Là mẹ ruột của Triệu Hoằng Chiêu, lí do mà Ô Quý Tần đưa ra càng có hiệu quả, cho dù những phi tần kia cũng là mẹ ruột của công tử công chúa nào đó.
Chuyện tới bây giờ, Ngụy Vương đã có chút nhức đầu.
Thành thật mà nói, nếu chỉ có một phi tử kẻ tội Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương hoàn toàn có thể nhắm mắt bịt tai, cùng lắm thì không đi đến chỗ vị phi tử đó vài ngày? Nhưng vấn đề là, hầu hết các phi tần đều phàn nàn về bát công tử, điều này khiến Ngụy Vương có chút mệt mỏi.
Ngay cả khi tránh phải nghe những lời phàn nàn, nhưng hắn cũng không thể ngủ ở Thủy Cùng điện a?
“Nghịch tử kia... Tâm địa thực sự rất hung ác!”
Trong Thủy Cùng điện, Ngụy Vương không nhịn được giận dữ nói trước mặt ba vị đại thần.
[Hung ác... Sao?]
Ba vị đại thần nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười.
Ngoại trừ Trần Thục ái tự làm tự chịu, còn những phi tần khác hoàn toàn là tai bay vạ gió, lúc đầu, khi nghe được chuyện này, ba người bọn hắn cũng cảm giác được chuyện có chút kỳ quặc.
Bây giờ nghe Ngụy Vương nói, bọn hắn lập tức hiểu ra.
[Phụ thân thì trực tiếp cắt nguồn tiền của nhi tử, mà nhi tử thì trực tiếp xúi giục nữ nhân của phụ thân bên gối thổi gió... Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân]
Dù sao chuyện cũng không liên quan đến bọn hắn, ba vị trung thư đại thần cảm thấy buồn cười.
“Các ngươi nói, trẫm nên làm cái gì?”
Ngụy Vương có vẻ hơi lo lắng, bởi vì nếu tiếp tục như vậy, thì đừng hòng ngủ ở đâu hết.
Chẳng lẽ phải ngủ tại Thủy Cùng điện?
Mặc dù nói Ngưng Hương Cung là nơi thích hợp để ở lại, nhưng vấn đề là Trầm thục phi không thể chuyện phòng the, cũng không thể mỗi đêm lại nói chuyện về Triệu Hoằng Nhuận, sau đó tách ra ngủ riêng a?
Hoàng đế cũng có nhu cầu sinh lý!
“Không bằng gọi bát điện hạ tới, quở mắng một phen?” Lận Ngọc Dương nín cười, nhìn như bày mưu tính kế giúp thiên tử. Nhưng trên thực tế, lời này cũng chỉ để thử thái độ của Ngụy Vương với bát công tử mà thôi.
“Không được.” Triệu Nguyên Tư lắc đầu, tức giận nói: “lúc này gọi hắn tới quở trách một trận, chẳng phải là trẫm nhận thua?... Đáng hận nghịch tử kia, mượn danh nghĩa Trần Thục ái, để trẫm không bắt được nhược điểm của hắn, bằng không, nhất định đem hắn nhốt vào Tông phủ diện bích hối lỗi.”
“Vậy còn Ô Quý Tần đâu?”
Lận Ngọc Dương khó mà lý giải, vì cái gì cả mẹ ruột của lục công tử cũng sẽ chỉ trích bát công tử, theo lý mà nói, vị quý tần này địa vị không kém hoàng hậu, bát công tử hẳn là sẽ không ngốc đi đắc tội vị này.
“Ô Quý Tần thái độ...”
Nhớ lại Ô Quý Tần thái độ, Ngụy Vương cũng cảm thấy kỳ quái, bởi vì Ô Quý Tần chỉ lặp lại một câu[cho dù Trần Thục ái có sai lầm gì, bát công tử cũng không nên phạm thượng, đập phá U Chỉ cung].
Nhìn từ vẻ ngoài giống như đang chỉ trích Triệu Hoằng Nhuận, nhưng vấn đề là sự việc đã kết thúc, hơn nữa hắn cũng quyết định không trách cứ ai, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, mà Ô Quý tần cứ đem chuyện cũ nhắc lại, mặc dù khiến hắn không thoải mái, nhưng cũng không bắt được nhược điểm gì của Triệu Hoằng Nhuận.
[Là trẫm ảo giác sao? Luôn có cảm giác, đêm qua, Ô phi giống như là có ý khiến trẫm rời đi... Chắc là sẽ không a?]
Ngụy Vương lẩm bẩm.
