Chương 106: [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Dương Thành Quân Hùng Thác

Phiên bản dịch 8555 chữ

Năm Hồng Đức thứ 16, ngày 23 tháng 10, Hùng Hổ dẫn theo 6 vạn tiên phong Sở quốc thất bại tại Yên Lăng, toàn quân bị diệt.

Sau ba ngày, những binh Sở may mắn trốn thoát, trải qua muôn vàn khó khăn đã chạy đến『 Thượng Thái』.

Thượng Thái, là Thái quốc ngày xưa, đồng thời cũng là biên giới giữa Sở và Ngụy.

Bởi vì Ngụy Sở chiến tranh không ngừng, nên biên giới hai nước không hề có người sống, những người sống ở biên giới , thường thường là trộm cướp, sơn tặc.

Tuy nhiên, kể từ khi Hùng Thác dẫn quân xâm chiếm, cường đạo, sơn tặc xung quanh đều im hơi lặng tiếng.

Từ khi Sở Vương chính thức tuyên chiến với Ngụy, Hùng Thác lập tức xua quân chiếm giữ Thượng Thái, điều động binh lính và ra lệnh cho Hùng thị quý tộc cùng các tướng lĩnh, nhanh chóng tiến đánh thành trì Ngụy quốc, đồng thời công phá Trường Bình, Thần Lăng, Hứa Huyện, Thương Thủy, Tây Hoa, Lâm Dĩnh.

Mặc dù các Đô Úy cùng Huyện Lệnh đã liều mạng ngăn cản, nhưng cuối cùng không cách nào chống lại quân Sở, nhiều nhất chỉ trì hoãn thời gian phá thành mà thôi.

Mới gần đây, Triệu Lăng thành sau khi bị Sở quân bao vây vài ngày, cuối cùng đã thất thủ.

Triệu Lăng thành thất thủ, mang ý nghĩa quân Sở đã nhổ được cái đinh trên đường tiến quân của quân Sở, cuối cùng, Hùng Thác cũng có thể an tâm tiến quân lên phía bắc mà không còn lo lắng phía sau.

Nhưng hắn không thể ngờ được, mấy trăm bại binh Sở quốc lại nói cho hắn tin tức khó tin: Hùng Hổ chiến bại, toàn quân gần như bị diệt.

“Làm sao có thể?!”

Nghe được đám quân Sở thuật lại, Hùng Thác kinh hãi bật dậy khỏi ghế.

Mà đám tướng lĩnh ở bên trong soái trướng cũng giật mình.

Phải biết Hùng Hổ có 6 vạn đại quân, mà Yên Lăng thành mới có bao nhiêu binh lính?

“Yên Lăng có viện quân, dụ quân ta đến núi Yên Lăng, đồng thời mai phục Hùng Hổ đại nhân.”

Đám bại binh đem hết những gì mình biết nói cho Hùng Thác. Chỉ thấy Hùng Thác nhíu mày, im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, Hùng Thác mới hỏi: “Hùng Hổ đâu?”

Mấy tên bại binh nhìn nhau, một người trong đó cúi đầu thận trọng đáp: “lúc đó quân Ngụy chiếm cầu, ép quân ta nhảy vào Yên Thủy, Hùng Hổ đại nhân trà trộn trong quân, có lẽ đã bị bắt, hoặc...”

Hắn không có nói tiếp, nhưng đám người trong trướng đã hiểu ý hắn.

『 Hoặc bị bắt. Hoặc bị giết... Sao? 』

Hùng Thác mệt mỏi day day đầu, thở dài thờn thượt.

Hùng Hổ chính là đường huynh của Hùng Thác, tuổi tác hai người không kém nhiều, điểm khác nhau chính là, Hùng Thác là con trai đương kim Sở Vương, là hoàng tộc dòng chính, mà Hùng Hổ chỉ là chi phụ, thuộc về đồng tộc.

Nhưng bởi vì tuổi tác hai người như nhau, lại cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn. Nên Hùng Hổ luôn ủng hộ Hùng Thác, hy vọng Hùng Thác sẽ trở thành Sở Vương.

Cũng chính vì vậy, khi nghe Hùng Hổ gặp nạn, Hùng Thác không khỏi lo lắng.

