Tân Nguyên lịch, năm thứ năm mươi. Dưới chân Côn Luân Thiên Môn lại tổ chức một lần đại hội Thiên Môn. Các võ giả trên giang hồ tụ tập ở đây, khiến khu vực Cực Bắc Côn Luân có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Một võ giả trung niên hơn bốn mươi tuổi dẫn theo hơn mười võ giả trẻ trung trông chưa tới mười tám tuổi, vừa leo núi vừa giảng giải.
“Từ năm mươi năm trước, giáo chủ chia đôi thiên hạ, thế giới của chúng ta đi vào Tân Nguyên lịch, mang ý nghĩa kỷ nguyên mới.
Võ giả hạ giới tối đa chỉ có cảnh giới Chân Đan đỉnh phong, một khi bước vào Chân Hỏa Luyện Thần thì trong vòng một tháng phải tới Thiên Môn, phi thăng Đại La Thiên. Nếu bị Chấp Pháp Đường do giang hồ liên hợp lại bắt được, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Tương tự cường giả Đại La Thiên cũng không hạ giới, cứ như vậy thế lực giữa các bên cũng cân bằng hơn nhiều.
Nhưng vạn nhất hạ giới sinh ra nhân vật thiên tài nào đó, nhưng do hoàn cảnh không thể trưởng thành nhanh chóng, vậy thì thật đáng tiếc.
Cho nên Sở giáo chủ đã hạ lệnh, cứ cách mười năm lại cử hành đại hội Thiên Môn một lần. Các cường giả và thế lực thượng giới có thể hạ giới chiêu mộ đệ tử.
Tương tự các võ giả hạ giới tự nhận có thể một bước lên trời cũng có thể tới đại hội Thiên Môn thể hiện thiên phú, xem xem mình có thể một bước lên trời thật không.
Đương nhiên hôm nay dẫn các ngươi tới chủ yếu cho các ngươi trải chút việc đời. Bây giờ trong Thiên Môn đâu đâu cũng là cao thủ tuấn kiệt, các ngươi đừng mong một bước lên trời.”
“Sư phụ, sư phụ, chẳng phải ngài nói tổ tiên ngài và Sở giáo chủ là bạn cũ à? Vậy có thể giúp chúng ta đi cửa sau không?”
Võ giả trung niên kia sắc mặt cứng đờ, nói: “Gia phụ Lý Bất Tam là hảo hữu của Sở giáo chủ khi còn trẻ tới du lịch Tế Châu Phủ, đương nhiên coi là bạn cũ.
Nhưng Sở giáo chủ lão nhân gia mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, đã nhiều năm rồi không hạ giới, cho dù vi sư muốn đi cửa sau cũng không tìm được người.
Các ngươi còn nhỏ tuổi, đừng nghĩ tới chuyện đi cửa sau gì nữa, ngoan ngoan tu luyện còn tốt hơn.”
Leo tới đỉnh núi, dưới sơn môn của Thiên Môn, một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng đang ngồi, đạo bào quanh người hắn đã mục nát tổn hại, trên người dính đầy tro bụi, hai mắt nhắm chặt. Nếu không phải trên người hắn vẫn còn sinh cơ, chắc người ta đã nghĩ hắn là một bức tượng.
Võ giả trung niên hạ giọng cảnh báo: “Nhớ kỹ lão đạo sĩ này, ngàn vạn lần không được trêu chọc hắn.
Từ năm mươi năm trước lão đạo sĩ này đã trấn thủ ở đây, bất cứ ai cũng không thể vượt qua hắn tự tiên hạ giới. Tương tự cũng không ai có thể vòng qua hắn leo lên Đại La Thiên.
Hơn mười năm trước có vị truyền nhân Cổ Tôn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, định lẻn xuống hạ giới du ngoạn, bị lão đạo sĩ này giơ một ngón tay phế bỏ tu vi.
