U Chỉ cung im lặng hồi lâu.
Đột nhiên, trên mặt Triệu Hoằng Nhuận nở một nụ cười, nói: “ha ha, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, Trần Thục ái xin đừng trách tội!”
“Ngươi... Nói đùa?” Trần Thục ái bị tốc độ trở mặt của Triệu Hoằng Nhuận làm cho choáng váng.
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận chầm chậm đứng dậy, vừa chắp tay vừa cười nói: “U Chỉ cung chính là Trần Thục ái tẩm cung, mà Trần Thục ái càng là phụ vương sủng ái phi tử, bản điện sao dám đập phá U Chỉ cung?”
[Tên oắt con này...]
Trần Thục ái nhận ra mình bị trêu đùa, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên u ám.
Nhưng đồng thời, tâm trạng bất an của nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Bát công tử chưa có sự cho phép của bản cung, tự tiện xông vào U Chỉ cung, ngươi có biết đây là trọng tội?”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, thản nhiên nói: “biết!... Nhưng chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân, dù cho chuyện này truyền đến tai phụ vương, phụ vương cũng sẽ thông cảm cho bản công tử... Ngài nói đúng không, Trần Thục ái?”
Trần Thục ái đương nhiên hiểu Triệu Hoằng Nhuận đang ám chỉ điều gì, sau khi cân nhắc một phen, cũng không có dự định truy cứu Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao chuyện này bắt đầu là do nàng, mà Triệu Hoằng Nhuận chỉ là thay mẫu xuất trút giận thôi, coi như nháo đến trước mặt Ngụy Vương, cũng không thể làm gì Triệu Hoằng Nhuận. Nhiều lắm là quở mắng hai câu, không giải quyết được gì.
Nghĩ tới đây, Trần Thục ái ngồi xuống ghế, sửa sang lại nếp gấp trên áo choàng, thờ ơ nói: “quên đi, bản cung không so đo với ngươi.... Nói đi, ngươi gặp bản cung có chuyện gì?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nở nụ cười, thâm ý nói: “ làm chuyện gì, chẳng lẽ Trần Thục ái không rõ ràng sao?”
“Làm càn!”
Trong điện vang lên tiếng trách mắng, cũng không phải từ miệng Trần Thục ái, mà là từ một cung nữ.
“Nương nương chính là bậc trưởng bối, bát công tử không để ý cấp bậc lễ nghĩa, hỏi ngược lại nương nương, còn ra thể thống gì?”
Hóa ra, cung nữ này thấy Triệu Hoằng Nhuận khoác lác, nói cái gì mà không thấy được Trần Thục ái liền đập U Chỉ cung, kết quả là khi nhìn thấy Trần Thục ái liền lập tức chột dạ, bởi vậy trong lòng khinh thường.
Dù sao nàng cũng là người U Chỉ cung, ỷ vào địa vị Trần Thục ái, làm mưa làm gió đã quen, mặc cho người trước mặt có là công tử cũng không kiêng nể gì.
Có lẽ trong mắt các cung nữ, bất kể chuyện gì xảy ra, thì đã có Trần Thục ái che chở.
Đáng tiếc, người các nàng đụng phải là Triệu Hoằng Nhuận.
“Lữ Mục!” Triệu Hoằng Nhuận nâng chén trà lên, tỏ vẻ không có việc gì kêu một cái tên.
Ngay lập tức, tông vệ Lữ Mục đi ra, đi đến trước mặt Cung Nữ, đưa tay nắm lấy búi tóc cùng cổ áo, trực tiếp kéo cung nữ kia ra khỏi U Chỉ cung.
Nhìn thấy cảnh này, cả đám cung nữ hét ầm lên.
“Triệu Hoằng Nhuận!” Trần Thục ái vỗ bàn, nghiêm khắc trách mắng: “ở trong U Chỉ cung ngươi lại dám công khai hành hung?!”
Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh uống trà, chậm rãi nói: “Trần Thục ái nói lời này, cần phải có chứng cứ.”
“Chứng cứ?! Tất cả người ở đây đều thấy tông vệ của ngươi công khai hành hung!”
“Trần Thục ái hiểu lầm.” Triệu Hoằng Nhuận đặt chén trà xuống, giọng điệu ôn hòa nói: “bản công tử là người yêu hòa bình, sao có thể hạ lệnh cho tông vệ hành hung? Chỉ là tên cung nữ vừa rồi quá ồn ào, quấy rầy bản công tử cùng Trần Thục ái nói chuyện, cho nên ta chỉ sai tông vệ mang nàng ra ngoài thôi... Tóm lại, cấp bậc trong cung sâm nghiêm, nho nhỏ cung nữ cũng dám xen vào lời của bản công tử, đúng là không có phép tắc?” Nói xong, hắn như lướt qua những cung nữ còn lại, híp mắt nói: “may mắn là gặp phải ta, nếu đổi lại một vị hoàng huynh nào đó, nói không chừng sẽ bị trượng hình đánh chết...”
