Chương 77: [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Phiêu Miểu Bát Tiên

Phiên bản dịch 6112 chữ

Chương 77: Phiêu Miểu Bát Tiên

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhìn đến đây, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng.

Số lượng linh thú giới hạn từ ba ở cấp một hiện tại đã tăng lên tám, đúng lúc có thể thu Bạch Phù Ngũ Tiên thu vào Linh Thú Các.

Về phần chức năng mở khóa mới, lại còn có cả chức năng nhìn thấu các loại thông tin của yêu thú, tương tự như "Động Sát Chi Nhãn", thoạt nhìn không mạnh, nhưng tính thực dụng rất cao.

Hơn nữa, gần đây còn phải tiến hành Trảm Yêu, chức năng này chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.

"Nếu như hiện tại lại gặp phải Hắc Văn Xà Yêu, dựa vào chức năng của Linh Thú Các, ta có thể thấy được khuyết điểm của nó, sau đó một kích trí mạng."

Diệp Phong lẩm bẩm.

Sau đó, hắn lấy Linh Nguyên Chung, thả Bạch Phù Ngũ Tiên ra.

Linh Nguyên Chung có công dụng phong ấn.

Bởi vậy, sau khi Bạch Phù Ngũ Tiên được thả ra ngoài thì vẫn nằm bò ra đất ngủ say, căn bản không ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: [Kiểm tra đo lường được yêu thú ‘Hồ ly đỏ’ là Yêu Binh cấp trung đẳng, ‘Chó Nhật’, ‘Bí ngô biến dị’, ‘Đại kim thiềm’ và ‘Tụ trân trư’ là Yêu Binh cấp hạ đẳng, có thu vào Linh Thú Các hay không?]

“Thu vào!” Diệp Phong đồng ý ngay tắp lự.

Ngay sau đó, trên người Diệp Phong chảy ra khí tức huyền diệu, chia làm năm phần, mỗi phần nhập vào trên người Bạch Phù Ngũ Tiên.

Kế đó, Diệp Phong phát hiện trong đầu mình nhiều thêm một phần ký ức, là ký ức lĩnh ngộ về bí thuật “Chiến Tướng Giấy”, đã đạt tới giai đoạn viên mãn, hơn nữa các phương diện đều hoàn hảo vô cùng.

“Cuối cùng cũng có được bí pháp này.” Vẻ mặt Diệp Phong ngập tràn niềm vui.

Cái gọi là bí pháp, mặc dù cũng giống như pháp thuật nhưng uy lực lại khôn lường, không thể phân ra các cấp độ chính xác, cho nên chỉ có thể dùng “Bí thuật” để tóm lược.

Đối với Diệp Phong, “Chiến Tướng Giấy” tương đương với pháp thuật cấp hai, có lẽ còn hơn.

Với sự gia nhập vào Linh Thú Các của Bạch Phù Ngũ Tiên, Diệp Phong phát hiện lực lượng của bản thân tăng lên tương đương với có thêm một Luyện Khí tầng tám, còn chưa tới “Nhất Bình Chi Lực”, tác dụng không lớn lắm.

“Nếu không sai biệt lắm, giờ ta ngang với bảy con Lửng Mật. Ít nhất phải đạt tới “Thập Bình Chi Lực” thì mới có thể trực tiếp đối đầu với Tụ Nguyên cảnh được.”

Diệp Phong đứng dậy: “Xem ra, ngoại trừ tăng tu vi cho các đệ tử, ta còn phải thăng cấp thực lực cho linh thú trong Linh Thú Các.”

Mặc dù Linh Thú Các đã đạt cấp hai, nhưng Diệp Phong tạm thời chưa tìm thấy cách gia tăng thực lực của linh thú.

Vì thế, Diệp Phong thầm dò hỏi trong lòng: “Hệ thống, làm sao mới tăng cấp bậc của linh thú?”

[Linh thú có thể tự mạnh lên bằng cách cắn nuốt các yêu thú cường đại, hoặc dùng Linh Thú Đan tương ứng với cấp bậc.] Nói xong, hệ thống liền yên lặng.

“Linh Thú Đan... Xem ra phải tìm người hỏi mới được.” Diệp Phong đi qua đi lại ở trong phòng.

Rất nhanh sau đó, hắn nghĩ tới một người.

Tân Quảng Hiên!

“Cái tên này là đệ tử tông môn, nhất định biết về Linh Thú Đan, nếu không được nữa thì hỏi Vạn Thương Minh hố người cũng được.” Diệp Phong ngồi xổm xuống, vỗ lên người Bạch Phù Ngũ Tiên.

“Gâu gâu!”