Sư phụ của hắn là Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên, định đòi lại công bằng, nhưng gặp lão đạo sĩ thì không dám ra tới một chiêu đã xám xịt rời khỏi.
Lại có người nhìn thấy, cứ cách mấy năm hoặc mười mấy năm, chưởng giáo Tam Thanh Điện Hứa Quy Sơn và phó chưởng giáo Phương Dật Chân lại tới Thiên Môn, quỳ lạy vị lão đạo sĩ này.”
Đúng lúc đó, có vẻ như hai nhóm người phía trước nảy sinh xung đột, trực tiếp giao chiến trong quảng trường Thiên Môn.
Đại hội Thiên Hồn quy tụ anh hào bốn phương, đương nhiên cũng hội tụ đủ loại kẻ thù, chuyện này rất bình thường.
Đúng lúc này, một thanh trường kích mang theo ma khí vô biên từ trên không giáng xuống, đập giữa hai đám người. Một người trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng, phong thái tuấn tú, khí chất vô song đi tới, gương mặt mang nụ cười ấm áp nói.
“Cá vượt long môn, người leo Thiên Môn.
Ngày lành như vậy mà chư vị không để đệ tử nhà mình thể hiện tốt một chút, mà lại tranh giành chút khí phách ở nơi này, không ngại vì nhỏ mà mất lớn ư?”
Thấy người trẻ tuổi kia, người hai bên lập tức dừng tay, không phải e ngại mà thần sắc đều mang vẻ tôn kính.
Võ giả trung niên kia nói với đệ tử sau lưng: “Nhìn cho kỹ đi, vị này chính là Thần Võ Ma Tôn trong Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo, Vô Song Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên, nhân vật có một không hai đương thời, vài lần ra tay hòa giải tranh chấp giữa các đại phái, xử trí công bằng, được mọi người trong giang hồ rất tin tưởng và kính phục.”
Lã huynh, lần này người của Côn Luân Ma Giáo đều hạ giới à?”
Mạc Thiên Lâm đã chuyển Mạc gia tới Đại La Thiên, hắn đi tới chào hỏi Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Hôm nay uy thế của Thánh Giáo ta quá mạnh, cho nên ngoài lần đầu tiên tham gia đại hội Thiên Môn, mấy lần sau không tranh giành đệ tử với bọn họ.
Hôm nay đã tròn năm mươi năm, cũng là lúc nên bổ sung thêm đệ tử trong các đường khẩu của mình.”
Lúc này sắc mặt Mạc Thiên Lâm lại khá kỳ quái: “Lã huynh, có chuyện này cần nói với ngươi. Đệ tử của Mạc gia dưới hạ giới đưa tin, có người xây dựng lại Việt Nữ Cung ở Đông Tề, có lẽ là cô ấy.”
Lã Phụng Tiên chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi cười nói: “Chuyện khi xưa đã tan thành mây khói, đã từ bao nhiêu năm trước rồi, nhân quả tơ tình cũng chặt đứt vô số lần.
Đúng rồi, Mạc huynh, Mạc gia các ngươi chỉ cần chờ đệ tử đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi trực tiếp phi thăng là Đại La Thiên là được, ngươi còn đích thân xuống làm gì?”
Mạc Thiên Lâm nhìn Doanh Bạch Lộc mặc cửu long bào màu đen với hoa văn áng mây, khí chất phóng khoáng trầm ổn, bĩu môi nói: “Chẳng phải vì vị kia à?
Lão tổ Doanh gia đã thoái vị, sau khi vị này trở thành giáo chủ đã quả quyết cải cách, toàn bộ Thương Thủy Doanh thị cũng rực rỡ hẳn lên.
Nhân kiệt ở đâu cũng là nhân kiệt, tuy thế gia bài ngoại nhưng vị này lại nghĩ ra chiêu ở rể, dẫn nữ đệ tử Doanh gia hạ giới chiêu mộ đệ tử.