Những cung nữ kia nghe vậy tái mặt, vốn tưởng rằng bát công tử bất quá là hạng nhu nhược, còn chuẩn bị nói vài câu giúp nương nương trợ uy, nhưng tận mắt thấy cung nữ kia bị kéo khỏi U Chỉ cung, lại thêm Triệu Hoằng Nhuận đe dọa, các nàng không dám lắm miệng, từng cái cúi đầu, toàn thân run sợ.
[Giết gà dọa khỉ! ...Triệu Hoằng Nhuận thật có bản lĩnh, tuổi còn nhỏ nhưng tác phong làm việc giọt nước không lọt, hai ba câu liền dọa đám vô dụng kia toàn thân phát run...]
Trần Thục ái thờ ơ, nàng đương nhiên biết rõ Triệu Hoằng Nhuận là đang giết gà dọa khỉ.
“Hy vọng là thế, nếu như bản cung phát hiện cung nữ kia thiếu một cọng lông, bản cung chắc chăn sẽ đem chuyện này nói cho bệ hạ.” Trần Thục ái lời này, là đang vì tạo chỗ dựa cho các cung nữ.
Đáng tiếc, Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt một tiếng, thong dong trả lời: “tông vệ tay chân vụng về, rụng vài cọng lông thì có gì lạ? Huống chi, rớt mấy cọng lông còn hơn rớt đầu?”
Đối mặt lời đe dọa này, những cung nữ kia càng thêm hoảng sợ, mà Trần Thục ái trong lòng thầm mắng: một đám vô dụng!
Thở ra một hơi, Trần Thục ái không còn để ý những cung nữ kia, lạnh lùng nói với Triệu Hoằng Nhuận: “bát công tử, bản cung không có rảnh cùng ngươi nói tào lao, ngươi nếu có chuyện thì nói đi, còn không, thì mời về cho.”
“Ta vẫn là câu nói kia, ta muốn làm gì, Trần Thục ái trong lòng biết rõ... Nếu Trần Thục ái nhất thời hồ đồ, thì cũng không sao, bản công tử có rất nhiều thời gian, lúc nào ngài nghĩ ra, chúng ta lại nói tiếp!” Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi nói.
Trần Thục ái trong mắt mang vẻ oán hận, cười lạnh nói: “ không chừng hôm nay bệ hạ sẽ tới U Chỉ cung đâu?”
“Ha!... Vậy thì tốt, đến lúc đó, liền để phụ vương đứng ra chủ trì công bằng.” Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt không sao cả.
“Ngươi...” Trần Thục ái nổi đóa.
[Thôi, liền để tiểu tử này đắc ý một hồi... Chuyện này bắt nguồn từ ta, nếu ở trước mặt bệ hạ nói tỉ mỉ, sẽ gây bất lợi cho ta...]
Trong lòng hạ quyết tâm, Trần Thục ái chỉ có thể nhượng bộ, để nhanh chóng đem Triệu Hoằng Nhuận đuổi đi.
“Chẳng lẽ là vì bản cung tại Ngưng Hương Cung, vô ý làm vỡ bình sứ? A, liền vì chút chuyện vặt này, bát công tử lại hưng sư động chúng như vậy, người không biết, còn tưởng rằng Trầm thục phi nhỏ mọn đâu.”
“...” Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Trần Thục ái: “Vỡ như thế nào?”
“Còn có thể vỡ như thế nào? Tự nhiên là nhất thời trượt tay, không cẩn thận làm vỡ.” Trần Thục ái bày ra vẻ mặt vô tội.
“Ha!” Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thấy vậy, Trần Thục ái cau mày, nén giận, ôn hòa nói: “thôi thôi, bản cung bồi thường là được...”Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cố ý nói cho Triệu Hoằng Nhuận nghe: “nghĩ không ra Trầm thục phi là người keo kiệt như vậy.”
Đối với câu này, Triệu Hoằng Nhuận không chút phản ứng, không hờn không giận.
