“Ngươi không muốn nói gì sao?”
Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên nói với Hùng Hổ.
“Nói... Cái gì?” Hùng Hổ hơi lúng túng.
Chuyện cho tới giờ, đồ đần cũng nhìn ra được việc Khuất Thăng đầu hàng có vấn đề, nhưng Hùng Hổ trước đó không hề cân nhắc việc Khuất Thăng đầu hàng có thật hay không.
Nói một cách đơn giản, hắn bị những gì nghe thấy làm cho choáng váng, não chưa kịp nhảy số.
“Tốt xấu gì, ngươi cũng nói vài câu『 Khuất Thăng, Hùng Hổ ta sẽ không vong ân phụ nghĩa』 như vậy, nếu không làm sao nói chuyện tiếp?” Nhíu mày nhìn Hùng Hổ, Triệu Hoằng Nhuận bất mãn nói: “ không biết phối hợp!... Quên đi, Khuất Thăng, bản vương thay hắn nói! Yên tâm, Khuất Thăng, Hùng Hổ ta tuyệt sẽ không vong ân phụ nghĩa.”
“...” Khuất Thăng sắc mặt cổ quái nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Có phải an tâm hơn nhiều hay không?” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười hỏi.
“...” Khuất Thăng sắc mặt càng thêm cổ quái, nhìn Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời.
“Biết bản vương vì sao nói thay hắn không? Bởi vì hắn có nói như vậy, cũng sẽ không có tác dụng gì... Bản vương vừa rồi đã nói, lòng ngươi vô cùng phức tạp... Dù cho hôm nay Hùng Hổ có thề với trời, sẽ bỏ qua mọi chuyện ngươi đã làm, chẳng lẽ ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng hắn? Không! Chính ngươi cũng sẽ dần dần sinh ra lo lắng, không ngừng suy nghĩ, 『 mặc dù ta cứu được hắn, nhưng ta cũng làm hắn bị thương, hơn nữa còn nhìn thấy hắn bị sỉ nhục, hắn có thể lấy oán trả ơn hay không? Để quên đi sỉ nhục, hắn có thể giết chết ta hay không? 』”
“...” Khuất Thăng nghe vậy nhíu mày, không thể nhịn được mà quay sang nhìn Hùng Hổ.
Thấy cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, xua tay nói: “ngươi không cần nhìn hắn, bản vương đang nói ngươi... Nói đến đâu nhỉ? À. Nói đến ngươi sẽ lo lắng『 Hùng Hổ có hại ta hay không』. Vì sao? Bởi vì ngươi làm hắn bị thương, làm ra chuyện chính ngươi cũng không thể tha thứ...Điều này có thể hiểu là áy náy, nhưng cảm giác áy náy dần dần sẽ chuyển thành lo lắng, thậm chí là sợ hãi... Người bị đe dọa sẽ trở nên sợ hãi. Thời gian dần qua, 『 Hùng Hổ có giết ta hay không』 sẽ trở thành『 nếu Hùng Hổ muốn giết ta, ta nên làm sao bây giờ? 』, đến cuối cùng sẽ trở thành『 ta nên chịu trận? Hay ra tay trước? 』”
“...” Khuất Thăng liếm môi. Lộ ra vẻ trầm ngâm.
“Khi bị nỗi sợ chi phối, suy nghĩ con người sẽ thay đổi. Nếu Hùng Hổ đối tốt với ngươi, ngươi sẽ nghĩ, 『 hắn có phải định ra tay với ta, nên cố ý khiến ta nới lỏng cảnh giác? 』 Nếu hắn đối xử tệ với ngươi, ngươi sẽ nghĩ, 『 hắn đối với ta càng lúc càng tệ, xem ra đã muốn giết ta』... Ha ha ha, cho nên nói, khi ngươi dùng đao đâm Hùng Hổ. Kết cục của ngươi đã định. Hoặc là quy hàng bản vương, hoặc là chờ Hùng Hổ tính sổ, bất kể là mười năm hay hai mươi năm, sớm muộn gì hắn sẽ giết ngươi.”
“...”