Có thể vượt qua Thiên Môn, lại được cưới vợ đẹp trong thế gia đại tộc, tìm đâu ra chuyện tốt như vậy? Lần trước Thương Thủy Doanh thị dùng chiêu này mời chào được không ít đệ tử, lần này ta cũng học theo hắn.”
“Ha ha! Mạc Thiên Lâm, ngươi tự khai chi tán diệp là có thể khiến Mạc gia phát triển hùng mạnh rồi, sao phải học theo hắn?”
Một giọng nữ sang sảng vang lên, Mạc Thiên Lâm sắc mặt đen kịt, không cần đoán cũng biết là ai.
Hắn đau đầu nhất là loại nữ nhân không kiêng chay mặn như Lạc Phi Hồng.
Nhưng Lạc Phi Hồng lại không trêu chọc hắn tiếp mà chạy sang một bên, ôm lấy Mục Tử Y mặc váy tím, khí chất kiều diễm thành thục.
“Mục tỷ tỷ, Mục muội muội, ngươi bế quan lâu quá đi, ta nhớ ngươi muốn chết mất!”
Mục Tử Y vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy cô ra: “Rốt cuộc ta là tỷ tỷ hay là muội muội?”
Lạc Phi Hồng như con gấu túi lại ôm lấy Mục Tử Y cười ha hả nói: “Như nhau, như nhau thôi.”
Nói đoạn, cô đột nhiên nhìn theo một hướng bĩu môi: “A, tình địch của ngươi cũng tốt, không đi gặp à?
Chẳng phải Sở Hưu thích người thành thục à, bây giờ khí chất của ngươi mà tới trước mặt Sở Hưu thì cũng không kém gì cô ta.”
Lạc Phi Hồng chỉ theo một hướng, Mai Khinh Liên đang mặc một chiếc váy dài màu đỏ, chỉ huy đệ tử Âm Ma Tông chiêu mộ đệ tử.
Mục Tử Y thần sắc mất tự nhiên, hừ khẽ một tiếng nói: “Bây giờ cô ấy là Ma Tôn, ta làm sao sánh kịp.”
Sau khi phân định lại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo, Mai Khinh Liên được phong làm Xích Luyện Ma Tôn, cũng gây dựng lại Âm Ma Tông.
Lúc này Mai Khinh Liên cũng phát giác ra ánh mắt của Mục Tử Y, hai nữ nhân nhìn nhau, cùng nở nụ cười xán lạn
Nhưng khí thế vô hình trong ánh mắt lại khiến tất cả mọi người run sợ, ngay cả Lã Phụng Tiên cũng lập tức quay đầu bỏ đi.
Trên đời này khó chọc nhất là nữ nhân, mà tuyệt đối không thể chọc là nữ nhân của Côn Luân Ma Giáo.
Lúc này một tiếng hô to lại ngắt đứt giằng co của hai nữ nhân.
Phương Thất Thiếu cõng kiếm, chỉ vào Trương Thừa Trinh đội đạo quan bạch ngọc, mặc áo thêu hình mây, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lớn tiếng nói:
“Trương Thừa Trinh! Có phải ngươi không chơi nổi nữa không?
Đã nói dựa vào bản lĩnh chiêu mộ đệ tử, vì sao ngươi dùng cả kiếm pháp và lôi pháp?”
Năm mươi năm trước lão thiên sư đã thoái vị, Thiên Sư Phủ chính thức do Trương Thừa Trinh chấp chưởng.
Hậu tích bạc phát, tới nay tu vi của Trương Thừa Trinh tiến bộ cực nhanh, đã đạt tới Võ Tiên cửu trọng thiên, hơn nữa kết hợp với Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo tạo thành liên minh Đạo môn, trong Đại La Thiên có thể sánh ngang Tam Thanh Điện không có Đạo Tôn.
