8 giờ 8 phút tối.
Nhà ga Quế tỉnh (Quảng Tây).
Hồ Văn Hoa kéo theo rương hành lý từ trong nhà ga ra, liếc mắt đã thấy hình bóng quen thuộc từ trong đám người, giá trị nhan sắc so với trong video còn cao hơn, dáng người càng khiến cho trạch nam như hắn không nhịn được mà chảy nước miếng.
Giờ phút này, trong lòng Hồ Văn Hoa tràn đầy kinh hỉ, đây là một vị mỹ nữ hoàn toàn nằm trong thẩm mỹ quan của hắn, so với cô gái cao ngạo mà dì chủ nhà giới thiệu cho hắn thì còn xinh đẹp hơn.
Trong lòng Hồ Văn Hoa ngạc nhiên, thì trong lòng Ngô Vũ Đình lại mừng rỡ không thôi, vị soái ca trước mắt này so với trong video còn soái hơn mấy phần, có thể là giống như nàng, vì lần gặp mặt này mà ăn diện tỉ mỉ một chút.
“Anh đến rồi.”
“Tôi tới rồi.”
“Tôi đương nhiên sẽ đến, em cũng đương nhiên biết rõ điều này, nếu không sao lại tới đây đón tôi chứ!”
Hai người tâm linh tương thông làm một đoạn đối thoại theo theo kiểu Cổ Long, nói xong thì không nhịn được nở nụ cười, loại ăn ý phủi mông một cái liền biết nên đổi tư thế gì này khiến cho hai người không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.
Ngô Vũ Đình nói: “Ngồi xe lâu như vậy, chỉ sợ bụng đã sớm đói, trước để tôi dẫn anh đi ăn chút gì đó đi!”
Hồ Văn Hoa lại lắc đầu nói: “Lúc ở trên xe tôi đã ăn bánh mì rồi, cũng không phải quá đói, hơn nữa, mang theo rương hành lý đi ăn thì cứ có cảm giác là lạ, lại cũng không tiện, hay là trước đi thuê phòng cất hành lý xong xuôi, sau đó mới đi ăn, em thấy thế nào?”
Ngô Vũ Đình gật đầu nói: “Đương nhiên là được, mang theo hành lý đi ăn quả thật có chút không tiện, vạy trước tiên đi thuê phòng cất hành lý đã, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi mở mang kiến thức về mỹ thực đường phố nổi danh nhất chỗ này.”
Hồ Văn Hoa ừ một tiếng, sau đó vẻ mặt mong đợi, nói: “Đường Trung Sơn tỉnh Quế (Quảng Tây) và hẻm Hộ Bộ tỉnh chúng ta được liệt vào một trong mười con đường mỹ thức lớn nhất cả nước, tôi nghe tiếng đã lâu, đêm nay cuối cùng cũng có thể đánh chén no nê một phen rồi!”
Ngô Vũ Đình thở dài, nói: “Thật ra cũng chỉ là danh tiếng lớn mà thôi, chỗ đó đồ quý thì không nói, nhưng hương vị chưa chắc đã ngon bằng những nơi khác làm.”
Hồ Văn Hoa cười nói: “Cái này có vẻ như cũng giống với giới văn học mạng chúng ta, tác phẩm do các đại thần bạch kim viết ra cũng chưa chắc đã hay hơn các tác phẩm do các tác giả tầm trung viết, nhưng vì đại thần bạch kim có danh tiếng lớn, cộng thêm sự đề cử phía nhà nước, cho nên thành tích thường tốt hơn so với các tác giả tầm trung rất nhiều, đây cũng là hiện tượng bình thường mà thôi.”
Ngô Vũ Đình gật đầu, đồng ý nói: “Nói rất có đạo lý, người ta cũng không phải vừa vào nghề đã là đại thần bạch kim, cũng phải trải qua phấn đấu gian khổ mới có được danh tiếng như bây giờ, chúng ta cũng không thể chỉ nhìn vào những tác phẩm của người ta vào thời kỳ bình thường được, phải nhìn cả các tác phẩm kinh điển vào thời kỳ đỉnh phong của người ta kia nữa.”
Hồ Văn Hoa nói: “Tôi chính là muốn nói tới việc này, luôn luôn duy trì tác phẩm của mình ở tiêu chuẩn đỉnh cao, ngay cả đại lão cấp tông sư thời kim cổ cũng không làm được, chứ đừng nói là chúng ta!”
Hai người đều đã là tác giả lão làng vào nghề đã nhiều năm, vừa nhắc tới văn học mạng liền nói không hết chuyện.
Cứ đứng đó hàn huyên thêm mấy phút, cả hai mới lên xe taxi, lại chưa thỏa mãn mà tiếp tục trò chuyện cho đến tận lúc tới một chuỗi khách sạn.
...
Giang Phong đưa bà nội và em họ đến huyện thành rồi, lại ngựa không dừng vó tiếp tục đưa cô về thành phố Thâm Quyến.
Trên đường, hai cô cháu nhắc tới chuyện dưới quê xây nhà, Giang Xuân Liên nói: “Cần phải xây thêm phòng ở mới mới được, lần này trở về cô mới phát hiện, phần lớn nhà trong thôn đều đã xây thêm phòng mới, hơn nữa, nhà nào cũng đắp lên cao, so sánh với nhà chúng ta, quả thật là đã rất già cỗi, hoàn toàn không theo kịp sự phát triển của thời đại rồi.”
