Chương 54: Dạy dỗ Hắc Giáp Vệ
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Đúng là ông lâm vào hôn mê, nhưng chỉ có thân thể không thể nhúc nhích, còn linh thức vẫn có thể cảm giác tất cả mọi chuyện xung quanh, đương nhiên nhớ rõ quá trình Diệp Phong đánh lui Hắc Văn Xà Yêu.
“Thiên tuyển chi tử?”
Những người khác nghe xong lời này, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy xa lạ với cụm từ này.
“Thiên tuyển chi tử là sinh linh có thân thể được trời đất gia tăng thêm lực lượng, dù không có tu vi cũng có thể phát ra sức lực hơn xa người thường. Theo ta quan sát, Diệp chưởng môn vô cùng tương tự với thiên tuyển chi tử trong lời đồn.” Lưu Vân Tông tam trưởng lão suy yếu nói.
Thiên tuyển chi tử?
Ta khẳng định không phải nha!
Diệp Phong mắng thầm trong lòng.
Hắn là bởi vì cẩu hệ thống có bug, tất cả sinh lực đều thêm vào thân thể, không có liên quan gì đến thiên tuyển chi tử!
“Cái gì? Thì ra ta là thiên tuyển chi tử! Khó trách ta bỗng nhiên lại nắm giữ được sức lực cường đại, thật đúng là thần kỳ.” Diệp Phong kinh ngạc nói.
Tuy rằng trong lòng không ngừng chửi mắng nhưng hắn vẫn lựa chọn làm bộ chính mình là thiên tuyển chi tử.
Rốt cuộc, hắn không có tu vi, cũng không phải thể tu, lại có được sức lực bá đạo như thế, khẳng định sẽ bị người ta chú ý, dùng “Thiên tuyển chi tử” làm yểm hộ thì không thể tốt hơn.
“Đúng vậy, Diệp chưởng môn vô cùng có khả năng là thiên tuyển chi tử.” Lưu Vân Tông tam trưởng lão gật đầu.
“Tam biểu ca, vì sao lại xuất hiện thiên tuyển chi tử?” Phó thành chủ nghi hoặc hỏi.
Đám người Chu Gia Tiền, Tân Quảng Hiên cũng đều nghiêng tai lắng nghe, muốn biết vì sao thiên tuyển chi tử xuất hiện, lại có sứ mệnh như thế nào.
Ngay cả Diệp Phong cũng lộ vẻ tò mò, hắn không phải làm bộ muốn nghe mà là thật sự thực cảm thấy hứng thú.
“Có rất nhiều lời đồn về nguồn gốc của thiên tuyển chi tử, còn có cách nói rằng chính Thiên Đạo đã chọn ra người này.”
Tam trưởng lão dừng lại: “Nhưng cách nói này không có cơ sở, vì dù sao Thiên Đạo cũng là thứ công bằng nhất, sao có thể ưu ái chọn một người từ trong chúng sinh được chứ?”
Những người khác nghe vậy liền gật đầu.
Tam trưởng lão tiếp tục nói: “Cách nói có lý nhất chính là một sinh linh hùng mạnh ở một vùng sau khi chết đã giữ một tia ý chí còn sót lại trong thiên địa, để cho một người có duyên đời sau kế thừa.”
Những người khác nghe thấy lý giải này đều cảm thấy tương đối hợp lý, cũng khá là có cơ sở.
Còn Diệp Phong nghe thấy vậy thì ngây ngẩn cả người.
“Sao nghe cũng có điểm giống với cách cộng năng lượng của cẩu hệ thống nhỉ, không lẽ là trùng hợp?” Diệp Phong thầm nghĩ.
Lúc này, mọi người đều đang nhìn Diệp Phong.
Chỉ nghe Phó thành chủ nói: “Có lẽ là những anh linh chết trận những năm gần đây của thành Bạch Phù chúng ta không cam lòng, năng lượng của bọn họ còn sót lại trong thiên địa, cuối cùng lựa chọn Diệp chưởng môn.”
Tam trưởng lão điều dưỡng một lát đã có thể đứng lên, nói: “Đợt này còn trúng dịp Đại hội chém yêu, những ý chí bất khuất đó tại thời khắc mấu chốt này lại lựa chọn Diệp chưởng môn, điều này chứng tỏ, Diệp chưởng môn sẽ là nhân tố mấu chốt trong Đại hội chém yêu.”