Trong trướng, có một tướng lĩnh nhìn thấy vẻ mặt của Hùng Thác, vội vàng an ủi: “công tử, Hùng Hổ đại nhân cát nhân thiên tướng, chắc chỉ bị quân Ngụy bắt được, chưa chắc... Ừm. Chưa chắc liền thật sự đã...”

“Chỉ mong như vậy.” Hùng Thác thở dài một hơi, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “nhưng, Hùng Hổ chiến bại, thật ngoài dự đoán của ta... Hừ! Người tới. Truyền lệnh của ta, gọi Tây Bình Tể Tuyên, Thương Thủy Tử Xa, còn có Triệu Lăng Liên Bích, đưa quân lên phía bắc, hợp quân tại... Yên thủy!”

Tể Tuyên, Tử Xa, Liên Bích, chính là ba viên đại tướng dưới trướng Hùng Thác.

“Rõ!”

Sau khi hạ lệnh, Hùng Thác tiếp tục ra lệnh: toàn quân xuất phát!

Trong hai ba ngày sau đó, Thượng Thái, Tây Bình, Thương Thủy, Triệu Lăng, bốn thành trì bị Sở quân chiếm giữ, cùng xua quân về phía bắc, tấn công Yên Thủy.

Trong quá trình tiến quân, Hùng Thác kinh ngạc phát hiện, quân Ngụy sau khi đánh bại 6 vạn quân của Hùng Hổ, hình như không hề muốn giành lại đất mất.

Từ chỗ Tể Tuyên, Tử Xa, Liên Bích biết được tin tức, Hùng Thác cũng bất ngờ khi nghe bọn hắn trả lời không thấy quân Ngụy, điều này khiến hắn khó hiểu.

Dù sao, quân Ngụy đã tiêu diệt quân Sở của Hùng Hổ, đáng lẽ nên thừa dịp sĩ khí tăng cao, thuận thế thu hồi đất mất mới đúng, làm sao không thấy bóng dáng bọn hắn?

Đương nhiên, đây đang nói đến đại quân Ngụy quốc, về phần đội quân nhỏ lẻ, Hùng Thác nhận được tin kỵ binh Ngụy quốc, không biết sống chết, liên tục quấy rối bọn hắn.

Đám kỵ binh này chỉ mấy trăm người, chạy khắp khu vục quân Sở chiếm giữ, không ngừng quấy rối quân Sở đang phân tán. Gặp đội quân Nhỏ liền tấn công, còn nếu gặp nhiều quân Sở, thì quả quyết rút lui, không cho quân Sở cơ hội phản công.

Càng rắc rối hơn chính là, đám kỵ binh này hoàn toàn không muốn cận chiến với quân Sở, thường chỉ đứng từ xa bắn cung, tiếp đó mặc kệ thương vong quân Sở, chỉ cần quân Sở muốn phản công, quân Ngụy liền rút lui, rút lui đến khoảng cách an toàn, lại bắn tên.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Gặp loại chiến thuật vô sỉ này, bất luận là Hùng Thác hay ba vị tướng quân dưới trướng hắn cũng không dám cứ một đội quân nhỏ đuổi bắt bọn hắn.

Lúc ban đầu, bọn hắn cũng không quá để ý đám kỵ binh này, thấy đối phương chỉ có mấy trăm người, liền tùy tiện phái ra một đội quân ngàn người truy kích, thật không ngờ, hơn ngàn người lại bị mấy trăm người giết hết, gần như không có kẻ nào trốn được.

Cuối cùng, quân Sở chỉ có thể phái ra một đội quân lớn hơn truy đuổi, nhưng dù như thế, sau khi đám kỵ binh kia tiêu diệt một bộ phận quân Sở, lại vẫn thong dong rút lui.

Trên thực tế. điều này cũng tốt.

Chết hơn là đám kỵ binh đó có khi phân tán có khi hợp lại. Ngay hôm qua, một đội quân Sở vận chuyển lương thảo đã bị quân Ngụy tập kích, phụ trách vận lương, quân Sở hoàn toàn bị tiêu diệt, lương thảo đều bị đốt cháy.

Lúc đó Hùng Thác mới nhận ra, kỵ binh Ngụy quốc, e rằng phải có ba, bốn ngàn người.

“Chiến thuật hèn hạ!”

