt cực kỳdữ tợn.
“Thế này mà còn chưa chết?” Đổng Cường trừng đôi mắt nhỏ của mình, kinh ngạc vô cùng.
“Tuy rằng phần da thịt bên ngoài của Hắc Văn Xà Yêu bị thương, nhưng xương cốt vẫn rất cứng rắn, Linh Khí phi kiếm cấp hạ phẩm căn bản không chém được nó.” Tân Quảng Hiên trầm giọng nói.
“Ta đã nhớ kỹ khí tức của các ngươi, chờ ta thăng cấp Yêu Tướng nhất định sẽ khiến các ngươi đẹp mặt!” Hắc Văn Xà Yêu hóa thành hình dạng thân người đuôi rắn, ném lại một câu tàn nhẫn rồi lập tức trốn vào trong nước, biến mất vô dạng.
Ba người Tân Quảng Hiên nhẹ nhàng thở hắt ra, lộ vẻ cảm kích chắp tay với Diệp Phong, nói: “Vừa rồi đa tạ vị đạo hữu này.”
Nói xong, sắc mặt của hắn có chút đỏ bừng.
Đặc biệt là nghĩ đến trước đó hắn còn làm trò trước mặt Diệp Phong, nói với hắn mấy lời linh tinh như không cần lo lắng trại chủ Tà Quang Trại này nọ, trong lòng miễn bàn không biết có bao nhiêu là xấu hổ, hận không thể tìm cái khe để chui vào.
“Khụ khụ, việc nhỏ!” Diệp Phong vẫy vẫy tay.
Grào!
Bỗng nhiên, từ khoảng rừng cách bờ vài dặm bỗng truyền đến tiếng gầm rú của Song Sí Cự Ngạc và Lão Nha Cuồng Trư, chấn đống đến ong ong cả màng tai.
“Đạo hữu, chúng ta muốn đến thành Bạch Phù ở phía tây, nếu tiện đường, không bằng ngồi phi thuyền của chúng ta?” Tân Quảng Hiên đưa ra lời mời với Diệp Phong.
Diệp Phong vốn định cự tuyệt, nhưng phát hiện bởi vì đại chiến trước đó mà đấu lạp phủ lụa đen trên đầu đã rách te tua, tướng mạo của mình đã bị đệ tử Lưu Vân Tông nhìn đến.