“Điện hạ, đây là báo cáo thống kê của Lại Bộ về chi phí cho kỳ thi lần này.”
Buổi chiều, liền có một quan viên đến đưa bản báo cáo cho Triệu Hoằng Nhuận.
Rõ ràng, cách Triệu Hoằng Nhuận trả thù sáng nay, đã làm những quan giám khảo kia coi là giết gà dọa khỉ.
Mà đối với chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có ý định giải thích.
“Đa tạ, vị đại nhân này về làm việc đi.”
“Vâng.”
Vị quan viên kia cáo lui.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cầm chồng báo cáo lên xem xét cẩn thận .
Lúc này, hắn đang ngồi một mình trong một gian phòng của Văn Miếu, bên cạnh chỉ có tám người tông vệ.
Có câu người nào việc đấy, bây giờ Triệu Hoằng Nhuận thân là giám sát, theo lý mà nói cần phải tuần tra trường thi xem có gian lận hay không, nhưng vấn đề là toàn bộ trường thi có hơn 2600 tên sĩ tử, nếu chỉ dựa vào hắn cùng với tông vệ, làm sao có thể giám sát hơn 2600 người cùng lúc?
Chạy gãy chân cũng không làm được!
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát không đi bắt gian lận, dù sao đối với hắn mà nói, La Văn Trung mới là mục đích lần này, còn về vấn đề gian lận, thì phụ thuộc vào việc hắn có nhìn ra vấn đề hay không.
Nếu nhìn ra được, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngại thay Đại Ngụy chỉnh đốn trường thi, dù sao Đại Ngụy ổn định, thì hắn mới có cuộc sống tốt được, hắn muốn làm “tiêu dao vương” cũng càng thêm dễ dàng.
Cầm lấy chén trà nhấp vài ngụm, ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận lại quay ra nhìn báo cáo.
Đúng như hắn dự đoán, bản báo cáo này tồn tại rất nhiều vấn đề.
『Bốn vạn sáu ngàn ba trăm lượng... Hừ!』
Triệu Hoằng Nhuận khẽ lắc đầu.
Căn cứ bản báo cáo ghi chép, Lại Bộ đã xin Hộ Bộ cấp tổng cộng bốn vạn sáu ngàn ba trăm lượng bạc, dùng để tu sửa 3000 hào phòng trong Văn Miếu, mặt khác còn có các khoản cho đồ đạc cùng với nến mà sĩ tử dùng, ngoài ra còn có cả phụ cấp cho những quan viên tham gia giám sát kỳ thi.
Bản báo cáo rất chi tiết, nhìn qua không có vấn đề, nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận tận mắt nhìn thấy sự đơn sơ trong hào phòng, hắn tuyệt đối không tin Lại Bộ đã bỏ tiền ra sửa chữa.
Một chiếc chăn 10 lượng? Đùa sao?
Triệu Hoằng Nhuận khó có thể tưởng tượng, những chiếc chăn mỏng manh trong hào phòng, vậy mà đáng giá 10 lượng.
Phải biết Triệu Hoằng Nhuận tìm thái giám thay một chiếc chăn bông mới, cũng có giá mười mấy lượng mà thôi.
“Cao Quát, Chủng Chiêu, các ngươi đi điều tra, ta muốn biết, những chiếc chăn này được lấy ở đâu.... Đi khố phòng của Lại Bộ, cho nha dịch ở đó một chút bạc, để bọn hắn tiết lộ, nếu như đưa tiền mà vẫn không nói, hai ngươi tự quyết định lấy.”
“Rõ.” Cao Quát, Chủng Chiêu chắp tay rời đi.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận thu bản báo cáo vào trong ngực, cùng những đám tông vệ còn lại đi về phía hào phòng.
Trường thi có bố cục thành nhiều dãy đối diện nhau, đi trên đường có thể nhìn rõ các sĩ tử đang cặm cụi viết bài.
Triệu Hoằng Nhuận tò mò đến gần một phòng, nhón người nhìn một sĩ tử.
