Lời hứa của Triệu Hoằng Nhuận, làm Tô cô nương vô cùng cảm động.
Dù sao, không nói đến khoảng cách tuổi tác, Triệu Hoằng Nhuận là người tinh thông cầm kỳ thư họa, tuy vẻ mặt non nớt, tính cách cũng hơi kỳ lạ, nhưng vẫn là lựa chọn tuyệt hảo cho vị trí hôn phu, ít nhất Tô cô nương không tìm ra lỗi gì.
Đương nhiên, điều này cũng có chút ít quan hệ đến việc hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng.
Nhưng dù nói thế nào, Triệu Hoằng Nhuận tuy trẻ đã biết chịu trách nhiệm, điều này khiến Tô cô nương cảm thấy rất ấm áp.
Điều làm nàng lo nhất chính là gia đình của hắn có cái nhìn đối với nàng, dù sao nàng xuất thân không tốt, tuy là một thanh quan nhân, nhưng là không cách nào tránh khỏi bị người coi thường.
Mặt khác, chuyện Nhất Phương Thủy tạ bỏ thẻ của nàng, cũng làm cho Tô cô nương cảm thấy lo lắng, chỉ sợ sẽ có một kẻ quyền quý nào đó đột nhiện nhảy ra.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là kẻ quyền quý theo dự đoán của nàng cũng không xuất hiện, làm nàng vô cùng khó hiểu.
Chẳng lẽ không phải có người coi trọng nàng?
Nghĩ đến đây Tô cô nương thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì trái tim lại đập mạnh.
Nếu như không có người nhúng tay thì chỉ có một giải thích, đó chính là người nhà “Khương công tử”, vận dụng quan hệ khiến Nhất Phương Thủy tạ bỏ thẻ của nàng.
Hàm nghĩa trong đó, không nói cũng biết.
Nói trắng ra, bây giờ nàng đã là “Khương công tử” nữ nhân, bởi vậy, người nhà của “Khương công tử” đương nhiên không muốn nàng có quan hệ với người đàn ông khác.
Đây cũng là điều Tô cô nương hy vọng, có câu “hảo nữ bất giá nhị phu”, trên đời này, làm gì có nữ nhân nào không hi vọng một đời dâng hiến cho nam nhân đầu tiên?
Ít nhất Tô cô nương là cam tâm tình nguyện.
Nhưng vấn đề là, “người nhà Khương công tử” cũng không xuất hiện, điều này khiến nàng không thể hiểu được vì sao đối phương vận dụng quan hệ khiến Nhất Phương Thủy tạ bỏ thẻ của nàng.
Có lẽ, phụ mẫu của “Khương công tử” chỉ coi nàng như một món đồ chơi mà thôi.
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, Tô cô nương không khỏi thở dài.
Nhưng mỗi lần nhớ lại vẻ mặt chân thành cùng lời hứa mà hôm đó Triệu Hoằng Nhuận đã nói, thì nàng lại có cảm giác ấm áp.
[Chờ thì chờ, dù sao hắn cũng mới mười bốn tuổi...]
Chính thất, Tô cô nương không hy vọng, thiếp thất danh phận cũng đủ để khiến nàng thỏa mãn. Đương nhiên, với điều kiện là“phụ mẫu Khương công tử” phải tán thành xuất thân của nàng.
Nàng không ngờ được rằng[phụ mẫu Khương công tử]chính là đương kim Ngụy Vương cùng Trầm thục phi, mà hai vị này chưa từng nhúng tay vào chuyện của nhi tử.
Vài ngày tiếp đó, Triệu Hoằng Nhuận không tới Nhất Phương Thủy tạ, mà chỉ sai Mục Thanh đưa cho Tô cô nương chút bạc, để nữ nhân của hắn có bạc ứng phó quản sự.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận cũng không biết có người âm thầm giúp hắn một tay, để Tô cô nương giống như công chúa trong Nhất Phương Thủy tạ, bất kỳ ai cũng không dám xúc phạm nàng.
“Tô cô nương, công tử nhờ ta chuyển lời. Mấy ngày nay công tử bị quản nghiêm, trong nhà không cho phép hắn ra ngoài, bởi vậy trong thời gian ngắn không có cơ hội gặp Tô cô nương.”
Khi nhìn thấy Tô cô nương, Mục Thanh truyền đạt hết tất cả lời Triệu Hoằng Nhuận muốn chuyển.
Trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận đã bắt đầu đối phó La Văn Trung, nhưng không thể nói cho Tô cô nương, miễn cho nàng lo lắng, bởi vậy liền trong nhà quản nghiêm.
