Lúc này đã sau giờ dậu, nhưng Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư vẫn còn trong Thủy Cùng điện.
Theo lý mà nói, tại thời điểm này, Ngụy Vương hẳn là đã an giấc tại tẩm cung của một vị phi tử nào đó, nhưng mà hôm nay, Ngụy Vương dường như không có tâm trạng này.
“Bệ hạ.”
Đồng Hiến lặng lẽ đi tới, thấy Ngụy Vương đang luyện chữ, bèn nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Có tin rồi?”
Thiên tử vẫn đang luyện chữ, hừ lạnh một tiếng, từ tốn nói: “nói đi, trẫm cũng muốn nghe một chút, còn có tin gì so với tin công tử lưu luyến thanh lâu quên lối về, nói ra để trẫm xem xem.”
Đồng Hiến ngượng ngùng cười, lúc này mới hạ giọng nói: “vừa rồi, tông vệ Mục Thanh bên cạnh Bát công tử, điều động năm trăm tên cấm vệ... Căn cứ lão nô tìm hiểu, Bát điện hạ giống như là bị người bắt đến Đại Lý Tự.”
“Σ(°Д°)”
Cầu được ước thấy, Ngụy Vương trợn mắt há mồm mà nhìn Đồng Hiến.
Lúc sau, Ngụy Vương mới ý thức được mình đã thất thố, buông bút lông, cười khan nói: “Có ý tứ!... Nghịch tử kia phạm tội?”
“Không phải... Dựa thêo lão nô tìm hiểu, Bát điện hạ hai ngày nay đến Nhất Phương Thủy tạ, gặp một cô nương họ Tô, cũng không phạm tội.”
“Nhất Phương Thủy tạ...” Ngụy Vương lẩm bẩm, lạnh nhạt hỏi: “đã như vậy, Đại Lý Tự vì sao muốn bắt hắn?”
“Theo lão nô biết, Bát điện hạ là đắc tội người.”
“Người nào?”
“Nhi tử Lại bộ Lang Trung La Văn Trung, La Vanh... Người của lão nô nhìn thấy kẻ này điều động Đại Lý Tự công sai, thừa dịp Bát điện hạ từ Nhất Phương Thủy tạ đi ra, bắt Bát điện hạ đi.”
“Ha ha, mệnh lệnh của trẫm vẫn có tác dụng.” Thiên tử ha ha cười nói.
[Đó không phải vấn đề...]
Đồng Hiến cười khổ, thăm dò: “bệ hạ, có hay không muốn can thiệp một chút?”
Nghe vậy, Ngụy Vương buồn cười, quay sang nhìn Đồng Hiến, từ tốn nói: “nghịch tử kia không phải luôn thông minh cơ trí sao? Chắc hẳn hắn sẽ giải quyết được, ngươi không cần vẽ rắn thêm chân... Phái người trông chừng là được.”
“A? Điều này... Điều này không tốt lắm?”
“Theo lời trẫm mà làm!” Ngụy Vương không suy nghĩ ra lệnh.
“Vâng...”
Đồng Hiến khom người, chuẩn bị lui ra ngoài thu xếp. Nhưng mới đi được mấy bước, trong lòng lại do dự, quay người định thuyết phục Ngụy Vương, lại kinh ngạc nghe thấy Ngụy Vương lẩm bẩm một câu.
[!!]
Mặt Đồng Hiến biến sắc, nào còn có tâm tư thuyết phục, giả bộ như cái gì cũng không nghe được, vội khom người rời khỏi Thủy Cùng điện.
Cùng lúc đó, trong Đại Lý Tự, La Văn Trung, La Vanh cùng với Bùi Khải, đang nghĩ cách thoát khỏi đại họa.
Bên trong phòng giam, một đám ngục tốt vội vàng đổ rượu vào miệng Trầm Úc cùng Lữ Mục, hai người bị bịt mũi rót vào loại rượu mạnh nhất, bị ép uống hết hũ rượu này đến hũ rượu khác
Bên ngoài phòng giam, Bùi Khải lo âu hỏi: “làm thế này ổn không?”