Nhìn qua dáng vẻ khổ sở của hắn, Đồng Hiến rất muốn nhắc nhở: hôm qua bát công tử Triệu từng đến Phong Nhã các bái phỏng lục công tử, mà ngay đêm đó, Ô phi bắt đầu kể tội bát công tử.
Nếu trong đó không có ẩn tình gì, đánh chết Đồng Hiến cũng không tin.
Cho dù vậy, Đồng Hiến vẫn lựa chọn yên lặng. Bởi vì lúc tiếp xúc với bát công tử, hắn đã nhận ra đây là một vị công tử có chủ kiến, có tâm kế, không đạt mục đích quyết sẽ không bỏ qua.
Hắn tin rằng nếu bát công tử không đạt được mục đích, nói không chừng sẽ càng xảy ra nhiều chuyện hơn.
Nếu đã vậy, còn không bằng để bát điện hạ hoàn thành tâm nguyện, nhanh chóng khôi phục hòa bình trong cung.
Nghĩ tới đây, Đồng Hiến lần đầu chen miệng vào: “bệ hạ, không bằng đáp ứng bát điện hạ khẩn cầu?”
“Cái gì?” Ngụy Vương hơi kinh ngạc, vì thấy Đồng Hiến ngay lúc này tùy tiện mở miệng, hừ lạnh một tiếng, nói: “ngươi cảm thấy trẫm thua?”
“Lão nô không dám, lão nô chẳng qua là thấy, bát điện hạ tính tình quật cường, từ trước tới giờ không thỏa hiệp. Hôm qua hắn cố ý đắc tội Ô phi, ngày mai liền sẽ cố ý chọc giận hoàng hậu, đến lúc đó, e rằng hoàng cung sẽ hoàn toàn hỗn loạn...”
“Hắn dám!” Ngụy Vương tức giận quát lên.
“Nhưng nếu như điện hạ thật sự làm vậy thì sao?” Đồng Hiến cắn răng nói: “Ngày đó tại U Chỉ cung, bát điện hạ trước mặt mọi người có nói...”
“Nghịch tử kia nói cái gì?”
“Điện hạ nói, dựa theo Đại Ngụy tổ chế, chỉ cần điện hạ không soán nghịch mưu phản, còn lại vô luận là làm gì, kết cục bết bát nhất cũng chỉ bị Tông phủ cưỡng chế giam lỏng... Dù cho bệ hạ không thích điện hạ, biếm điện hạ thành thứ dân, thì điện hạ vẫn có thể làm một cái phú ông, Tông phủ sẽ không ngồi nhìn Cơ thị họ Triệu huyết mạch chết đói đầu đường. Kể cả khi điện hạ có chết, Tông phủ vẫn sẽ phái người đem thi thể điện hạ an táng tại Hoàng Lăng... Vì trong cơ thể điện hạ chảy xuôi huyết mạch Cơ thị họ Triệu!”
“...” Ngụy Vương trầm mặc.
Nếu là trước kia, Ngụy Vương chắc chắn sẽ tức giận, trách mắng kẻ này ỷ vào thân phận của mình, coi trời bằng vung. Mà bây giờ, Ngụy Vương đã biết rõ tính khí của đứa con này, liền biết lời này của Triệu Hoằng Nhuận cũng không phải là ỷ vào thân phận của mình mà không kiêng nể gì cả, tương phản lại với tính tình nghịch tử kia mà nói, thì đối với hắn ngôi vị hoàng đế, địa vị hiện tại có hay không không quan trọng.
“Làm một phú ông... Có lẽ đây mới là nghịch tử kia ước muốn.”
Ngụy Vương cảm khái thở dài.
Không thể ngờ, hai vị công tử tài năng nhất, lục công tử Triệu Hoằng Chiêu cùng bát công tử Triệu Hoằng Nhuận đều không hứng thú với hoàng vị.
“Từ điểm này mà nói, kể cả khi hắn đắc tội hoàng hậu, cũng không khiến trẫm chán ghét...”
Ngụy Vương cảm thấy mất mát không giải thích được, hắn một lòng muốn rút ngắn quan hệ với Triệu Hoằng Nhuận, đáng tiếc là, việc bồi dưỡng tình cảm này cũng không phải là một sớm một chiều là xong, trước mắt, Triệu Hoằng Nhuận dường như không để ý vị phụ vương này cảm xúc.
Là một người cha, hắn thật sự rất thất bại.