Quân sư quạt mo tỉnh lại đầu tiên, nó kêu lên hai tiếng. Bốn con tiểu yêu quái còn lại cũng mở mắt, nhìn xung quang với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đại tiên, đây là đâu vậy?” Hồ ly đỏ cuộn tròn người, hỏi một cách dè dặt.

Không hiểu sao, nó cảm thấy gần gũi với Diệp Phong hơn nhiều.

“Nơi này là Phiêu Miểu Phái, sau này các ngươi là linh thú thủ sơn của Phiêu Miểu Phái chúng ta. Đi, ta đưa các ngươi ra ngoài làm quen với những người khác.”

Diệp Phong đẩy cửa, đi vào trong viện.

Trong đêm, ánh trăng rải khắp nơi như làn nước.

Bạch Phù Ngũ Tiên xếp thành đội đi sau lưng Diệp Phong, lúc ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ trong viện liền bị Thanh Liên Tịnh Hóa ở trong hồ hấp dẫn tầm nhìn, nhanh chóng vây quanh bốn phía.

“Đại tiên, bọn ta có thể uống nước không?” Hồ ly đỏ lên tiếng hỏi.

“Thích thì uống.”

Chỉ là uống nước mà thôi, sao Diệp Phong lại từ chối được.

Mười cặp mắt của Bạch Phù Ngũ Tiên sáng bừng lên, uống miếng nước thôi mà còn thấy được khả năng kỳ diệu của bọn chúng.

Móng vuốt hữu dụng múc nước uống, lá cây hữu dụng cuốn lấy nước rồi đổ lên đầu mình, còn có dúi đầu vào trong nước để uống, uống ừng ừng, mỗi người một kiểu.

“Oa rống!”

Lúc này, Lửng Mật ngửi được khí tức của Bạch Phù Ngũ Tiên, cơ thể dựng đứng lên ngay tắp lự rồi chạy tới, theo sau chính là Tiểu Bạch Hồ và Thiết Trảo Long Ưng.

“Bọn chúng là...” Diệp Phong đang tính giới thiệu Bạch Phù Ngũ Tiên, lại phát hiện mình không biết tên của bọn chúng, chỉ đành sửa miệng: “Người một nhà.”

Nghe thấy vậy, Lửng Mật biết mình và cơ hội đánh lộn lại lướt qua đời nhau, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Hơn nữa giữa các linh thú trong Linh Thú Các đều cảm ứng được lẫn nhau, vậy nên nó chỉ có thể nhìn Thanh Liên Tịnh Hóa, xoay quanh hồ nước với vẻ mặt hưng phấn.

“Đây là linh vật thiên địa của Phiêu Miểu Phái chúng ta, tên là Thanh Liên Tịnh Hóa, nhất định phải bảo vệ cho tốt, không được làm mất.” Diệp Phong gõ gõ đầu của Lửng Mật mà dặn dò.

“Oa rống!”

Lửng Mật lập tức dựng đứng, giơ móng vuốt lên, tựa như đang nói: Có ta ở đây, đừng nói là người, dù là ruồi bọ hay muỗi cũng đừng mơ lại gần.

Sau đó, Lửng Mật không còn đảm đương vị trí môn thần nữa, mà là nằm kế bên hồ nước, nhìn Thanh Liên Tịnh Hóa chằm chằm.

Nhìn ngu ngơ vậy thôi nhưng vẫn là Lửng Mật làm tròn bổn phận, Diệp Phong vui vẻ cong môi.

Bởi vì các đệ tử vẫn còn luyện hóa Khí Đan luyện thể nên Diệp Phong không tới làm phiền, mà là nhìn tám con linh thú trong Linh Thú Các.

Lửng Mật, Thiết Trảo Long Ưng, Tiểu Bạch Hồ đều có tên, nhưng Bạch Phù Ngũ Tiên vẫn chưa có.

Vì thế, Diệp Phong nhìn Bạch Phù Ngũ Tiên, nói: “Các ngươi có tên không? Nếu thật sự không có, để ta đặt cho các ngươi.”

“Đại tiên, Bạch Phù Ngũ Tiên chúng ta đều có tên, ta là Hồ Đại Hồng, bốn đứa khác lần lượt phân biệt là Cẩu Nhị Cáp, Trư Tam Bàn, Thiềm Tứ Thừ và Nam Ngũ Qua.”

Hồ ly đỏ chỉ vào chỉ vào mình trước tiên, kế đó chỉ vào bốn tiểu yêu quái rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Mấy cái tên này cũng thật là...”

Khóe miệng Diệp Phong giật giật.

Bạn đang đọc [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    229

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!