Trương Thừa Trinh lạnh nhạt đáp: “Thiên Sư Phủ ta không chỉ có truyền thừa lôi pháp mà còn có truyền thừa kiếm pháp.
Chiêu mộ đệ tử là dựa vào bản lĩnh, nếu ngươi có thể dùng lôi pháp thu hút chú ý của võ giả hạ giới, ta cũng không ý kiến.”
Phương Thất Thiếu xắn tay áo lên, không phục nói: “Ta thấy ngươi cố tình làm khó Phương Thất Thiếu ta!
Lúc trước trên Long Hổ Bảng, là ngươi và Doanh Bạch Lộc giả bộ lợi hại, ta đã ngứa mắt từ lâu rồi.
Hôm nay chúng ta đọ sức xem, rốt cuộc là lôi pháp mạnh hơn hay kiếm pháp sắc bén hơn!
Kiếm đến!”
Doanh Bạch Lộc nhìn Phương Thất Thiếu với vẻ khó hiểu, liên quan gì tới mình?
“Được rồi, được rồi. Phương Thất Thiếu, ngươi đã thành minh chủ liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo rồi, thiên hạ đệ nhất trong giới kiếm đạo rồi, làm việc còn xằng bậy như vậy, không sợ sư phụ ngươi với Mộ Bạch Sương mà biết sẽ nổi nóng à?”
Mai Khinh Liên đi tới kéo Phương Thất Thiếu lại.
Phương Thất Thiếu hừ lạnh hai tiếng: “Hôm nay ta nể mặt Mai tỷ tỷ, không chấp nhặt với ngươi nữa.”
Trương Thừa Trinh đúng chắp tay, cười khẽ nói: “Nếu ngươi muốn mở mang kiến thức, ta cũng có thể tiếp đón tới cùng.”
Nói đoạn, Trương Thừa Trinh lại quay sang gật đầu với Mai Khinh Liên: “Ra mắt Xích Luyện Ma Tôn.”
Lão thiên sư và Sở Hưu có quan hệ không tệ, nhưng quan hệ giữa Trương Thừa Trinh và Côn Luân Ma Giáo lại không mấy quen thuộc, cũng chỉ biết qua đám người Mai Khinh Liên.
Sau khi chào hỏi Trương Thừa Trinh một tiếng, Mai Khinh Liên nhức đầu nói với Phương Thất Thiếu: “Ngươi cứ như vậy mà liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo có thể phát triển tới quy mô hiện tại, đứng trên đỉnh cao độc bá kiếm đạo hai giới, có thể thấy sư phụ ngươi và Mộ Bạch Sương đã tốn bao nhiêu công sức rồi.”
Phương Thất Thiếu bĩu môi: “Ta làm minh chủ chẳng lẽ là mất mặt liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo à?
Đúng rồi, bây giờ Sở huynh đang làm gì? Ngoài lần đại hội Thiên Môn bốn mươi năm trước hắn đã lộ diện một lần, đã mấy chục năm rồi không thấy mặt hắn.
Hôm nay tu vi của hắn đã đạt tới đỉnh phong thật sự, có thể xưng là vô địch thiên hạ, trên thượng giới cũng là vô địch, hắn còn bế quan tu luyện cái gì?”
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Hình như vài chục năm trước hắn tìm được một số thứ liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, cho nên vẫn luôn nghiên cứu, không biết hắn nghiên cứu ra sao rồi.”
Nói xong, Mai Khinh Liên hô lớn: “Lục Giang Hà! Lục Giang Hà!”
Trong quảng trường có người nhìn lại nhưng không ai trả lời.
Mai Khinh Liên sắc mặt đen kịt, hừ lạnh một tiếng: “Huyết Hải Ma Tôn!”
“Có đây! Có đây!”
Lục Giang Hà xuất hiện từ đâu không biết, một vệt sáng đỏ máu loáng cái đã xuất hiện trước mặt hai người.