Làm Triệu Hoằng Nhuận tuyệt đối không tới, lời giải thích của hắn, khiến Tô cô nương nghĩ đến những điều không tốt.
[Trong nhà quản nghiêm... Sao?]
Tô cô nương tâm trạng trầm xuống: “làm phiền tiểu ca thay nô gia đưa cái túi thơm này cho Khương công tử... Nói cho hắn biết, bất kể thế nào, nô gia cũng không oán hắn, hắn cũng... Không nợ nô gia cái gì.”
Nói xong, Tô cô nương đưa một cái túi thơm màu tím cho Mục Thanh.
Ở Ngụy quốc, nam nữ có tình ý phần lớn đều tặng túi thơm, khăn tay, đồ trang sức là chính, nếu có quan hệ nhất định, nhà gái liền sẽ tự mình may túi thơm, túi tiền đưa cho nhà trai, để biểu đạt tâm ý.
Mà chiếc túi này do chính Tô cô nương tự tay may, theo quy củ, trong túi thơm không chỉ có một chút hương liệu, còn có một sợi tóc của Tô cô nương, ngụ ý là gì không cần nói cũng biết.
Mục Thanh gật đầu, trở về cung, đưa chiếc túi thơm cho Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong Mục Thanh kể lại, liền biết là nàng đã hiểu lầm.
Nhưng hiểu lầm này hắn không có ý định làm sáng tỏ, dù sao nếu không lấy gia tộc làm cớ, hắn không thể nào giải thích với Tô cô nương vì sao hắn không thể đến Nhất Phương Thủy tạ.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Hoằng Nhuận kiền dựa vào ký ức, vẽ lại hình ảnh lần đầu hắn gặp Tô cô nương, lệnh Mục Thanh lập tức đưa đến chỗ Tô cô nương.
Theo Hắn thấy, bức họa này có thể dỗ dành Tô cô nương, cho đến khi hắn giải quyết chuyện La Văn Trung.
Quả nhiên, khi Tô cô nương nhận được bức tranh, cũng không còn u oán, vui vẻ không bỏ tranh xuống.
Như vậy, chỗ Tô cô nương tạm thời không còn vấn đề, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng có thể tập trung tinh lực để suy nghĩ cách đối phó La Văn Trung.
Về phần làm thế nào đối phó La Văn Trung, Cao Quát đã nghe được một tin.
“Điện hạ, năm nay khoa thi, bệ hạ đã bổ nhiệm La Văn Trung làm chủ khảo, còn đề nghị để một vị công tử giám sát... Đây là một cơ hội tốt.”
Khoa thi, còn gọi là khoa cử, là đường tắt để hàn môn sĩ tử làm quan.
Chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cũng có nghe thấy.
Hắn biết Ngụy quốc cứ 3 năm sẽ tổ chức một lần khoa cử để tuyển chọn tuổi trẻ tuấn kiệt, theo thành tích mà đề bạt làm quan viên dự bị, không khoa trương mà nói, khoa cử là việc đại sự quan hệ đến vận mệnh quốc gia.
Nhưng cũng chính bởi vì khoa cử là đường tắt làm quan, cho nên khoa cử hằng năm đều khó tránh khỏi xuất hiện gian lận. Dù sao ba năm một lần khoa cử, đối với những sĩ tử kia mà nói là hi vọng duy nhất làm rạng rỡ tổ tông.
Đối với việc Ngụy Vương bổ nhiệm La Văn Trung làm chủ khảo, Triệu Hoằng Nhuận cũng không quan tâm, dù sao, mấy ngày trước, Ngụy Vương còn khen ngợi La Văn Trung trước mặt hắn.
Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy kinh ngạc, là đề nghị[công tử giám sát] của Ngụy Vương.
[Đây là chuyện gì? Phụ vương cố ý cho ta một cơ hội đối phó La Văn Trung sao? Hay là nói... Phụ vương có ý khác?]
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi nghi ngờ.
Hắn đoán không ra ý nghĩ thực sự của Ngụy Vương.
Phải biết, so với việc trả thù La Văn Trung, Triệu Hoằng Nhuận càng không muốn bị Ngụy Vương lợi dụng, đây là điều hắn không chịu được. Dù sao “phụ tử chiến tranh” trước mắt là một thắng một thua, mỗi khi nghĩ đến cảnh phụ vương trong Ngưng Hương cung, thừa dịp Trầm thục phi giáo huấn hắn, ở bên cười ha ha, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng liền ấm ức.