Diệp Phong vừa nghe lời này liền cảm thấy không xong.
Hắn không phải thiên tuyển chi tử, nên tất nhiên chẳng có nửa điểm quan hệ gì với Đại hội chém yêu.
Nhưng hắn cũng không thể giải thích, chỉ có thể hỏi: “Trước đó nghe Chu chấp sự nói Phó thành chủ muốn gặp ta, chẳng lẽ cũng liên quan đến Đại hội chém yêu sao? Nói nãy giờ mà ta vẫn chưa biết Đại hội chém yêu là cái gì?”
“Nghe nói trên phương diện dạy dỗ thuật pháp Diệp chưởng môn có thể nói đại sư, cho nên ta gọi cậu tới là có chuyện muốn hợp tác.”
Phó thành chủ ngồi xuống: "Còn Đại hội chém yêu, đó là một chốn thịnh hội, trên khắp lưu vực Nam Giang cũng có thể xem như một sự kiện lớn mười năm khó gặp một lần.”
Nghe thế, ánh mắt Diệp Phong khẽ chuyển.
Lưu vực Nam Giang, gọi tắt là Nam Vực, là tên gọi chung của khu vực mà dòng sông mẹ Nam Giang chảy qua vương quốc Linh Diệu, từ đông sang tây hết năm vạn dặm, từ bắc xuống nam hết ba vạn dặm, diện tích lãnh thổ bao la, sản vật phong phú.
Đại hội chém yêu nếu có thể được xưng là sự kiện lớn ở Nam Vực, vậy chứng tỏ nó thật sự rất long trọng.
Nhưng hiện tại, Diệp Phong càng tò mò đến "việc hợp tác" mà Phó thành chủ nhắc đến, bèn hỏi: “Phó thành chủ muốn nói đến việc hợp tác gì vậy?”
“Diệp chưởng môn từng nghe qua Hắc Giáp Vệ rồi phải không?” Phó thành chủ cười như không cười: “Ta muốn mời cậu làm giáo đầu dạy thuật pháp cho Hắc Giáp Vệ, chuyên môn chỉ bảo cách tu hành thuật pháp.”
Diệp Phong vừa nghe xong liền trợn tròn mắt.
Hắn tuy rằng được người ta ca tụng là “Đại sư thuật pháp” nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ biết chín loại, hơn nữa chỉ là những loại thuật pháp tương tự như 《 Toàn Phương Vị Linh Thức 》, khẳng định không thể dạy cho người ngoài.
Phó thành chủ tiếp tục nói:
“Một tháng một trăm viên linh thạch hạ phẩm, Diệp chưởng môn còn có thể tùy ý mượn đọc thuật pháp cấp một của phủ Thành Chủ, hơn nữa, không cần mỗi ngày đều tới, chỉ cần Hắc Giáp Vệ có tiến bộ thì dù Diệp chưởng môn một tháng chỉ tới một ngày cũng không có vấn đề gì.”
Đây không phải là giờ làm việc linh hoạt mà tiền lương vẫn phát đều đều sao?
Diệp Phong toát ra suy nghĩ này.
Hắn có chút động tâm, không phải vì một trăm viên linh thạch, mà là bởi có thể mượn đọc tất cả thuật pháp cấp một của phủ Thành Chủ, giá trị ẩn chứa trong đó không hề nhỏ.
Càng mấu chốt hơn chính là sau khi dạy Hắc Giáp Vệ thì giá trị danh vọng của tông môn hẳn là có thể nâng lên rất nhiều.
Diệp Phong có chút hứng thú, hỏi: “Ta phải dạy loại thuật pháp nào, có giới hạn gì không?”
“Phòng ngự, công kích, thân pháp.” Phó thành chủ nói, “Chỉ cần ba loại này thôi là đủ rồi.”
“Ta có thể dạy, nhưng sẽ không thể dạy liên tục được, có lẽ mỗi tháng chỉ tập trung giảng bài được một lần.” Diệp Phong nói ra yêu cầu của mình.
“Được.” Phó thành chủ đáp ứng rất dứt khoát. Ông nhìn sắc trời, phát hiện đã gần hoàng hôn: “Sắc trời không còn sớm, mọi người ở lại phủ Thành chủ ăn tiệc luôn đi, còn công việc cụ thể khi dạy dỗ Hắc Giáp Vệ cụ thể ta sẽ giao lại cho Chu Phó thống lĩnh và Diệp chưởng môn sau.”