“bệ hạ, thần muốn cáo lão. Mong bệ hạ nể tình lão thần tuổi tác đã cao, đồng ý lão thần a.”
Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư chân trước vừa bước vào Thủy Cùng điện, chân sau đã gặp trung thư lệnh Hà Tương Tự quỳ gối, cầu xin cáo lão hồi hương.
[Đây là đang diễn màn nào?]\(〇o)/
Ngụy Vương không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ đang yên đang lành, làm sao lại muốn cáo lão? Chẳng lẽ trẫm có chỗ nào đắc tội ngươi?
Ánh mắt hướng vào trong điện, Triệu Nguyên Tư liền nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đang tủm tỉm cười, lại nhìn thấy dáng vẻ của trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cùng trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải, Ngụy Vương ngay lập tức hiểu ra.
[Hảo tiểu tử! Hôm qua thua một trận không phục, hôm nay đặc biệt tới gây họa trung thư tỉnh sao?]
Triệu Nguyên Tư điềm tĩnh khom lưng đỡ Hà Tương Tự dậy, trấn an vài câu, sau đó liền gọi Đồng Hiến đưa vị lão nhân này về chỗ ngồi.
“Hoằng Nhuận, ngươi tới Thủy Cùng điện làm gì?”
Vừa đi về phía long án, Triệu Nguyên Tư giả vờ không quan tâm hỏi.
“Hồi phụ vương, hoàng nhi đặc biệt đến thỉnh giáo ba vị đại nhân.”
[Là đặc biệt tới quấy rối a?]
Triệu Nguyên Tư nghĩ thầm, nhưng trên mặt lại không chút biểu lộ nào, tỏ vẻ không hiểu hỏi: “thỉnh giáo việc gì?”
“Tự nhiên là thỉnh giáo cách quản lý chính vụ rồi.” Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì nói.
“Ồ! Theo trẫm thấy, e rằng chưa chắc?... Nếu ngươi có lòng học tập chính vụ, vì sao không đi Cung Học?”
“Phụ vương nói sai rồi. Trong Cung học chỉ là nói chuyện trên giấy, không có thực tiễn, sao có thể so sánh với việc trực tiếp thỉnh giáo ba vị đại nhân?” Đúng như Lận Ngọc Dương đã đoán, vị bát điện hạ này đã sớm nghĩ xong lí do.
Nghe hắn nói vậy, Triệu Nguyên Tư đúng là không bắt được nhược điểm gì, cho dù biết rõ kẻ này không có lòng tốt, nhưng cũng không phản bác.
Thật không nghĩ đến chính là, hắn không nghĩ ra cái gì lí do thoái thác đuổi đi đáng giận này tiểu tử, Triệu Hoằng Nhuận lại chủ động đưa ra cáo từ.
“Nếu phụ vương đã tới, hoàng nhi không quấy rầy phụ vương cùng ba vị đại nhân xử lý chính vụ, xin cáo lui trước.”
[Điện hạ muốn rời đi?]
Lận Ngọc Dương nghe xong cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cẩn thận suy xét, lại cảm thấy hành động này thật sự cơ trí.
Nghĩ lại thì, vị điện hạ này chắc cũng không dám trêu chọc ba người trước mặt Ngụy Vương?
“Ngày mai lại đến thỉnh giáo ba vị đại nhân.”
Triệu Hoằng Nhuận để lại một câu, cung kính cáo lui, nhưng mà câu nói này lại làm cho trung thư lệnh Hà Tương Tự cùng trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương toàn thân run rẩy.
[Ngày mai còn muốn tới?]
Hà Tương Tự mắt mở to, vội vàng hướng Ngụy Vương từ giã: “bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao, thỉnh bệ hạ cho lão thần cáo lão hồi hương.”
Triệu Nguyên Tư nhức đầu vuốt trán: “nghịch tử này... Lại làm cái gì?”
Thế là, Lận Ngọc Dương đem những gì Triệu Hoằng Nhuận đã làm kể cho Ngụy Vương, nghe xong, Triệu Nguyên Tư dở khóc dở cười.
“Hà Tương Tự, ngươi cũng cao tuổi rồi , chẳng lẽ trị không được một đứa trẻ? Hai người các ngươi cũng vậy, đường đường là trung thư đại thần, chẳng lẽ còn không bằng một đứa nhóc mười bốn tuổi?”
Triệu Nguyên Tư tức giận nhìn ba người.
Ba vị đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười khổ không thôi.
Cũng không phải bọn hắn không đối phó được bát điện hạ, vấn đề là, bọn hắn có hảo cảm với vị điện hạ có tầm nhìn có mưu lược kia, đồng thời lại vì lí do “thâm cung lồng giam” mà động lòng trắc ẩn, càng không thể chán ghét vị điện hạ này chỉ với mấy trò đùa quái đản.
