Trấn an Diệp Vân Khinh cùng Đường Nhu, Ngọc Vô Hà đi đến bên người Diệp Phi, nói:
- Ngươi không sao chứ ?
Thế nào lại không có việc gì? Diệp Phi trong nội tâm cười khổ, hắn hiện tại đều nhanh muốn hư thoát, cảm giác mình tùy thời đều có thể ngã xuống, cũng may có Lâm Linh ở một bên đỡ lấy, bất quá ngoài miệng lại không thừa nhận, khẽ cười cười nói:
- Lão sư, ta không sao.
Trở thành lão sư của hắn cũng một năm rồi, lại cùng tiểu di của hắn là bạn tốt, Ngọc Vô Hà như thế nào lại nhìn không ra được Diệp Phi nói dói, cười nói:
- Không quản ngươi có sao hay không, trước hết theo ta đến phòng y tế, Lâm Linh, đưa Diệp Phi cho ta, các ngươi tiếp tục đi học, nhớ kỹ, đừng ghi hận Đường lão sư, nàng đối tình huống của hắn cũng không biết, xảy ra chuyện cũng không phải ý của nàng.
- Vâng.
Lâm Linh giống như Diệp Vân Khinh, đối với Ngọc Vô Hà vẫn rất tin tưởng, đem Diệp Phi giao cho Ngọc Vô Hà, lôi kéo Diệp Vân Khinh đi ra.
Ngọc Vô Hà xử lý công việc tại lầu một, điều này làm cho Diệp Phi thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rõ, dùng trạng thái bây giờ của mình, nhất định không có khả năng leo lên tới lầu bốn.
Ngọc Vô Hà đi theo Diệp Phi bên người, duỗi ra một tay vịn cánh tay của hắn, có chút trách cứ nói:
- Ngươi vì sao lúc đầu không đem thể trạng của mình nói với Đường Nhu? Nếu nàng biết, sẽ không ép ngươi đi chạy bộ đấy.
Diệp Phi cười khổ một cái nói:
- Vốn ta cũng muốn, chỉ là trước kia cũng không phải là chưa từng chạy qua, đều là có thể chống đỡ, thuận tiện còn có thể rèn luyện một chút, ai biết bây giờ lại không được, xem ra thân thể so với trước kia càng kém rồi.
- Cái gì thân thể càng kém, ta thấy ngươi cũng khá lắm rồi, Lâm Linh cũng thiệt là, quan tâm cũng phải chú ý một chút chứ, nàng không biết là vì nàng mà ngươi càng cố gắng sao?
Ngọc Vô Hà trước kia cũng chú ý đến lớp thể dục của Diệp Phi, biết rõ Diệp Phi chạy hết ba vòng phải hết nửa tiết học, nhưng hôm nay lại rất nhanh liền xong, không cắn răng chịu đựng làm sao có thể làm được.
Nhìn Ngọc Vô Hà giận giữ mang theo vẻ ân cần, Diệp Phi trong nội tâm nhảy dựng lên, lúc này nàng so với bình thường càng thêm mê người, lại để cho Diệp Phi thiếu chút không nhịn được mà đè nàng xuống.
Trong nội tâm dưới sự kích động, cước bộ của Diệp Phi có chút phù phiếm, đột nhiên bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất, cũng may Ngọc Vô Hà kịp thời kéo tay hắn lại.
- Không được ngoan cố nữa? Lại đây, lão sư vịn ngươi.
Ngọc Vô Hà nói xong, lấy một tay Diệp Phi đưa lên vai mình, một tay ôm eo của hắn.
Diệp Phi mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng đã có chiều cao đến một mét tám, cao hơn Ngọc Vô Hà gần mười phân, lại thêm thân thể của hắn có chút cường tráng, lúc này Ngọc Vô Hà như vậy vịn hắn, khiến được bộ dáng của bọn hắn có chút buồn cười, bất quá họ cũng không để ý điểm này, cứ như vậy mà đi đến phòng làm việc của Ngọc Vô Hà.
Lúc này mơ hồ có thể nói Diệp Phi đã ôm toàn bộ thân thể của Ngọc Vô Hà, có thể cảm thấy thân thể đầy đặn mềm mại, trên người nàng còn có mùi hương thoang thoảng, Diệp Phi lại nhịn không được có chút tâm viên ý mã đứng lên, vụng trộm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết của nàng, bên dưới không kiềm chế được mà nhô cao.