Không lâu sau, liền có một cung nữ mang một cái bình sứ mới tinh, đặt trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Chỉ vào cái bình, Trần Thục ái vênh vang đắc ý nói: “chiếc bình sứ này, là cống vật ngoại bang dâng cho bệ hạ, bệ hạ lại ban thưởng bản cung, có giá trị không nhỏ, dùng để bồi thường cho Trầm thục phi, đủ khiến Trầm thục phi hài lòng?” Trong lời nói của nàng có cảm giác bề trên bố thí cho kẻ dưới.
Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục uống trà, chậm rãi nói: “đúng như Trần Thục ái nói, cái bình sứ kia của mẫu phi giá trị chỉ ba, năm mươi lượng mà thôi, nhưng mẫu phi đã dùng gần mười năm, dù có bị sứt mẻ, cũng không nỡ đổi mới, đây là vì cái gì? Bởi vì dùng quen tay, có cảm tình... Tuy chiếc bình này của Trần Thục ái rất quý giá, nhưng bản công tử cũng không thèm, mẫu phi của ta cũng chưa chắc đã thích.”
Nói xong, hắn chầm chậm đứng dậy, tay phải nắm lấy bình sứ, cầm về phía Trần Thục ái.
[Hừ! Có mắt không tròng, đây chính là cống vật! ... Không muốn thì thôi, bản cung còn không nỡ đưa!]
Trần Thục ái trong lòng hừ lạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cung nữ nhận lấy chiếc bình.
Một cung nữ hiểu ý, bước đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, vừa muốn đưa tay ra đón, lại thấy Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên buông tay.
Chiếc bình sứ quý giá, ngay trước mặt mọi người, cứ như vậy chầm chậm rơi xuống đất, ầm một tiếng, vỡ tan tành.
Cung nữ đó bất ngờ, tất cả cung nữ còn lại đều bất ngờ, cả Trần Thục ái cũng bất ngờ.
Phải biết chiếc bình đó không chỉ là ngoại bang tiến cống cho Đại Ngụy, còn là Ngụy Vương ban thưởng cho Trần Thục ái, sao có thể diễn tả bằng hai chữ “quý giá”.
Mà người trong cuộc như Triệu Hoằng Nhuận, lại gãi gãi nắm đấm, tỏ vẻ giật mình
“Ai nha, trượt tay .”
“...” Nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, người trong U Chỉ cung đều ngây ra.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười, đưa tay đẩy nhẹ, một chiếc bình sứ khác lại rơi xuống.
“Ầm --”
Trong điện lại thêm mấy mảnh sứ vỡ.
“Ai nha, bản công tử lại trượt tay...”
Lời còn chưa dứt, Triệu Hoằng Nhuận đá thêm một cước, giá nền cùng bình phong phía sau đổ ầm xuống đất.
“Ai nha, chân của ta cũng trượt... Không đúng, là bản công tử... Cả người đều trượt!”
Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt tràn đầy tức giận, nhấc cả cái bàn trà, ngay trước mặt mọi người, ném xuống đất.
“Ầm --”
“Bùm --”
“Xùy --”
Tất cả đồ sứ đều bị đập nát, đồ đạc trong điện bị đá bay, những tấm rèm bằng gấm đều bị Triệu Hoằng Nhuận kéo xuống.
Trần Thục ái bị dọa đến hoa dung thất sắc, ngồi trên mặt đất, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bát công tử đập phá U Chỉ cung.
Nhưng dù vậy, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không bỏ qua, giơ ngón tay chỉ, ra lệnh cho tông vệ sau lưng: “đập cho ta! Toàn bộ tiền điện U Chỉ Cung, bản công tử không muốn nhìn thấy một đồ vật hoàn chỉnh!”
“Rõ!” các tông vệ cùng nhau xông lên, mà những cung nữ trong điện đã sớm sợ hãi ôm lấy nhau.
“Triệu Hoằng Nhuận!” Trần Thục ái bừng tỉnh, khuôn mặt mỹ lệ trở nên vặn vẹo, giống như phát điên mà thét to: “ngươi dám... Ngươi dám đập U Chỉ cung của bổn cung!”
Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi quay đầu nhìn Trần Thục ái.
“A, bản công tử từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh! Nói đập ngươi U Chỉ cung, liền đập ngươi U Chỉ Cung!”
“Ah --!!”
Trần Thục ái hét lên giận dữ, liều lĩnh lao về phía Triệu Hoằng Nhuận, dùng móng tay dài cào vào mặt.
Nàng đã tức giận tột đỉnh .
Nàng không có để ý, rằng Triệu Hoằng Nhuận không tránh không né, cứ đứng như vậy.
Không những không định né tránh, ngược lại miệng nở nụ cười khó hiểu.