Tuy là trò đùa vô hại, nhưng làm người bị hại vẫn tương đối nhức đầu. Vì suy nghĩ cho chính mình, Hà Tương Tự vội vàng cáo lão hồi hương, dù sao số tuổi của hắn đã lớn. Lúc trước, hắn cảm thấy hắn vẫn có thể dốc sức cho Đại Ngụy, hơn nữa Triệu Nguyên Tư cũng tín nhiệm hắn. Mà trước khi làm trung thư lệnh, Hà Tương Tự đã ngồi ở vị trí lại bộ thượng thư hơn mười năm.
“Ba vị đại thần lại đối với một đứa trẻ thúc thủ vô sách!” Triệu Nguyên Tư lắc đầu, lệnh Đồng Hiến lấy một tờ giấy, sau đó, hắn nâng bút viết xuống sáu chữ[Hoằng Nhuận không được đi vào], sai Đồng Hiến dán ở ngoài cửa Thủy Cùng điện.
“Như thế, ba vị ái khanh có hài lòng?”
Trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải thì không quan tâm, dù sao hắn đã bày tỏ lập trường, tin rằng bát công tử Triệu Hoằng Nhuận cũng sẽ không trêu trọc hắn, nhưng trung thư lệnh Hà Tương Tự cùng trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương lại thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện có thể kết thúc vậy sao?
Sáng sớm hôm sau, vẫn thời gian đó, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư còn đang nghỉ tại Văn Đức điện, mà Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải đã ngồi phê duyệt tấu chương.
Đang phê duyệt, bọn hắn chợt nghe ngoài điện truyền đến tiếng bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, hình như bát điện hạ đang tranh luận với thủ vệ.
“Hả? Vì cái gì không cho ta vào?”
Nghe Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi, trong điện Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương trong lòng cười thầm.
Phải biết Ngụy Vương tiện tay viết một tờ[Hoằng Nhuận không được đi vào], thì uy lực của nó cũng không thua kém thánh chỉ. Như vậy, thủ vệ Thủy Cùng điện, sao dám vi phạm bệ hạ mệnh lệnh, thả bát điện hạ vào trong?
“Hôm nay có thể an tâm rồi.”
Lận Ngọc Dương cười ha hả nhấp một ngụm trà.
Thấy hắn bình chân như vại, Ngu Tử Khải trong lòng vui lên, nhịn không được nói: “chưa chắc nha!”
Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương nghe vậy trong lòng lại nghĩ.
Mặc dù bệ hạ đã cấm bát điện hạ không được vào Thủy Cùng điện, nhưng vị điện hạ kia thần thông quảng đại, nói không chừng thật có biện pháp.
Thế là, bọn hắn cũng không còn tâm tư phê duyệt tấu chương, nghiêng tai lắng nghe bên ngoài động tĩnh.
“Bát điện hạ, ngài giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó ti chức, bệ hạ đã viết rõ ràng,[Hoằng Nhuận không được đi vào], ti chức nếu là còn để điện hạ vào, thì chính là không làm tròn trách nhiệm.”
“Cách ngươi nói...Xem ra ggươi chưa hiểu rõ, phụ vương[Hoằng Nhuận không được đi vào] cũng không phải[Triệu Hoằng Nhuận không được đi vào].”
“Cái này... Cái này có gì khác nhau sao?”
“Có sự khác biệt lớn a, ngươi nghĩ xem,[Hoằng Nhuận] cũng không nhất định là[Triệu Hoằng Nhuận]? Lỡ đâu trong các triều thần có người gọi[Trương Hoằng Nhuận], [Lý Hoằng Nhuận]? À, đúng, nghe nói lễ bộ có một vị đại nhân gọi là[Lý Hoằng Thần], ngươi xem, chỉ khác một chữ thôi.”
“Ách...”
“Cho nên bản công tử cảm thấy, tám chín phần mười là vị đại nhân nào đó trong triều chọc giận tới phụ vương, phụ vương trong cơn nóng giận cấm hắn đặt chân Thủy Cùng điện, mà không khéo vị đại nhân này trùng tên bản công tử,... Ngươi ngẫm lại xem, phụ vương cùng bản công tử chính là phụ tử, làm gì có lý do cấm ta tiến vào?”
“Cái này...”
[Xong!]
Nghe được ngoài điện, vài tên thủ vệ bị nói đến cứng họng, Lận Ngọc Dương cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, sau vài tiếng bước chân, bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận mặt mày hớn hở xuất hiện trước mặt bọn hắn, nụ cười trên mặt như đang nhắc nhở ba vị đại thần một sự thật đã định: ta, tới rồi!
[Chịu đựng! Đến khi bệ hạ tới...]
