Nhưng chuyện này đã không quan trọng, sau khi Độc Cô Duy Ngã siêu thoát, y đã trả lại lực lượng nhận được từ Ngũ Đại Thiên Giới. Để cho ma khí này trở về thế giới này mới là chỗ vốn có của nó.
Tất cả mọi người ở đây còn chưa hết choáng váng, nhưng cuối cùng ai cũng mỉm cười, kể cả Ninh Huyền Cơ.
Đấu đá năm trăm năm cái gọi là đại kiếp nạn, cái gọi là đại thế đại tranh, thật ra chỉ là cục diện rối như tơ vò mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại mà thôi. Thậm chí ngay cả Ninh Huyền Cơ cũng không thể không thừa nhận, tuy hai bên đấu với nhau nửa đời nhưng hắn không bằng Độc Cô Duy Ngã.
Khi Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Đạo Tôn, Đạo Tôn lại trực tiếp ném trận pháp cho Mạnh Tinh Hà, cực kỳ lạnh nhạt thi lễ với Sở Hưu nói: “Sở giáo chủ, hôm nay ngài đã bước lên đỉnh cao, đại nhân thua rồi, ta cũng thua rồi.
Nhưng chuyện này chỉ có mình ta biết, Tam Thanh Điện vô tội. Bần đạo nguyện tán công quy khư, chỉ mong Sở giáo chủ tha cho Tam Thanh Điện một con đường sống.”
Thấy được lực lượng cấp bậc này, Đạo Tôn đã không có bất cứ tâm tư phản kháng nào.
Thời niên thiếu hắn chỉ hiếu kỳ không biết vị cường giả năm trăm năm trước thiếu chút nữa lật tung Đại La Thiên trông ra sao. Kết quả sau khi đi vào Linh Tiêu Cảnh lại bước lên một con đường không có lối về.
Đương nhiên con đường này là Đạo Tôn tự chọn, hắn cũng luôn tin tưởng Thiên Hồn sẽ thành công, sẽ dẫn hắn tới đỉnh phong chân chính.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại.
Đạo Tôn đã suy nghĩ rất thoáng về thắng thua thành bại. Nếu đã thua rồi, chẳng bằng thua cho có thể diện một chút, ít nhất giữ lại đường lui cho Tam Thanh Điện.
Lúc này Sở Hưu lại điềm nhiên nói: “Hôm nay đã chết rất nhiều rồi, tu vi cửu trọng thiên đỉnh phong của ngươi, bây giờ mà quy khư thì thật đáng tiếc.
Cửa vào Đại La Thiên và hạ giới cần có người trấn thủ. Vậy ngươi tới đó trấn thủ tới khi viên tịch quy khư đi, cả đời không thể ra khỏi cung điện ở đó.”
Tới cảnh giới hôm nay của Sở Hưu, y đã coi nhẹ sinh tử thù hận, hay nên nói là không cần thiết.
Đạo Tôn cúi đầu thi lễ với Sở Hưu: “Đa tạ Sở giáo chủ.”
Đúng lúc này, Chung Thần Tú đột nhiên nói: “Nếu ngươi đã lên tới đỉnh phong, vậy có lẽ nên tới chỗ kia xem thử.”
“Tới đâu?”
Chung Thần Tú chậm rãi nói: “Tự Tại Thiên, hay là Trường Sinh Thiên mà các ngươi hay gọi.”
Mọi người ở đây sửng sốt, Trường Sinh Thiên, có Trường Sinh Thiên thật à?
Chung Thần Tú nhìn mọi người xung quanh, khẽ lắc đầu nói: “Trường Sinh Thiên không giống như trong tưởng tượng của các ngươi. Các ngươi cũng không vào được, Sở Hưu thì được.”
Nói xong, Chung Thần Tú nhìn sang Ninh Huyền Cơ: “Ngươi cũng được.”
“Vậy Trường Sinh Thiên ở đâu?”
Giọng nói của Sở Hưu chỉ có hiếu kỳ, không có khao khát.
Đến cảnh giới của y hiện tại, y đã có thể thấy được rất nhiều thứ mà người khác không thấy. Cái gọi là trường sinh, thực chất không tồn tại.
Con mắt thứ ba mở ra giữa mi tâm Chung Thần Tú, xé ra một cánh cửa không gian tràn ngập khí hỗn độn.
“Nơi này chính là Trường Sinh Thiên.”
Nói đoạn, Chung Thần Tú dẫn trước đi vào trong, Sở Hưu và Ninh Huyền Cơ không hề do dự, theo sát phía sau.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, đúng là đã không còn gì khiến y e ngại.
Nhưng khi thật sự chứng kiến Trường Sinh Thiên, Sở Hưu cực kỳ kinh ngạc.
Trong tưởng tượng của y, Trường Sinh Thiên phải là tiên cảnh nhân gian mới đúng, phải nói là mọi người đều tưởng tượng như vậy.
Nhưng thực tế, xuất hiện trước mặt Sở Hưu lại là thế giới hoàn toàn tĩnh mịch.
Không có bất cứ sinh cơ nào, thậm chí không có tới một giọt nước, đâu đâu cũng là núi đá màu trắng xám, thi thoảng lại thấy một số kiến trúc đổ nát.
Thậm chí toàn bộ Trường Sinh Thiên không có bất cứ nguyên tố âm dương ngũ hành nào, cho nên còn không có cả gió, yên tĩnh tới mức khủng khiếp.
Hơn nữa Chung Thần Tú còn phát hiện, ngọn núi mà Chung Thần Tú phong ấn Hoàng Tuyền Thiên chính là lôi từ Hoàng Tuyền Thiên ra.
“Nơi này chính là Trường Sinh Thiên?”