Nhưng điều hắn không ngờ lại có tin truyền tới,[công tử giám sát] chỉ giới hạn trong số công tử đã xuất các, nói một cách khác, lần này không có chuyện của hắn.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền không thể nhịn, trực tiếp đi tới Thủy Cùng điện.
Bởi vì trận chiến thứ hai giữa phụ tử đã phân ra thắng bại, Ngụy Vương bại mà công tử thắng, bởi vậy, Thủy Cùng điện cũng không còn cấm Triệu Hoằng Nhuận đi vào.
“Bát công tử cầu kiến!”
Không chờ thị vệ thông báo, Triệu Hoằng Nhuận đã chờ không nổi, xông vào Thủy Cùng điện.
Trong điện ba vị đại thần ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương, dù sao vị điện hạ này trước đây cũng là khách quen Thủy Cùng điện.
Nhưng Ngụy Vương giống như mất hứng, nhíu mày nói: “Hoằng Nhuận, trẫm còn chưa cho phép ngươi đi vào, ngươi lại xông vào? Không có lễ nghi!”
“Đều là chuyện vặt.” đối với Ngụy Vương trách mắng, Triệu Hoằng Nhuận không thèm để ý, chỉ thấy hắn đến gần long án, hỏi: “nghe nói, phụ vương bổ nhiệm La Văn Trung làm quan chủ khảo? Còn muốn để công tử giám sát?”
“Đúng là có chuyện này, vậy thì sao?”
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một hồi, nói: “hoàng nhi muốn đảm nhận trọng trách này, vì phụ vương phân ưu!”
[...]
Ba người Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải nghi hoặc ngẩng đầu lên, bọn hắn hoàn toàn không thể ngờ rằng sẽ có lúc Bát công tử vì nước xuất lực, vì bệ hạ phân ưu.
“Vì trẫm phân ưu? Nói thật êm tai, ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi đang nghĩ gì?” Ngụy Vương liếc nhìn nhi tử, từ tốn nói: “ngươi còn chưa xuất các... Mà trong tổ chế quy định, công tử chưa xuất các, không cho phép tiếp xúc với quan viên trong triều, ngươi không biết sao?”
Quả thực Ngụy quốc tổ chế có quy định như vậy, đây cũng chính là lý do vì sao sau Lục công tử Triệu Hoằng Chiêu, thì Thất công tử Hoằng Ân, Bát công tử Hoằng Nhuận, Cửu công tử Hoằng Tuyên không được bên ngoài biết đến, chỉ biết được bọn hắn có tồn tại, lại không biết bọn hắn hình dạng ra sao.
“Tổ chế, không công bằng!”
“Chỉ trích tổ chế, ngươi to gan.” Ngụy Vương trợn mắt, tức giận nói: “bất luận ngươi nói cái gì, trẫm cũng sẽ không cho phép... Quốc gia đại sự, sao có thể coi như trò đùa trẻ con?!”
“Không được?”
“Không được!”
“Quả thật không được?”
“Quả thật không được!”
“Dàn xếp một chút cũng không được?”
“Không được!” Thiên tử khó chịu nói.
Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng: “vậy ta liền ở chỗ này không đi!”
[Không thể nào? Lại tới?]
Hà Tương tự cùng Lận Ngọc Dương nhìn nhau cười khổ.
Thấy vậy, Ngụy Vương hừ lạnh nói: “cho dù ngươi ăn vạ cũng không được!”
“Hoàng nhi đâu có ăn vạ? Hoàng nhi chỉ cảm thấy không công bằng!... Dựa vào cái gì phụ vương không suy nghĩ một chút, liền trực tiếp cự tuyệt?”
Ngụy Vương nhíu mày: “ngươi muốn nói gì?”
Chỉ Thấy Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, nhếch miệng cười nói: “không bằng chúng ta bốc thăm? Bốc được là ai, người đó liền làm công tử giám sát... Hết thảy đều xem ý trời, nếu trời không cho phép hoàng nhi làm, thì hoàng nhi không còn gì để nói.”
[Bốc thăm? Tiểu tử này đang chuẩn bị gian lận.]
Ngụy Vương thâm ý nhìn Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: “ngươi sẽ không dùng mánh khoé nào chứ, Hoằng Nhuận?”
“Không có...” Triệu Hoằng Nhuận cười một nụ cười thuần khiết vô tội.
Lâu sau, Ngụy Vương chậm rãi gật đầu.
“Tốt! Vậy thì bốc thăm quyết định ai sẽ giám sát!... Trẫm ngược lại muốn xem, ngươi có thể giở trò gì.”