“...” Có thể là phát giác được cái gì, tên sĩ tử kia ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang đeo mặt nạ, bởi vì không biết chuyện gì, nên tên sĩ tử kia có chút mất tự nhiên.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nói: “ngươi viết tiếp, ta chỉ muốn đọc đề thi.”
“Vâng...” Tên sĩ tử kia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vung bút viết.
『Chà, ngày đầu tiên thi là “Tứ Thư” cùng “Luận Tứ Thư” sao? 』
Liếc nhìn đề thi, Triệu Hoằng Nhuận lập tức bỏ đi.
“Tứ Thư” là gì?
Đó là bốn quyển: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử, giám khảo ra đề thường lấy một đoạn văn bất kỳ, thậm chí là một vài con số, nhờ đó mà kiểm tra trình độ hiểu biết của sĩ tử đối với tứ thư.
Còn “Luận Tứ Thư”, còn gọi là『thánh nhân lập ngôn』, chính là mượn lời của Khổng Tử và Mạnh Tử để viết bài.
Khác với các thể loại văn học khác như thơ, ca ,phú, “Luận Tứ Thư” có một khuôn khổ nhất định, phải tuân thủ các tám giai đoạn: [phá đề], [thừa đề], [khởi giảng], [nhập thủ], [khởi cổ], [trung cổ], [hậu cổ], [thúc cổ] , ở bốn giai đoạn sau cùng, cần phải có sự đối lập và phản đề thành từng cặp.
Vì vậy, “Luận Tứ Thư” còn gọi là là Bát Cổ Văn.
Đặc biệt là từ ngữ hay câu chuyện đều phải tìm được trong kinh thư hoặc sử ký, không thể tự mình bịa đặt.
Nói tóm lại, là một bài văn rất rất nhàm chán, hầu như không có tý vần điệu gì, nhưng mặt khác, đề thi cũng khảo sát mức độ hiểu biết của sĩ tử đối với Tứ Thư.
Mà lần này câu hỏi do Lại Bộ đưa ra là『tử vị nhan uyên viết, dụng chi tắc hành, xá chi tắc tàng, duy ngã dữ nhĩ hữu thị phu!』( Dịch: Khổng tử nói với Nhan Uyên ( Nhan Hồi ): Đời dùng ta thì ta làm, đời bỏ ta thì ta ẩn. Chỉ có ta với ngươi làm được như vậy thôi. )
Câu nói này xuất từ “thuật nhi thiên” trong “Luận Ngữ”, là lười Khổng Tử nói với đệ tử Nhan Hồi, câu nói có ý nghĩa là『khi quốc gia dùng ngươi, ngươi cứ dựa theo ý tưởng của mình mà làm, khi quốc gia không cần ngươi, ngươi hãy từ bỏ ý kiến bản thân. Có thể làm được, xem ra chỉ có ta và ngươi.』
Theo Triệu Hoằng Nhuận nghĩ, đề này không khó, chỉ cần đọc hết “thuật nhi thiên”, thì sẽ dễ dàng hiểu được ý nghĩa câu nói này, vấn đề là làm thế nào mà mượn dùng lời thánh hiền để trình bày quan điểm.
『Tử nói với Nhan Uyên, dùng thì làm, bỏ thì giấu, chỉ ta cùng ngươi là làm được! Thánh nhân giấu mình, chờ lúc gặp thời thì xuất thế… Viết cũng được.』
Triệu Hoằng Nhuận thỉnh thoảng lại nhìn một bài thi.
Có sĩ tử viết hay, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy không bằng, dù sao hắn cũng không hứng thú với việc này, viết mà không có khái niệm của bản thân còn dám gọi là “thánh nhân lập ngôn”? Trực tiếp gọi là mượn lời thánh nhân để nói còn được.
Trong lúc đó Triệu Hoằng Nhuận còn thấy một tên sĩ tử đem câu nói kia phiên dịch là:『Khổng Tử nói với Nhan Hồi, dùng được thì dùng, không được thì giấu, hiểu được đạo lý này chỉ có ngươi cùng ta, chỉ hai ta có ý chí đại trượng phu!』
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ.