Chung Thần Tú gật đầu nói: “Trường Sinh Thiên mới là đứng đầu Ngũ Đại Thiên Giới, nơi này thật sự có tiên nhân, tuổi thọ ít cũng ngàn vạn năm, tu vi Võ Tiên ở Trường Sinh Thiên chỉ là mở đầu.”
Ninh Huyền Cơ trợn mắt há hốc mồm: “Vậy vì sao Trường Sinh Thiên lại biến thành như hiện giờ?”
“Vì không biết kiềm chế.”
Chung Thần Tú lạnh nhạt nói: “Tiên nhân không ngừng cướp đoạt khí vận sơn hà của thế giới, cuối cùng khiến cho khí vận sơn hà cạn kiệt.
Bọn họ trường sinh nhưng Trường Sinh Thiên lại suy vong.
Kết quả cuối cùng chính là như hiện giờ, thế giới cạn kiệt, tất cả tiên nhân đều có liên hệ nhân quả với thế giới này, không ai trong bọn họ làm được như Độc Cô Duy Ngã, cắt đứt triệt để liên hệ với thế giới, cho nên bọn họ cũng tiêu vong theo Trường Sinh Thiên.
Khi Trường Sinh Thiên tiêu vong, lực lượng lan tỏa ra đã tạo thành bốn thế giới, nhưng mỗi thế giới đều không hoàn chỉnh. Cho nên mới có đại kiếp nạn thượng cổ, cho nên mới có Hoàng Tuyền Thiên chuyên chứa đựng tử khí.”
“Vậy ngươi là?”
Sở Hưu nhìn Chung Thần Tú, ánh mắt hơi hiếu kỳ, tiên nhân đã chết hết, vậy hắn là ai?
"Ta không phải người."
Chung Thần Tú chỉ vào bản thân nói: “Ta là sinh linh do Tiên Hoàng cuối cùng của Trường Sinh Thiên ngưng tụ lực lượng tạo ra, giám sát vận hành nhân quả của cả bốn thế giới, không để bọn họ giẫm lên vết xe đổ của Trường Sinh Thiên.
Nhưng bây giờ nhân quả đã bị nhiễu loạn, ngươi là người có năng lực thay đổi nhân quả của tam giới, Ninh Huyền Cơ là một nửa.
Cho nên ta dẫn ngươi tới đây, sau này nhân quả của tam giới vận hành ra sao, ta đã không thấy rõ. Tất cả là lựa chọn của ngươi.”
Sở Hưu nhìn về phía Ninh Huyền Cơ, Ninh Huyền Cơ xua tay nói: “Đừng nhìn ta, đạo gia ta cũng không định nhúng tay vào chuyện của thế giới này nữa.
Con đường mà ta chọn là đúng hay sai, ta không biết, nhưng ít nhất phải đi tới tận cùng rồi mới tính.
Ngược lại là ngươi, ngươi định làm thế nào? Ngươi muốn siêu thoát như Độc Cô Duy Ngã tới thế giới khác hay tiếp tục ở lại đây?”
Tới thế giới khác?
Sở Hưu khẽ lắc đầu? Có lẽ thế giới kiếp trước thật sự tồn tại, nhưng đối với mình nó chỉ là giấc mộng mà thôi.
“Lực lượng của ta bắt nguồn từ thế giới này, ta còn có thể đi đâu?
Bây giờ hai giới thượng hạ đã sắp rối loạn, dù sao cũng phải sắp xếp một chút rồi mới nghĩ tới chuyện khác.”
“Ồ? Ngươi định làm gì?” Ninh Huyền Cơ hỏi.
Sở Hưu chỉ xuống dưới chân: “Ví dụ của Trường Sinh Thiên ngay trước mắt, nếu không biết kiềm chế, e rằng đời sau sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn.
Cho nên ta định phong tỏa Đại La Thiên một lần nữa, cân bằng lực lượng của hai thế giới.
Cùng một tông môn, ở hai thế giới thượng hạ đều có thể có truyền thừa. Nhưng võ giả hạ giới tối đa chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Chân Đan, một khi đột phá lên Chân Hỏa Luyện Thần nhất định phải tới Đại La Thiên tu hành.
Đạo Tôn canh giữ ở chỗ cửa ra vào cũng không thể lãng phí được, vừa có thể giám sát võ giả hạ giới phi thăng lên Đại La Thiên, vừa đề phòng cường giả Đại La Thiên hạ giới.”
Ninh Huyền Cơ gật đầu nói: “Phi thăng? Suy nghĩ này không tệ.
Đúng rồi, đạo gia ta là người xuất gia, sao phải quan tâm đời sau như thế nào? Hình như ngươi cũng không có đời sau, sao phải sợ tuyệt tử tuyệt tôn?”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Vạn nhất sau này có thì sao?”
Nói đoạn, Sở Hưu nhìn về phía Chung Thần Tú: “Còn ngươi thì sao? Sau này ngươi định làm gì?”
Chung Thần Tú nói: “Ta đã không cần giám sát nhân quả nữa, vậy ta muốn thử làm ‘người’ thật sự.
Chứa quá nhiều nhân quả trong đầu là chuyện rất đau đớn, ta không thể để bản thân có bất cứ cảm xúc nào, lúc nào cũng phải giữ cân bằng nhân quả. Đầu óc suy nghĩ quá nhiều cho nên thường xuyên lạc đường.
Bây giờ buông bỏ tất cả, chắc cảm giác sẽ không tệ.”
Quay đầu nhìn lại Trường Sinh Thiên tĩnh mịch kia, Sở Hưu bước chân vào cánh cửa.
“Đi thôi, đại thế đại tranh còn chưa bắt đầu đã kết thúc, nhưng tiếp theo sẽ là một kỷ nguyên mới.”