Nhìn Ngu Tử Khải mang dáng vẻ[chuyện không liên quan đến ta], Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương ánh mắt bi phẫn.
Chịu đựng một canh giờ, trừ Ngu Tử Khải bình an vô sự phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng còn nhấp ngụm nước trà, xem hai vị đồng liêu đau khổ, Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương đã bị quấy đến mức lên bờ xuống ruộng.
“Bệ hạ giá lâm!”
Đến canh sáu, thái giám Đồng Hiến hô một tiếng khiến Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương hai người kích động không thôi.
“Hử?”
Ngụy Vương bước vào Thủy Cùng điện, nhìn thấy nhi tử Triệu Hoằng Nhuận ở trong điện, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Trẫm không phải cấm ngươi đi vào sao?”
“Hả?” Triệu Hoằng Nhuận bày ra dáng vẻ giật mình, kinh ngạc nói: “phụ vương cấm hoàng nhi đi vào? Hoàng nhi còn tưởng rằng là vị đại thần nào trong triều cùng tên hoàng nhi, chọc giận phụ vương, bởi vậy phụ vương mới cấm hắn đi vào!”
Triệu Nguyên Tư trợn tròn mắt, phất tay không khách khí nói: “hung hăng càn quấy! Trẫm hôm nay không có tâm trạng tranh luận cùng ngươi... Lăn ra ngoài!”
“Ồ.” Triệu Hoằng Nhuận không vui bĩu môi, vừa định khom lưng ngồi xổm xuống.
Triệu Nguyên Tư giật mình hỏi: “ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận lộ ra vẻ kinh ngạc: “phụ vương không phải muốn hoàng nhi[lăn ra ngoài]? Phụ vương chính là Ngụy Vương, miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, phụ vương muốn hoàng nhi[lăn ra ngoài], vậy hoàng nhi chỉ có thể[lăn]ra ngoài rồi.”
“Ngươi!” Triệu Nguyên Tư lập tức nổi giận, trong lòng thầm nói: trước mặt ba vị đại thần, ngoài điện còn có thủ vệ, ngươi lại lăn ra ngoài? Ngươi mới mười bốn tuổi, thể diện không quan trọng, nhưng mặt mũi của trẫm thì sao?
“Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài!” Triệu Nguyên Tư chỉ bên ngoài nói.
“Là lăn ra ngoài? Vẫn là đi ra ngoài?” Triệu Hoằng Nhuận gương mặt không hiểu.
Triệu Nguyên Tư có chút tức giận, trong lòng muốn để ngang bướng nhi tử lăn đi, nhưng lại không dám nói ra chữ “lăn”. Nếu hắn thật sự nói ra, chỉ sợ tiểu tử không biết xấu hổ này thật dám lăn ra ngoài.
Đến lúc đó, thể diện vương thất Triệu thị sẽ bị thằng nhãi này đánh mất hết.
“Đi... Cút ra ngoài! Cút ngay” Triệu Nguyên Tư xụ mặt chỉ tay ra ngoài, tức giận hét lên.
“Phụ vương đừng tức giận, tức hại gan.... Tốt tốt, hoàng nhi đi ngay.”
Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì rời đi.
Đám người trong điện cười ra nước mắt mà nhìn một màn này, trong lúc đó, Lận Ngọc Dương nói với Ngụy Vương: “bệ hạ, tiếp tục như vậy không phải là cách hay.”
Triệu Nguyên Tư chậm rãi tới phía sau long án, ngồi xuống, bình tĩnh lại: “ba vị ái khanh đừng vội, mấy ngày nữa, cái nghịch tử kia liền không có thời gian rảnh rỗi như vậy!...Đừng nhìn mấy ngày này hắn nhảy nhót lung tung, qua ít ngày nữa, hừ!”
Ngụ ý Triệu Nguyên Tư muốn nói, chờ thêm mấy ngày nữa, khi Triệu Hoằng Nhuận hết tiền, tiểu tử này sẽ không nhảy nhót nổi. Đến lúc đó, Ngụy Vương liền có cơ hội quản giáo hắn.
[Có vẻ bệ hạ dự định cùng bát điện hạ dây dưa... Chỉ là khổ cho chúng ta.]
Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương liếc nhau, hai người muốn nói lại thôi.
“Đồng Hiến.” Triệu Nguyên Tư đưa cho Đồng Hiến một chiếc bút lông.
Đồng Hiến ngầm hiểu, cung kính cầm bút lông, đi ra ngoài điện, thêm chữ[Triệu]vào trước câu[Hoằng Nhuận không được đi vào].
[Triệu Hoằng Nhuận không được đi vào!]
Nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay, trung thư lệnh Hà Tương Tự cùng trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương đã không ôm hi vọng với tờ giấy này.