Từ khi hắn nhận được danh hiệu Huyết Hải Ma Tôn mà mình ao ước đã lâu, hắn luôn bắt người khác gọi mình như vậy. Thậm chí một số đệ tử Côn Luân Ma Giáo mới gia nhập còn không biết Lục Giang Hà tên là gì, chỉ biết hắn là Huyết Hải Ma Tôn.
“Trước đó là Sở giáo chủ và ngươi cùng đi tìm đồ, rốt cuộc ngươi nghiên cứu cái gì?”
Lục Giang Hà gãi đầu một cái, gương mặt nở nụ cười khó lường: “Sở giáo chủ chỉ đi tìm dấu vết mà Độc Cô giáo chủ lưu lại.”
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Nhưng Độc Cô giáo chủ đã siêu thoát rồi, còn có gì nghiên cứu?”
Lục Giang Hà lại nở nụ cười khó lường: ”Ta cũng không biết.”
Mai Khinh Liên: ". . ."
Phương Thất Thiếu: ". . ."
Không biết thì ngươi ra vẻ cao thâm khó lường làm gì?
Ngay trước lúc Mai Khinh Liên nổi giận, Lục Giang Hà lại hóa thành một vệt sáng đỏ, lập tức bỏ chạy.
...
Đông Vực, Đại La Thiên, trong Côn Luân Ma Giáo.
Nguyên thần của Sở Hưu rời khỏi thân thể, ngao du trên chín tầng trời. Trước mặt y có một lệnh bài chữ Ma chỉ dẫn hắn xuyên qua hư không.
Không biết đi được bao lâu, trong mây mù vô biên trước mắt, có một bóng người áo đen đứng quay lưng về phía hắn, áo đen phất phơ theo làn gió, dưới chân như đạp lên bầu trời.
"Độc Cô Duy Ngã?"
Sở Hưu định tới nhìn mặt hắn, nhưng lại phát hiện bất luận nguyên thần của mình di chuyển theo hướng nào cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng.
Bóng lưng kia cất tiếng cười sang sảng: “Chắc ngươi cũng biết, đây không phải là ta, đây chỉ là một ấn ký mà ta lưu lại thôi, một ấn ký mang tương đối nhiều lực lượng.
Ta đã siêu thoát, lực lượng này không thể duy trì trong Thiên Giới quá lâu. Nếu ngươi không đến, ấn ký này sẽ tiêu tán?”
“Ngươi biết ta sẽ tới?”
Độc Cô Duy Ngã lắc đầu nói: “Ta biết chắc chắn trong các ngươi sẽ có một người tới, nhưng không biết ai sẽ tới.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không nói gì tiếp, trong thời gian ngắn khung cảnh bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Độc Cô Duy Ngã kinh ngạc nói: “Ngươi không có gì muốn hỏi à? Nếu ngươi không hỏi thì ấn ký sẽ tiêu tán đấy.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thứ nên biết thì ta đã biết. Ta tới đây chỉ là để xác nhận lại xem rốt cuộc suy đoán của ta có đúng hay không.
Nếu ngươi đã ở đây, vậy chứng minh là đúng. Đã như vậy thì còn có gì cần hỏi?”
Độc Cô Duy Ngã sửng sốt, sau đó bật cười: “Quả nhiên, tuy ngươi bắt nguồn từ ta nhưng lại không phải ta.
Hôm nay ngươi đã tới đây, tức là đã đứng trên đỉnh phong chân chính rồi.
Chỗ ta có phương pháp siêu thoát, ngươi có cần không? Có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, mỗi người có con đường của mình, con đường của ta đã chọn xong rồi.”
Độc Cô Duy Ngã gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thuận buồm xuôi gió.”
Dứt lời, ấn ký của Độc Cô Duy Ngã bắt đầu sụp đổ tiêu tán, hóa thành từng điểm sáng bay vào trong đám mây.
"Thuận buồm xuôi gió."