『Cái gì gọi là hiểu được đạo lý này chỉ có ngươi cùng ta, chỉ hai ta có ý chí đại trượng phu?...Phiên dịch ngang ngược như vậy có ổn không?』
Nhìn thấy tên sĩ tử kia văn cũng không viết, chỉ phiên dịch xong liền uống rượu, gặm gà, như thể đang ăn mừng, Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp bị dọa sợ.
『Người này thuần túy là tới du ngoạn? Quả nhiên là thế giới rộng lớn không thiếu thứ lạ.』
Nhìn y phục đắt tiền trên người sĩ tử này, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu đi ra.
Hắn thấy, kẻ này là con nhà quyền quý, chắc lên kinh thành chơi, chứ tiêu chuẩn này mà dám tham gia thi hội?
『Cũng không biết là tốn bao nhiêu tiền mua suất thi hương.』
Lắc lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận liền mặc kệ kẻ này, tiếp tục đi
Không thể không nói, trừ kẻ vừa rồi ra, thì sĩ tử tham gia thi hội đều có tiêu chuẩn không tồi, trong đó có vài bài mà Triệu Hoằng Nhuận cũng thấy rất hay, bất quá nói đi cũng phải nói lại, hôm nay chỉ là ngày thi đầu, còn rất khó để xác định thành tích cuối cùng.
Ngoài việc nắm bắt trình độ của các sĩ tử, thì Triệu Hoằng Nhuận cũng âm thầm chú ý vấn đề gian lận, nhưng hắn cũng không phát hiện được chỗ nào không đúng, giống như tất cả sĩ tử đều thành thật làm bài.
『Thật là kì quái, chẳng lẽ không có gian lận? Hay là... Có quan viên Lại Bộ tham gia trong đó?』
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm.
Theo hắn, gian lận chia làm hai loại, một loại là thí sinh tự gian lận, còn một loại là thí sinh hối lộ giám khảo để cùng gian lận, bất luận là gian lận thế nào cũng không tránh khỏi hai trường hợp trên.
Đối với thí sinh tự gian lận, chẳng qua là âm thầm mang tài liệu, nhưng mà quan viên khám xét rất kỹ nên tuyệt đối sẽ không có kẽ hở, nói cách khác, nếu như năm trước có gian lận, vậy cũng chỉ có thể là do quan viên Lại Bộ.
Thành thật mà nói, loại gian lận này không dễ bắt, dù sao số người tham gia quá nhiều, từ quan giám khảo, cho tới Chủ Sự Văn Miếu, sai dịch, tất cả đều có thể là đồng phạm, chỉ cần bọn họ giữ im lặng, thì sẽ rất khó bắt được.
Sau hoàng hôn, hai người Cao Quát, Chủng Chiêu đã trở về, đồng thời mang theo kết quả điều tra.
Bọn hắn bỏ ra năm mươi lượng bạc mua chuộc một tên nha dịch trông kho của Lại Bộ, lúc này mới biết rằng trong kho của Lại Bộ vẫn còn rất nhiều chiếc chăn rách nát, những chiếc chăn này phần lớn là lấy từ nhà dân, giá cả khoảng hai đến bốn lượng bạc, nhưng sau khi Lại Bộ dùng giá thấp mua lại thì báo giá cho Hộ Bộ lại là mười lượng bạc một chiếc.
Đừng tưởng rằng một chiếc chăn sau khi qua tay chỉ kiếm được vài lượng, nhưng đừng quên, nơi này có tới hơn 2600 tên sĩ tử, tính sơ sơ đã kiếm gần 2 vạn lượng bạc, đó là một khoản tiền rất lớn .
『Xem ra trong triều thiếu một cơ chế giám sát, giống như Ngự Sử Đài... Nếu chỉ dựa vào Lại Bộ giám sát chính mình thì, ha ha!』
Cùng ngày, Triệu Hoằng Nhuận liền viết một tấu chương, chờ đợi để trình lên Ngụy Vương.