Giang Phong dạ một tiếng, nói: “Đối với nhà chúng ta mà nói, xây phòng ở mới đúng là chuyện quan trọng, dù sao thì anh cháu cũng đã sắp tới tuổi lập gia đình, mà thời đại này, kết hôn đều chú trọng chuyện có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, nhà mình chưa mua nổi nhà ở thành phố lớn thì không nói, nhưng nếu như ở nông thôn mà vẫn chưa có được một ngôi nhà hẳn hoi, vậy anh cháu muốn cưới vợ cũng không dễ dàng.”
Giang Xuân Liên nói: “Chính là đạo lý này, cô thấy chú nhỏ cháu hẳn là cũng có suy nghĩ xây nhà, khi nào trở lại, cháu cứ thương lượng với cha và chú nhỏ một chút, cùng nhau xây lại nhà.”
Giang Phong nói: “Nếu chú nhỏ cũng nguyện ý cùng xây thì dĩ nhiên là rất tốt, có thể xây được căn nha càng xinh đẹp hơn, có điều điều kiện kinh tế nhà mình còn chưa cho phép, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, cháu kiếm được nhiều tiền hơn một chút, lúc đó lại bàn chuyện xây nhà cũng không muộn.”
Giang Xuân Liên nói: “Tiểu Phong, ở phương diện này cháu chưa có kinh nghiệm, cháu cho rằng xây nhà ở quê cũng giống như mua nhà ở thành phố lớn, phải lập tức bỏ ra một số tiền lớn sao? Dựa vào tốc độ kiếm tiền hiện giờ của cháu, chỉ cần trong tay có mấy vạn đồng là có thể mời người tới khởi công rồi.
Dù sao thì nếu xây nhà ở quê, không chỉ tiền công có thể nợ, mà ngay cả nguyên vật liệu để xây nhà như cốt thép, xi măng, cát, đá, gạch đỏ cũng chỉ cần trả trước một phần tiền, phần còn lại có thể trả góp dần.
Đương nhiên, những người này phải là những người quen biết, bằng không, cũng không có chuyện họ làm không công cho một người xa lạ.”
Giang Phong ngượng ngùng cười nói: “Cô à, cái cô nói này, cháu hiểu, nếu như ban đầu cháu không mua xe, thì nhà ta quả thật có thể xây lại nhà cửa, nhưng tiền mua xe này không chỉ là tiền bà mối cháu kiếm được, mà còn là toàn bộ số tiền mấy vạn mà cha mẹ cháu vất vả kiếm được để dành.
Cho nên, sợ rằng phải tới ngày quốc khánh, khi cầm được hồng bao tạ môi của ba vị khách kia rồi, mới có thể đưa chuyện sửa sang nhà cửa vào danh sách quan trọng.”
Giang Xuân Liên nói: “Tiểu Phong, không cần thiết phải chờ lâu như vậy, trên tay cô còn có chút tiền, trước có thể đưa cho cháu...”
Giang Phong vội vàng ngắt lời, nói: “Cô, cháu sẽ không dùng tiền của cô đâu, bây giờ âm lịch cũng đã sắp tới tháng tám rồi, cách ngày tết cũng không còn bao nhiêu tháng. Kể cả bây giờ có bàn chuyện sửa nhà thì trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này cũng không thể hoàn thiện nhà cửa để dọn vào ở. Cho nên làm sớm hơn một tháng hay trễ hơn một tháng thật ra cũng không có gì khác biệt nhiều.”
Hắn làm sao có thể cầm tiền của cô được, đừng nhìn cô mang tiếng là nắm giữ tài sản ngàn vạn, nhưng ‘người nhà mẹ đẻ’ như hắn đây đều hiểu rõ trong lòng, tài chính trong tay cô sợ rằng ngay cả mười vạn cũng không có.
Chính là vì Giang Phong hiểu rõ tình cảnh của cô ở Thôi gia không tốt, cho nên hắn tuyệt đối không thể cầm tiền của cô được.
Giang Xuân Liên nghĩ lại, cũng cảm thấy có đạo lý, liền nói: “Được rồi, quả thật hơn kém một tháng cũng không khác gì nhiều, có điều cô đều nghị cháu vẫn nên thượng lượng chuyện xây lại nhà cửa với cha và chú nhỏ sớm một chút, kể cả bây giờ không vội khởi công, thì chí ít cũng đã bàn xong việc nên xây như thế nào, sớm có được bản vẽ hoàn thiện.”
Giang Phong gật đầu nói: “Cô nói rất có đạo lý, chờ đến khi cháu trở về sẽ lập tức tìm chú nhỏ để bàn.”
Giang Xuân Liên cười nói: “Tóm lại, hai chú cháu cứ tranh thủ thời gian bàn xong sớm, nhanh chóng sửa sang lại căn nhà ở quê, sau đó tranh thủ giúp anh trai cháu sang năm cưới vợ về, giúp Giang gia chúng ta khai chi tán diệp.”
Giang Phong đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Hai cô cháu một đường cứ cười cười nói nói như vậy, bất tri bất giác đã tiến vào địa giới thành phố Thâm Quyến.
------
Dịch: MBMH Translate