Bên cạnh hắn, La Văn Trung bình tĩnh nói: “lời khai của tửu quỷ không đáng tin... Chuốc say hai người này, liền tùy tiện tìm một chỗ ném bọn hắn.”
“Ừm.” Bùi Khải đã hiểu gật đầu.
Lúc này, một công sai đi tới, từ xa liền hô: “Bùi đại nhân, có một đám Cấm Vệ quân không biết vì sao xông vào Đại Lý Tự, cưỡng chế lục soát.”
[Tới rồi!]
La Văn Trung cùng Bùi Khải liếc nhau.
Lấy lại bình tĩnh, Bùi Khải nói với La Văn Trung: “La huynh, ngươi rời đi bằng mật đạo, ta đi câu giờ.” Nói xong, hắn gọi tên Ban Đầu tâm phúc: “Tôn Chấn.”
“ Có ti chức.” Tôn Ban Đầu kia đi tới, phía sau hắn có hai tên công sai đớ lấy Triệu Hoằng Nhuận đang bất tỉnh.
“Chuyện này giao cho ngươi.”
“Ti chức hiểu.” Tôn Ban Đầu gật đầu, ra hiệu La gia phụ tử đi theo mình, từ mật đạo Đại Lý Tự rời đi.
Trước khi đi, hắn cũng sai người kéo theo cả Trầm Úc, Lữ Mục.
Nhìn bọn hắn đi vào mật đạo, Bùi Khải hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, bước nhanh ra khỏi nhà giam, đi về phía tiền sảnh Đại Lý Tự.
Lúc này, tiền sảnh Đại Lý Tự đã hoàn toàn hỗn loạn, những quan viên phụ trách còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, kinh hãi nhìn một đám Cấm Vệ quân xông vào trong điện, trắng trợn lục soát.
“Bản quan chính là Đại Lý Tự Phán Thừa Thẩm Quy, dám hỏi ai là người đứng đầu, tại sao dám lục soát Đại Lý Tự?!”
Một quan viên đứng lên, nghiêm khắc quát lớn.
Vừa dứt lời, liền thấy tông vệ Mục Thanh đi vào, quát lớn: “ngậm miệng... Tìm cho ta! Bất kỳ ngóc ngách nào cũng không buông tha!”
“Rõ!” tất cả Cấm Vệ Quân hét to một tiếng, xông vào từng gian phòng.
[...]
Nhìn cảnh này, Bùi Khải vô cùng sợ hãi.
Sau một lát, tất cả cấm vệ đều tới báo cáo.
“Không có!”
“Không có!”
“Không có!”
“Không có khả năng...” Mục Thanh lộ vẻ kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “tìm kỹ chưa?”
Lúc này, một Thống lĩnh cấm vệ đi tới, thấp giọng nói: “đều đã tìm, ngoại trừ... Nhà giam!”
Mục Thanh không nói hai lời: “tìm!”
Dưới con mắt các quan viên Đại Lý Tự, một đám cấm vệ hùng hổ xông vào nhà giam, lục soát từng phòng giam một, đến lúc này, đừng nói là Đại Lý Tự quan viên, mà ngay cả những tù nhân cũng xì xào bàn tán.
Thấy vậy, Bùi Khải thầm nói may mắn khi đã sớm đem Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận cùng hai tên tông vệ ra ngoài mật đạo, bằng không, nếu bị lục soát ra, thì chuyện còn đến đâu?
“Không có.”
Thống lĩnh cấm vệ đến cạnh Mục Thanh, lắc đầu.
[Sao có thể...]
Mục Thanh lẩm bẩm, dù sao chính mắt hắn thấy Điện Hạ bị Đại Lý Tự công sai bắt đi, vì sao lại không tìm thấy người?
“Gọi tất cả công sai đi ra, ta sẽ xác định từng người!”
