Giang Phong cười nói: “Nguyên nhân đại khái có ba cái: Thứ nhất, chị ấy đã xem hình của anh, có lẽ đây chính là duyên phận đi, chị ấy liếc mắt đã nhìn trúng anh. Thứ hai, chị ấy có yêu cầu, nếu như anh kết hôn với chị ấy, thì phải mua được nhà ở huyện thành để an cư. Thứ ba, em cũng giúp anh nói không ít lời tốt, đây cũng là điểm mấu chốt tác động tới chị ấy.”
Nghe tới đây, trong lòng Vi Minh Kiệt tràn đầy do dự, không biết có nên đem bí mật đã che giấu nhiều năm nói ra hay không, cái này liên quan tới tự tôn của đàn ông, nếu như không phải thật sự cần thiết, hắn có bị đánh chết cũng sẽ không nói ra.
Nhưng nếu như hắn không nói ra bí mật này, lại sợ giấu diếm sẽ xuất hiện hậu quả khó gánh chịu nổi.
Dù sao thì nếu như sau khi hai người kết hôn rồi mới bại lộ ra vấn đề này, nhỡ đâu đối phương không biết giữ miệng, đem việc này lan truyền ra ngoài, vậy hắn sẽ thật sự không cần bước ra khỏi cửa nữa rồi!
Đây quả thật là tình thế khó xử mà!
Mắt thấy thái độ Vi Minh Kiệt đã xuất hiện sự do dự, không còn kháng cự như trước đó nữa, Giang Phong liền thừa thắng xông lên, nói: “Anh Kiệt, thái độ nhà gái người ta đã rất rõ ràng, anh chỉ cần gật đầu một cái, vậy chuyện xem mắt tiếp theo, thậm chí là nhìn gia môn, cũng chỉ là lướt sân khấu một cái mà thôi. Anh Kiệt, anh đem bí mật của mình nói ra đi, trừ khi anh thích đàn ông, em không tin có chuyện gì không giải quyết được.”
Vi Minh Kiệt nghe vậy, cuối cùng hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Phong, trong lòng anh quả thật có bí mật, nhưng nếu anh nói ra, em phải giữ bí mật cho anh, nếu không anh cũng không thể tiếp tục sống trong thôn này được nữa rồi!”
Giang Phong nghiêm mặt đáp: “Yên tâm đi anh Kiệt, em không phải loại người thích huyên thuyên, kể cả anh thật sự không nói, em thật ra cũng có thể đoán ra được bí mật anh đang cất giấu là gì.”
Vi Minh Kiệt không do dự nữa, trầm thấp nói: “Anh không cứng được!”
Giang Phong bình tĩnh hỏi lại: “Đây là trời sinh, hay là sau này mới bị?”
Vi Minh Kiệt cũng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Giang Phong, có điều như này cũng tốt, hắn nói ra bí mật này, sợ nhất là nhìn thấy loại ánh mắt kỳ dị kia, hắn trả lời: “Là sau này mới bị.”
Giang Phong lại hỏi: “Anh từng tới gặp bác sĩ chưa?”
Vi Minh Kiệt nói: “Đã từng, nhưng không xem ra gì, nói cái gì mà gặp chướng ngại tâm lý, dù sao anh nghe cũng không hiểu.”
Giang Phong nói: “Anh Kiệt, cái này hẳn là từ mười mấy hai mươi năm trước rồi đi? Từ đó đến nay anh có đi khám lần nào nữa không?”
Vi Minh Kiệt lắc đầu nói: “Anh mười chín năm trước đi gặp bác sĩ một lần, từ đó về sau chưa từng đi khám lần nào nữa cả.”
Giang Phong khuyên nhủ: “Anh Kiệt, bây giờ y học phát triển hơn nhiều so với mười chín năm trước, anh nên đi khám lại xem, coi như vì chị Vệ, dù sao anh cũng nên đi khám một lần.”
Vi Minh Kiệt đã nguyện ý nói ra bí mật lớn nhất giấu ở đáy lòng, vậy dĩ nhiên đã cởi bỏ được khúc mắc nhiều năm qua, nghe vậy gật đầu nói: “Được, anh nghe cậu, ngày mai anh sẽ đi tỉnh thành gặp bác sĩ!”