Khuất Thăng im lặng, thời gian đủ uống một tách trà, hắn mới thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười khổ nói: “Túc vương điện hạ, ngài là kẻ địch cho đến nay. Nhất... Nhất... Ta thật sự không biết nên nói thế nào.” Hắn cười khổ lắc đầu.
Triệu Hoằng Nhuận cười khẽ, ngay lập tức nghiêm túc hỏi: “vậy... Kế hoạch của ngươi là gì? Bản vương không muốn ngươi chết, bởi vì bản vương thật sự rất xem trọng ngươi... Bản vương cũng không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng ngươi chỉ là thành viên『 Khuất thị』. Tin rằng Đại Ngụy cũng sẽ chấp nhận ngươi.”
『...』
Khuất Thăng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tự giễu, chậm rãi khom lưng, quỳ một gối, chắp tay: “Ta... Nguyện hàng!”
Hùng Hổ há to miệng, im lặng hồi lâu.
Hắn rốt cuộc đã hiểu. Triệu Hoằng Nhuận nói câu『 xát muối vào tim hắn 』 là có ý gì, bởi vì Triệu Hoằng Nhuận dùng lời nói sắc bén, không những xua đi nỗi lo của ba người Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị mà còn thu phục Khuất Thăng vốn định giả hàng.
Mà khiến Hùng Hổ cảm thấy thất bại chính là, nghe Triệu Hoằng Nhuận phân tích lòng người, hắn không thể phản bác đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khuất Thăng rơi vào bẫy ngôn ngữ của Triệu Hoằng Nhuận.
“Là bản vương thắng.”
Khi rời đi, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói bên tai Hùng Hổ một câu.
Nhìn qua Túc vương mới mười bốn tuổi, Hùng Hổ lần đầu lo cho an nguy Hùng Thác, lo cho an nguy Sở quốc.
Sau đó, Hùng Hổ liền bị nhốt lại, mà bốn tên hàng tướng, thì bị Triệu Hoằng Nhuận gọi tới một chiếc lều khác.
“Điện hạ muốn chúng ta làm gì?”
Trong lều nhỏ, hàng tướng Cốc Lương Uy mở miệng hỏi đầu tiên.
Đáng lẽ ra, Khuất Thăng với địa vị cao nhất trong bốn người nên trở thành người đứng đầu trong bốn người, nhưng bởi vì giả hàng, nên Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kỵ không tin hắn.
“Rất đơn giản.” Nhìn qua bốn người, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói: “hôm nay, bản vương sẽ thả toàn bộ 3 vạn tù binh, các ngươi nghĩ biện pháp trà trộn trong đó, quay về chỗ Hùng Thác...”
Bốn người gật đầu, cũng không ngạc nhiên, dù sao Hùng Hổ đã nói qua chuyện này một lần.
“Điện hạ muốn chúng ta phối hợp quân Ngụy thế nào... Không, là phối hợp quân ta thế nào?” chưa quen thuộc cách xưng hô, Cốc Lương Uy lúng túng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, khẽ cười nói: “sau khi quay về, các ngươi cái gì cũng không cần làm.”
“...” Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, không hiểu nhìn nhau, trong lòng tự nhủ: Túc vương điện hạ không phải muốn bọn hắn làm nội ứng sao, sao lại dặn dò bọn hắn không cần làm gì?
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận giải thích: “các ngươi là nhóm đầu tiên quy hàng bản vương, bản vương cũng không hi vọng các ngươi bị Hùng Thác phát hiện... Sau khi trở lại quân Sở, trước làm cái gì, giờ như thế đó, bản vương chỉ cần các ngươi làm hai chuyện.”
“Điện hạ mời nói.”
“Thứ nhất, nếu 3 vạn tù binh được bản vương thả ra, gây rối trong doanh trại Sở quốc, các ngươi nhân cơ hội phóng hỏa. Đốt Hùng Thác đại doanh.”
Vu Mã Tiêu suy nghĩ một lúc, buồn bực nói: “3 vạn người làm loạn, thừa cơ phóng hỏa cũng không khó... Nhưng nếu 3 vạn người không làm loạn thì sao?”
“Vậy thì quên đi.” Triệu Hoằng Nhuận cười cười, lắc đầu nói: “ha ha. Yên tâm, 3 vạn người gây rối chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không biết có bao nhiêu người tham gia thôi... Đương nhiên, các ngươi có thể xúi giục, nhưng không được để Hùng Thác hoài nghi. Bằng không, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ, bản vương không muốn ai trong bốn người phải chết.”