Lúc này, Ngu Tử Khải khuyên nhủ: “bệ hạ, tùy theo tài năng mà dạy, khéo léo dẫn dắt, mới có thể người tài giỏi, mặc dù bệ hạ lo lắng cho bát điện hạ, nhưng theo vi thần xem, nếu thời gian dài làm như vậy, e rằng tình phụ tử sẽ càng tệ, ngược lại sẽ khiến bát điện hạ lòng sinh oán giận...”
“Ngu đại nhân nói sai rồi.” Lận Ngọc Dương phản bác: “bát điện hạ mặc dù thông minh hơn người, nhưng tính tính đúng là ngang bướng, nếu không quản giáo, ngược lại sẽ bỏ lỡ một trụ cột chống đỡ Đại Ngụy!”
“Nếu dạy không tốt, chi bằng không dạy.”
“Làm sao ngươi biết dạy không tốt?”
“Chẳng lẽ Lận đại nhân có lòng tin dạy dỗ được bát điện hạ?”
“Ta... Bản quan tự nhận không bằng điện hạ, nhưng dù gì cũng đã sống mấy chục năm, tốt xấu có chút hiểu biết.”
“Hắc!”
Nhìn thấy hai vị đại thần tranh luận không ngừng, Ngụy Vương càng thêm phiền muộn.
Nói thật, hắn không muốn để Triệu Hoằng Nhuận xuất các, không phải vì thật muốn dạy dỗ hắn, mà chỉ vì muốn giữ đứa con này ở cạnh mình.
Hắn biết rõ, một khi cho Triệu Hoằng Nhuận xuất cung, tiểu tử này chắc chắn sẽ chạy khắp nơi, đến lúc đó muốn gặp hắn một lần là chuyện bất khả thi.
Ngay khi Ngụy Vương đang buồn rầu, bỗng nhiên Đồng Hiến thận trọng nói: “bệ hạ, có một chuyện lão nô vẫn luôn thắc mắc...”
“Chuyện gì?” Ngụy Vương tâm tình không tốt.
Chỉ thấy Đồng Hiến cười ngượng, nói: “lão nô một mực không hiểu, bệ hạ chỉ là không nỡ rời xa bát điện hạ, vì sao lại không ban cho điện hạ một tấm lệnh bài thông hành? Lão nô cho rằng, bát điện hạ chỉ muốn ra ngoài cung dạo chơi, nếu bệ hạ ban thưởng lệnh bài, lại lệnh bát điện hạ phải về cung trước hoàng hôn, chắc hẳn bát điện hạ cũng sẽ không phàn nàn gì?”
“...”
Lời của Đồng Hiến làm cho cả Thủy Cùng điện trở nên im lặng.
Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải kinh ngạc liếc nhau một cái, cứng họng, không tiếp tục tranh luận nữa, Hà Tương Tự mắt cũng đột nhiên mở to.
Về phần Triệu Nguyên Tư, càng là mắt trừng to, biểu cảm quái dị mà nhìn Đồng Hiến, muốn nói lại thôi.
[A ... Trẫm ngự hoa viên, hồ cá, cá chép đuôi vàng, tử trúc, lệ trúc, còn có tiền trẫm chi ra để khôi phục U Chỉ cung...]
Ngụy Vương bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng. Hắn cảm thấy: nếu như lúc đó Đồng Hiến đưa ra đề nghị này, những kỳ trân dị vật cũng sẽ không bị nhi tử phá hủy, cũng sẽ không xảy ra chuyện Triệu Hoằng Nhuận đến Thủy Cùng điện quấy rối, càng không đến mức hậu cung gà bay chó sủa không có nơi nào yên tĩnh.
“Đồng Hiến.”
“Bệ hạ có gì dặn dò?”
“Trẫm có đôi lời nói với ngươi, sau hôm nay, nếu như ngươi có đề nghị gì tốt thì...” Nói đến đây, Ngụy Vương bỗng nhiên vỗ long án, thấp giọng gầm gừ: “nói—sớm -- chút --!!”
Trong Thủy Cùng điện, truyền đến tiếng Ngụy Vương gầm thét.
Ngay hôm đó, Ngụy Vương truyền xuống khẩu dụ, từ chối yêu cầu “xuất các” của bát công tử, nhưng lại ban thưởng lệnh bài thông hành, cho phép hắn xuất cung, cũng cho phép hắn ra khỏi thành, với điều kiện là: mỗi ngày, trước khi hoàng hôn phải trở lại hoàng cung.
Phụ tử chiến tranh, trận thứ hai, nhi tử thắng!
Tạm thời (thắng).