Nghe tới đây, trong lòng Giang Phong như trút bỏ được gánh nặng.
Vi Minh Kiệt và Vệ Vũ San mặc dù còn chưa bắt đầu ra mắt, nhưng mối hôn sự này, kết quả hắn đã có thể kết luận được rồi!
Vi Minh Kiệt ngược lại nói được là làm được.
Hôm sau, trời vừa sáng, hắn liền đón xe lên tỉnh thành khám bệnh.
Mà Giang Phong thì lại bắt đầu tới từng nhà mấy đối tượng xứng đôi của khách để thăm hỏi.
Bởi vì những người Giang Phong lựa chọn đều có giá trị xứng đôi tối đa không ít hơn 80, giá trị xứng đôi hiện tại không ít hơn 65, cho nên dưới sự đáp cầu dắt mối của Giang Phong, ba bước xem mắt đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Không đến một tuần lễ, trừ Vi Minh Kiệt và Triệu Tĩnh ở xa ra, toàn bộ sáu vị khách bao gồm cả Chu Thập Lục, hoặc là đã định được ngày kết hôn, hoặc là đã trực tiếp đi đăng ký kết hôn rồi.
Ở nông thôn, cũng không phải tất cả mọi người kết hôn cũng sẽ bày tiệc rượu.
Ví dụ như những người cưới lần thứ hai, thứ ba, thứ n, hoặc là những người điều kiện gia đình không hề tốt kia, bọn họ kết hôn đều sẽ không mời rượu, sau khi đăng ký kết hôn sẽ chỉ mời họ hàng gần từ đời thứ ba trở lại ăn một bữa cơm, như vậy là được rồi!
Mà trong số sáu vị khách này, có tất cả bốn người lựa chọn không mời rượu, chỉ có Chu Thập Lục và một vị khách khác chọn mười rượu vào ngày lễ quốc khánh.
Cộng thêm ba vị khách trước đó, Giang Phong đã có năm vị khách chọn ngày kết hôn vào ngày lễ quốc khánh rồi!
Khoảng thời gian gần đây, Giang Phong thật sự là thu quà tặng và hồng bao tới mỏi tay.
Trong đó, quà và hồng bao mời môi thu bảy lần, tổng giá trị khoảng trên dưới tám ngàn.
Hồng bao xem mắt thu sáu cái, tổng giá trị là năm ngàn.
Xem gia môn cũng thu sáu hồng bao, tổng giá trị năm ngàn.
Quà và hồng bao tạ môi thu bốn lần, tổng giá trị trên dưới sáu vạn.
Toàn bộ cộng lại, doanh thu hồng bao là bảy vạn bốn, giá trị quà tặng khoảng trên dưới hai vạn.
Nếu như cộng thêm thu nhập trước đó, trong thời gian chưa tới hai tháng ở đây, Giang Phong đã kiếm được gần mười bốn vạn tiền mặt từ hồng bao và đống quà tặng giá trị khoảng bốn vạn rồi.
Hơn nữa, cái này còn chưa tính tới năm vị khách kết hôn ngày quốc khánh kia, quà và hồng bao tạ môi của bọn họ phải chờ tới sau buổi mời rượu ngày quốc khánh mới có thể nhận, hôm đó nhất định sẽ có thu nhập không nhỏ.
Này không tính thì không biết, tính xong mới thật sự giật mình, thu nhập này nếu như nói ra, thật sự có thể khiến một đám lớn ngã ngửa, sợ rằng tìm khắp cả nước cũng không tìm ra một bà mối kiếm được nhiều tiền như vậy!
Đối với lần này, Giang Phong ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao hắn làm mai mối cũng có hack, đến nay vẫn luôn duy trì xác suất thành công trăm phần trăm, đương nhiên những bà mối khác không thể so sánh được cùng rồi.
Cả như câu danh ngôn trong « Tiếu Ngạo Giang Hồ »: “Chỉ cần là nơi có người ắt có ân oán, có ân oán tất sẽ thành giang hồ. Con người chính là giang hồ.”
Giang Phong bên này làm bà mối kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng không biết trong thông đã có người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, người hận hắn này không phải ai khác, chính là bà mối Vương trong thôn Long Sơn.
------
Dịch: MBMH Translate