“Đã rõ.” Bốn tên hàng tướng chắp tay, có chút cảm động.
“Điện hạ, vậy còn chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai... Khi bản vương đánh bại Hùng Thác, quân Ngụy thuyết phục quân Sở đầu hàng, các ngươi đứng ra, nghĩ biện pháp để tướng sĩ Sở ở gần đầu hàng quân ta... Tạm thời cứ như vậy. Về phần làm sao đánh bại Hùng Thác, bản vương tự có biện pháp!”
Thấy hai chuyện đều không phải chuyện khó. Bốn người vui vẻ gật đầu.
“Được rồi, việc không nên chậm trễ. Khi ta ra lệnh thả 3 vạn tù nhân, các ngươi trà trộn vào, nếu Hùng Thác có hỏi, liền nói: các ngươi trà trộn trong binh lính... Hùng Thác có lẽ sẽ hoài nghi các ngươi, nhưng chỉ cần các ngươi không làm gì, hắn liền không thể bắt được nhược điểm gì của các ngươi, không thể làm hại nguoi.”
“Đã hiểu.” Bốn vị hàng tướng gật đầu một cái.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu về phía Lý Ngập: “Lý tướng quân. Ngươi đi sắp xếp một chút.”
“Mạt tướng hiểu rõ.” Lý Ngập chắp tay, nói với bốn người: “bốn vị, đi theo ta.”
“Rõ.”
Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị đi theo Lý Ngập.
Tuy nhiên, vừa mới bước khỏi lều. Liền thấy Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu quay sang Khuất Thăng, giọng điệu cảnh cáo: “ hai người chúng ta, sẽ luôn để ý ngươi... Khuất đại nhân.”
Khuất Thăng cười khổ, thở dài, yên lặng gật đầu.
Đứng ở gần lối vào lều, nhìn bốn người đi xa, Bách Lý Bạt quay đầu hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “điện hạ có chắc không? Bốn người bọn hắn?”
“Ta cũng không hoàn toàn tin tưởng... Cho nên. Chúng ta phải đánh bại Hùng Thác, không thể để bọn hắn nhúng tay... Bốn người này, bản vương có cách dùng khác.”
“Thì ra là thế.” Bách Lý Bạt gật đầu.
Vào ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận giữ đúng『 sáu ngày ước hẹn』, thả ra 3 vạn tù binh.
Hành động này khiến không ít binh Sở cảm kích Triệu Hoằng Nhuận, dù sao sau khi bị bắt, có không ít binh Sở bị binh Ngụy hành hạ để trút giận, lý do bởi vì Hùng Thác, quân Ngụy phải bắn chết mười mấy quan viên Triệu Lăng huyện, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh liền truyền đến chỗ tù binh, khiến bọn hốc ý nghĩ, Túc vương điện hạ bởi vì việc này mà không tuân thủ lời hứa.
Thật không ngờ, Túc vương điện hạ không những thực hiện lời hứa, mà còn cho phép mỗi tù binh rời doanh đều có thể nhận được hai cái màn thầu, ăn trên đường cho đỡ đói.
Đương nhiên, binh khí cùng áo giáp không thể trả lại bọn hắn, dù sao những thứ đó đã trở thành bộ phận của Yên Thủy đại doanh.
Kể cả như thế, 3 vạn binh Sở vẫn biết ơn, thành thật cầm màn thầu, theo trật tự, đi ra ngoài, đí phía nam 20 dặm, nơi quân Sở dựng doanh trại.
Trong lúc đó, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, bốn người cũng trà trộn vào trong quân Sở.
Vu Thuần đứng trên tường, sắc mặt cổ quái nhìn 3 vạn tù binh rời đi, lẩm bẩm: “ không biết, Hùng Thác có ngạc nhiên khi thấy 3 vạn binh mà mình không cần hay không....”
Nhìn đám quân Sở mặc một bộ quần áo mỏng, Cung Uyên đứng cạnh nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo.
“Ngạc nhiên là có, nhưng vui vẻ thì chưa chắc!”