“Ừm!” Thống lĩnh cấm vệ gật đầu, quay đầu hỏi: “Đại Lý Tự khanh, thiếu khanh mấy vị đại nhân có đều đây sao?”
Tất cả quan viên Đại Lý Tự nhìn nhau, có người nhỏ giọng nói: “mấy vị đại nhân đều đã hồi phủ .”
“Vậy ai là người có khả năng làm chủ?”
“Là Phán Thừa Thẩm Quy, còn có Ngục Thừa Bùi Khải.”
Theo câu trả lời vừa rồi, Thẩm Quy bước ra, mà Bùi Khải chỉ đành cắn răng bước tới.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao lại có cấm vệ?” Phán Thừa Thẩm Quy không hiểu hỏi.
Trước khi mọi việc sáng tỏ, Mục Thanh đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, chỉ nói: “chuyện này các ngươi không cần biết, các ngươi chỉ cần gọi hết công sai ra, để ta xác định từng người.”
Thẩm Quy kinh ngạc nhìn Mục Thanh, lại nhìn Thống lĩnh Cấm Vệ quân, trong lòng nghi hoặc, dặn thuộc hạ gọi tất cả công sai tới, để Mục Thanh nhận dạng.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Khải thở ra một hơi, vui mừng vì La Văn Trung đã đoán trước, để đám công sai trước đó về nhà.
Dù sao chỉ cần qua đêm nay, đợi đến ngày mai, ai đúng ai sai thì liền khó biết.
Mà trong lúc này, La Văn Trung cùng La Vanh, được Tôn Ban Đầu dẫn đường, mang theo một đám công sai, ngục tốt, thừa dịp bóng đêm đưa Triệu Hoằng Nhuận về Nhất Phương Thủy tạ.
Giữa đường đi, Tôn Ban Đầu tuân lệnh La Văn Trung, đem Trầm Úc cùng Lữ Mục ném tới một chỗ vắng vẻ.
“Tôn Ban Đầu, mọi chuyện giao cho ngươi. Chuyện này nếu thành, bản quan tất có hậu báo.”
Bên ngoài ngõ vào Nhất Phương Thủy tạ, La Văn Trung nói với Tôn Ban Đầu.
“La đại nhân yên tâm, việc này giao cho ti chức.”
Tôn Ban Đầu đáp lười, nhanh chóng cùng hai tên công sai thay đổi y phục, xách theo Triệu Hoằng Nhuận, đi vào Nhất Phương Thủy tạ.
Lúc này Nhất Phương Thủy tạ vẫn còn sáng đèn. Dù sao cũng là thanh lâu, trong lâu có rất nhiều công tử, thương nhân đến tìm thú vui.
“Mời mấy vị vào bên trong.” Một tên quy nô chú ý tới nhóm người Tôn Ban Đầu, vội vàng đi lên nở cười rạng rỡ.
Tôn Ban Đầu giống như là khách quen, dù chưa từng tới Nhất Phương Thủy tạ, vẫn biết mọi chuyện trong đó, thấy tên quy nô kia tiến lên đón, đã nói: “công tử nhà ta đã có cô nương.”
“Ồ? Không biết là vị cô nương nào?”
Tôn Ban Đầu đã nghe La Vanh kể qua, liền nói: “là Thúy Tiểu Hiên Tô cô nương.”
“Hả?” quy nô kia kinh ngạc, nhìn kỹ thấy người mà hai tên công sai (đã đổi ý phục) mang theo là Triệu Hoằng Nhuận, lập tức hiểu ra: “thì ra là Khương công tử!”
Cũng khó trách, dù sao Tô cô nương đã lâu không gặp khách, lại liên tiếp hai ngày nghênh đón Triệu Hoằng Nhuận, chuyện lạ thế này, Nhất Phương Thủy tạ quy nô ai cũng biết.
“Khương công tử làm sao?”
