Thành Nam.
Một
Vệ Vũ San ăn cơm tối xong thì đi rửa chén đũa, sau đó ra ngoài đi dạo.
Cô vừa ra khỏi cửa, đang lúc định đi về hướng quảng trường thương mại thì bỗng nhiên một cậu thanh niên tuấn tú xuất hiện trước mặt cô rồi cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị có phải là Vệ Vũ San không?”
Vệ Vũ San cảnh giác đáp lới: “Tôi là Vệ Vũ San, cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”
Cậu thanh niên tuấn tú đương nhiên là Giang Phong rồi. Hắn tranh thủ thời gian xuống dưới lầu đợi Vệ Vũ San đi dạo, thấy thế hắn bèn nở nụ cười hiền lành nói: “Chào chị Vệ, tôi tên Giang Phong, làm nghề mai mối, không biết chị Vệ có thể nói chuyện với tôi một lát không?”
Vệ Vũ San ngạc nhiên nhìn hắn rồi nói: “Cậu là người mai mối?”
Giang Phong đương nhiên hiểu ý đối phương, hắn bèn vội đáp: “Đúng vậy, chị Vệ đừng thấy tôi nhỏ tuổi nhưng tôi là ông mai hàng thật giá thật đấy. Hiện nay tôi đã tác hợp thành công sáu cặp vợ chồng rồi, hơn nữa còn đang tiếp bảy tám vị khách.”
Vệ Vũ San thấy hắn ăn nói thành thật (chủ yếu là do đẹp trai) nên chọn tin tưởng hắn: “Ông mai Giang đúng không? Ai giới thiệu cậu đến tìm tôi vậy?”
Giang Phong không trả lời, hắn chỉ cười nói: “Đây không phải nơi nói chuyện, tôi thấy phía trước có quán cà phê, tôi mời chị một ly cà phê nhé?”
Vệ Vũ San gật đầu: “Được.”
…
Mười phút sau.
Hai người đến một gian phòng riêng của quán cà phê.
Quán cà phê có gian phòng riêng khá thường thấy ở huyện thành.
Bởi vì hai người mới ăn cơm cách đây không lâu nên chỉ gọi hai ly cà phê và một dĩa hạt dưa, mấy món ăn khác tạm thời chưa gọi.
Đợi sau khi phục vụ bưng cà phê và hạt dưa lên rồi rời đi, hai người mới bắt đầu nói chuyện.
Giang Phong mở lời: “Chị Vệ, chắc chị cũng rõ mục đích tôi đến đây, tôi muốn giới thiệu đối tượng cho chị. Không biết gần đây chị có suy nghĩ muốn kết hôn không?”
Vệ Vũ San uống một hớp cà phê rồi nói: “Đương nhiên muốn kết hôn rồi, dù sao tôi cũng không trẻ nữa. Không biết đối tượng ông mai Giang giới thiệu làm nghề gì? Người ở đâu?”
Giang Phong bốc một nắm hạt dưa.
Hắn vừa cắn vừa nói: “Người tôi muốn giới thiệu cho chị là một anh lớn trong thôn chúng tôi. Anh ấy tên Vi Minh Kiệt, năm nay ba mươi tám tuổi, vẻ ngoài tràn đầy sức sống, làm thầu công trình trong trấn của chúng tôi cùng với ba anh ấy. Gia cảnh của anh ấy ở nông thôn cũng rất tốt.”
Vệ Vũ San khẽ chau mày: “Tuổi có hơi lớn một tí, anh ta kết hôn lần thứ hai sao?”
Giang Phong lắc đầu nói: “Anh Kiệt đến nay vẫn chưa có bạn gái nữa.”
Vệ Vũ San không tin, cô nói: “Ông mai Giang, cậu đừng lừa tôi, thời buổi ngày nay mà đến ba mươi tám tuổi vẫn chưa có bạn gái sao? Làm sao có thể chứ?”