Ngọc Vô Hà dù sao cũng là một nữ nhân, cũng không có luyện qua công phu gì, nên mang theo thân thể cường tráng của Diệp Phi có chút khó khăn, dần dần trên trán xuất hiện mồ hôi, cảm giác tiêu hao rất nhiều sức lực, vì thế đem cánh tay trên vai Diệp Phi hạ xuống, lại để cho hắn ôm cổ mình, thì lại thấy ít tiêu hao hơn.
Bởi thế, nương theo cánh tay của đặt trước ngực của Ngọc Vô Hà, trong lúc đi có những khoảng khắc ngón tay của Diệp Phi chạm đến được vùng mềm mại, khiến cho nội tâm của Diệp Phi càng vui sướng, nhịn không được nhấc tay nhích lại gần người nàng. Cảm giác kia, so với chuyện của tam tỷ hôm qua, vậy mà càng thêm kích thích.
Ngọc Vô Hà giống như cũng không có phát hiện mờ ám, vẫn là chăm chú dìu lấy hắn, từng bước một đi tới, lại không biết, lúc này hai người, cực kỳ giống một đôi tình nhân đang ân ái.
Diệp Phi trong nội tâm lúc này đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, trên mu bàn tay cảm thấy tuyệt mỹ khi sờ vào vật bán cầu, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ân cần của Ngọc Vô Hà, rồi lại cảm giác mình nếu làm như vậy, thì cũng không khác gì cầm thú rồi, chỉ là cái xúc cảm kia cũng quá tốt đấy, hắn lại không nghĩ buông tha cơ hội khó có được này.
Mắt thấy sắp đến gần văn phòng, Diệp Phi rốt cục hạ quyết tâm, cơ hội như vậy rất khó có được, nếu như bỏ lỡ lúc này, chỉ sợ còn muốn có cơ hội như vậy sẽ rất khó, như vậy sẽ phải hối hận thật lâu đấy, vì vậy không một tiếng động nhẹ nhàng lật bàn tay lại, trực tiếp đem toàn bộ bàn tay chạm vào cái vật hình bán cầu kia. Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng Diệp Phi vẫn cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại của nó.
Mặc dù tối qua tiếp xúc với Diệp Vân Anh, nhưng lúc đó nội tâm còn bối rối, Diệp Phi cũng không có cơ hội cẩn thận thưởng thức loại mỹ hảo xúc cảm kia, nhưng hiện tại bất đồng, vật kia của Ngọc Vô Hà đang trong bàn tay của mình, có thể tùy thời thưởng thức, hắn cũng không nhịn được trong lòng xúc động, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từ dưới lên.
Ngọc Vô Hà giống như vẫn không phát hiện động tác của Diệp Phi, không nói một lời, nhưng hô hấp nàng lại dồn dập hơn một ít, hơn nữa cách một lớp vải mỏng, Diệp phi vẫn cảm thấy được sự biến đổi tại nơi mềm mại kia của Ngọc Vô Hà.
Ở trong bầu không khí này, hai người rốt cuộc cũng đến được văn phòng. Ngọc Vô Hà đỡ Diệp Phi ngồi tại ghế sofa trong phòng, nhưng hắn vẫn bảo trì tư thế như cũ, nàng liếc mắt nhìn Diệp Phi, trách mắng :
- Tiểu bại hoại, sờ đủ chưa ?
Diệp Phi chấn động, vội vàng thu tay lại, hắn còn tưởng cử động của mình rất nhẹ, Ngọc Vô Hà cũng không có phát hiện đâu, hiện tại mới biết nguyên lai người ta đã sớm phát hiện, ngẫm lại cũng đúng, mình sờ nàng như vậy, như thế nào lại không có cảm giác.
Nhìn xem bộ dạng đỏ mặt tới mang tai của Diệp Phi, Ngọc Vô Hà không khỏi nở nụ cười, vừa rồi nếu đổi lại là nam nhân khác, chỉ sợ nàng đã sớm một cước đá bay hắn. Chính là Diệp Phi lại bất đồng, tiểu di của hắn Liễu Quân Di cùng Ngọc Vô Hà trước đây chính là đồng học, quan hệ thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt vậy.
Diệp Phi khi còn bé, Ngọc Vô Hà tựu thường xuyên cùng Liễu Quân Di đi đến nhà hắn, có thể nói là nhìn hắn lớn lên cũng không sai, cho nên tại trong nội tâm Ngọc Vô Hà, hắn vẫn là một cái hài tử, hiện tại bị hắn sờ xuống, cũng không có cảm thấy có cái gì không tốt, hơn nữa lớn như vậy, nàng nơi này còn là lần đầu tiên bị nam nhân đụng chạm đấy, cảm giác vậy mà so với trước kia thường để cho Liễu Quân Di sờ, còn phải tốt hơn nhiều lắm.