“Suỵt.” Tôn Ban Đầu làm động tác giữ im lặng, bình tĩnh nhét mười mấy lượng bạc vào tay quy nô kia, nhỏ giọng nói: “công tử nhà ta uống say, đòi gặp Tô cô nương, ngươi xem việc này...”
[Tuổi còn nhỏ lại rất phong lưu...]
Tên quy nô kia thấy buồn cười, giấu bạc đi, thấp giọng nói: “Tô cô nương đã nói, nếu là Khương công tử, thì không cần thông báo... Mời.”
“Đa tạ.” Tôn Ban Đầu thở phào, cùng hai tên công sai bình tĩnh đưa Triệu Hoằng Nhuận lên cầu thang, trực tiếp đi đến lầu ba Thúy Tiểu Hiên.
Lúc này trong Thúy Tiểu Hiên, Tô cô nương đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, cảm thấy khó hiểu.
“Lục nhi, đi xem một chút.”
Lục nhi nghi ngờ mở cửa phòng, nhìn thấy Tôn Ban Đầu, tức giận hỏi: “ngươi là ai?”
“Đây là phòng Tô cô nương?”
“Đúng vậy...” Lục nhi không hiểu gật đầu.
Thấy vậy, Tôn Ban Đầu đưa tay đánh vào gáy tiểu nha hoàn, khiến Lục nhi ngất xỉu.
“Lục nhi, ai vậy?”
Tô cô nương nghe thấy động tĩnh, rời giường ra nhìn, đúng lúc nhìn thấy hai tên công sai dìu Triệu Hoằng Nhuận vào.
“Khương công tử?”
Tô cô nương vẻ mặt kinh ngạc, dù sao, theo lý mà nói, Khương công tử đã về nhà.
Làm sao sẽ trở lại? Hơn nữa còn đầy mùi rượu?
Nàng cũng không biết đám người La Văn Trung đổ rượu lên người Triệu Hoằng Nhuận, chỉ vì che giấu việc hắn bị ngất xỉu, còn tưởng rằng Triệu Hoằng Nhuận thật sự đã say, vội vàng bước tới.
Đột nhiên, nàng dừng bước, bởi vì nàng đã nhận ra người bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, căn bản không phải đám người Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục.
“Các ngươi...”
Lúc này, Tôn Ban Đầu tiến lên phía trước, dùng tay đánh ngất nàng, sau đó nhét vào miệng mỗi người một viên thuốc.
“Ném hai người lên giường.”
Hai tên công sai gật đầu, mỗi người nhấc một người, đưa cả hai lên giường, sau đó, bọn hắn lại tìm một sợi dây thừng, trói tiểu nha hoàn Lục nhi lại, còn nhét một miếng vải vào miệng nàng, nhốt nàng vào trong tủ.
Sau khi sắp xếp hết thảy, Tôn Ban Đầu dẫn theo hai tên công sai rời khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại Triệu Hoằng Nhuận cùng Tô cô nương.
Không biết vì sao, sắc mặt hai người ngày càng ửng hồng, hơi thở dần dần nặng nề...
“Như vậy thì tốt .”
Bên ngoài Nhất Phương Thủy tạ, La Văn Trung nhìn đám người Tôn Ban Đầu đi ra, mỉm cười gật đầu.
“Dù thế nào cũng đều phải liên lụy Tô cô nương?” La Vanh đối với Tô cô nương vẫn tưởng nhớ.
“Ngu xuẩn! Đại họa lâm đầu còn tham lam sắc đẹp...” La Văn Trung hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về Nhất Phương Thủy tạ, thì thào nói: “Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, nghe nói không được bệ hạ sủng ái, bây giờ lại làm ra chuyện đáng xấu hổ này... Hừ! Chờ ngày mai Tông phủ nhận được tin tức, dẫn người tới nơi đây, chuyện này liền không còn liên quan đến ngươi. Mà La gia, cũng coi như trốn qua một kiếp.”
La Vanh nhếch miệng, không dám nói thêm gì nữa.