Sau khi nghe tin quân vận lương bị tập kích, Hùng Thác nổi giận đùng đùng.

Bởi vì trong ấn tượng của hắn, kỵ binh chỉ khi xếp thành đội ngũ, sau đó đồng loạt tấn công phòng tuyến quân địch, không ngờ, kỵ binh còn có tác dụng như vậy.

『 Sớm biết như vậy, ta đã thành lập một đội kỵ binh..』

Nhìn chiến báo trên bàn, Hùng Thác cảm thấy rất ảo não.

Hắn ước gì mình cũng có một đội kỵ binh, nhưng đáng tiếc, Sở quốc ở phía nam, có nhiều sông lớn. Không hề có nguồn ngựa, còn ngựa mà tướng lĩnh sử dụng toàn bộ đều mua từ Ba quốc, không giống như Hàn, Ngụy hai nước có khả năng tự mình bồi dưỡng chiến mã.

Ba quốc chiến mã giá cả khá đắt đỏ, đắt đỏ đến mức chi phí tổ kiến một đội kỵ binh năm ngàn người, chỉ chiến mã thôi đã đủ tổ kiến một đội quân mấy vạn người.

Dù sao ở Sở quốc, binh sĩ là vật phẩm không đáng giá. Trước khi ra trận chỉ cần cho “ phí trợ cấp” nhất định, những nhà dân ăn không đủ no, tự sẽ có người sẵn sàng dùng tính mạng của mình đổi lấy, mặc cho số tiền này không đáng kể gì trong mắt Hùng Thác.

Chính bởi vì mạng sống dân Sở không đáng tiền. Nên Sở quốc vương công quý tộc, đều quen với việc bắt dân trong lãnh thổ đi đánh trận.

Cho đám bình dân này vũ khí, mỗi người một chiếc giáp da, là xong. Nhưng nếu dùng nhiều tiền tổ kiến kỵ binh, thì sẽ chẳng có bao nhiêu quý tộc lãnh chúa sẵn sàng chi tiền.

Dù sao trong mắt quý tộc Sở quốc, chiến công xây nên bằng mạng người. Còn bọn hắn chỉ cần ngồi ở hậu phương “ngồi mát ăn bát vàng” là được, cùng đám người kia so sánh, Hùng Thác đã tốt hơn nhiều, ít nhất lãnh địa của hắn thành lập chính thức bộ binh, đúng hạn phân phát quân lương, không giống như một vài quý tộc khác, thà dùng tiền để hưởng thụ, cũng không muốn cầm số tiền này tổ kiến quân đội chính quy.

『 Xem ra sau trận chiến này, nói thế nào cũng phải mua chiến mã Ba quốc, tổ kiến một đội kỵ binh, bằng không... Bằng không thật sự quá bị động. 』

Bị kỵ binh Ngụy quốc quấy rối nhiều ngày, Hùng Thác đã hạ quyết tâm.

Đương nhiên, bị động thì bị động, hắn cũng không thể để mặc kỵ binh tùy ý quấy rối, sau mấy ngày quan sát, hắn cũng có quyết định.

Rất đơn giản, chính là mặc kệ kỵ binh khiêu khích, không cho phép phái quân truy kích.

Cứ như vậy, kỵ binh do Tào Giới chỉ huy, khả năng uy hiếp liền giảm xuống.

Rốt cuộc, bọn hắn chỉ có 5 ngàn kỵ binh, mà lúc này ba tên tướng quân đã hợp quân với Hùng Thác, quân số đã hơn 6 vạn, ước tính quân số ít nhất phải 8 vạn trở lên.

Tào Giới dù thế nào cũng không dám thật sự tấn công 8 vạn đại quân, đó là hành vi tự tìm cái chết.

Còn những tổn thất do kỵ binh gây ra, Hùng Thác vốn không để trong lòng.

6 vạn đại quân chỉ cần cảnh giác, dù cho kỵ binh vẫn có thể bắn chết một ít binh Sở từ xa, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng có một điểm, Hùng Thác đến giờ còn chưa nghĩ ra đối sách.

Đó chính là đường vận chuyển lương thảo.

Ở mặt này, Tào Giới dẫn theo 5 ngàn kỵ binh, nghiễm nhiên đã trở thành tai họa lớn.

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    33

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!