Giang Phong uống một hớp cà phê rồi nói: “Tôi làm mai có nguyên tắc, có sao nói vậy, trước giờ không gạt người. Đợi sau này tôi sẽ nói cho chị lý do cụ thể, dù sao cũng không cần phải nghi ngờ đâu.”
Vệ Vũ San im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Có ảnh của đối phương không?”
“Đương nhiên có.” Giang Phong lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở ảnh Vi Minh Kiệt lên, sau đó đưa cho Vệ Vũ San: “Đây là ảnh hôm nay tôi mới chụp.”
Vệ Vũ San nhận lấy điện thoại rồi xem ảnh, cô thấy người trong ảnh nhìn rất vừa mắt. Tuy không đẹp trai bằng ông mai trước mắt nhưng lại cho cô ấy một cảm giác dễ chịu.
Giang Phong vừa quan sát sự thay đổi sắc mặt của cô ấy vừa cười hỏi: “Chị Vệ thấy sao, trông ổn không?”
Vệ Vũ San trả điện thoại cho Giang Phong rồi nói: “Quả thật nhìn qua ảnh thấy rất ổn, không biết người thật có khác biệt lớn so với ảnh không?”
Giang Phong nói: “Người thật không quá khác so với ảnh đâu, có lẽ chị cũng nhận ra tấm ảnh này không có chỉnh sửa.”
Vệ Vũ San gật đầu: “Ông mai Giang, theo cậu nói thì gia cảnh anh ta rất tốt, người trông cũng ổn, điều kiện như vậy ở nông thôn đã rất tốt rồi, tại sao anh ta đã ba mươi tám tuổi mà vẫn chưa từng có bạn gái?”
Giang Phong im lặng rồi thở dài: “Bởi vì anh ấy có nỗi khổ riêng.”
Vệ Vũ San hỏi: “Nỗi khổ riêng gì thế?”
Giang Phong ngại ngùng nói: “Tiểu huynh đệ của anh ấy có chút vấn đề.”
Vệ Vũ San đỏ mặt, mặc dù đã ba mươi hai tuổi, cũng không phải chưa trải qua chuyện đó, nhưng cô vẫn thấy rất ngại khi bàn luận vấn đề riêng tư cùng một người đàn ông.
Sau khi hết ngại, Vệ Vũ San nhìn Giang Phong bằng ánh mắt kỳ lạ, cô nói: “Ông mai Giang, cái đó của anh ta…có vấn đề, sao cậu còn giới thiệu cho tôi?”
Giang Phong ho lên vài tiếng rồi nói: “Cái nảy có thể trị khỏi, nếu không tôi cũng không giới thiệu cho chị.”
Vệ Vũ San đỏ mặt hỏi: “Vậy bây giờ anh ta trị khỏi chưa?”
Giang Phong lắc đầu: “Chưa, không biết vì nguyên nhân gì mà anh ấy không chịu đi khám.”
Vệ Vũ San thắc mắc hỏi: “Nếu anh ta chưa đi khám, vậy tại sao ông mai Giang biết bệnh anh ta có thể khỏi? Lỡ như không thể trị khỏi…”
Câu này có hơi khó trả lời, không thể nói hắn nhờ điểm xứng đôi của hai người mới biết được.
Cho nên Giang Phong đành bịa ra lời nói dối thiện chí: “Tôi đã tham khảo ý kiến bác sĩ về vấn đề của anh ấy rồi, bác sĩ nói chữa được, tình hình cụ thể thì tôi không tiện nói, dù sao chỉ cần tin tôi không lừa chị là được.”
Vệ Vũ San tin vào lời hắn nói.
Nếu đối phương thật sự muốn lừa gạt thì không cần phải nói chuyện bí mật này ra.
Vệ Vũ San gật đầu: “Cậu là ông mai thành thật nhất mà tôi từng gặp, tôi nguyện ý tin tưởng cậu.”
------
Dịch: MBMH Translate