Chương 50: [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Người thắng

Phiên bản dịch 8996 chữ

Năm Hồng Đức, tối ngày 4 tháng 4, trong trường thi Văn Miếu, tìm được 112 bài văn giống nhau, trong đó có hơn 70 bài văn là hoàn toàn giống nhau.

Vừa có tin, Cấm Vệ quân liền bao vây toàn bộ Văn Miếu, bắt giữ tất cả người phụ trách kỳ thi này, đồng thời áp giải mười bảy quan giám khảo đến bên ngoài hoàng cung.

Vào lúc này, Triệu Nguyên Tư đang nằm trong Ngưng Hương cung.

Bởi vì Triệu Hoằng Nhuận, địa vị Trầm thục phi trong lòng Ngụy Vương tăng cao, nhưng sức khỏe nàng không tốt, bởi vậy Ngụy Vương chỉ nói chuyện với nàng, cũng không có làm chuyện phòng the .

Cho dù như vậy, Ngụy Vương vẫn thường tới tán gẫu cùng Trầm thục phi, hôm nay cũng vậy.

Nhưng mà không ngờ, Ngụy Vương chưa ngủ bao lâu liền bị Ngụy Vương đánh thức.

“Bệ hạ, Văn Miếu xảy ra chuyện.”

“Nói nhỏ thôi.” Ngụy Vương bừng tỉnh, quay sang nhìn Trầm thục phi, kéo chăn cho nàng, cẩn thận xuống giường.

Lúc này Đồng Hiến đã lấy ra long bào, hắn cũng biết Trầm thục phi rất yếu, ban đêm rất dễ tỉnh giấc, cho nên hắn nói rất nhỏ: “vừa rồi Bát điện hạ triệu tập Cấm Vệ quân phong tỏa Văn Miếu, nghe nói là trong số bài thi ngày thứ ba, xuất hiện hơn trăm bài thi giống nhau.”

“Rất tốt!” Nghe vậy, Ngụy Vương vô cùng vui mừng.

Dù sao trong khoảng thời gian này, Ngụy Vương quan tâm đến nhi tử thứ tám của mình, muốn xem nhi tử thứ tám của mình có bắt được gian lận trường thi hay không, vì vậy, buổi chiều hôm Triệu Hoằng Nhận sai người đến Công Bộ bí mật làm nến, Ngụy Vương cũng đã biết mọi chuyện.

Hắn đang muốn nói thêm, chợt nghe Trầm thục phi khẽ kêu một tiếng, giống như đã bị đánh thức.

Thấy vậy, Ngụy Vương ra hiệu Đồng Hiến cùng mình rời Ngưng Hương cung.

Hai người lặng lẽ ra ngoài Ngưng Hương cung.

“Tiểu tử kia không có làm trẫm thất vọng... Đồng Hiến, đám người kia đâu?”

“Bẩm bệ hạ, cấm vệ đã dẫn quan chủ khảo La Văn Trung cùng mười sáu quan giám khảo đưa đến ngoài cung, Bát điện hạ cùng tông vệ cũng đi theo... Bệ hạ muốn thẩm vấn bọn hắn sao?”

“Hừ!” Ngụy Vương hừ một tiếng, nói: “một kỳ khoa cử, hơn trăm bài thi giống nhau, chuyện chấn động như vậy, trẫm nhất định phải đi thẩm vấn?... Lệnh cấm vệ áp giải những kẻ đó đến Thủy Cùng điện, sau đó truyền Lại Bộ Thượng Thư cùng Tả Hữu Thị Lang”

“Vâng.”

Hạ lệnh xong, Ngụy Vương giữ chặt long bào, hít một hơi thật sau, làm ra vẻ giận dữ, đi về Thủy Cùng điện.

Đợi lúc hắn đến Thủy Cùng điện, thì đã là giờ Hợi, chủ khảo La Văn Trung cùng mười sáu giám khảo của kỳ thi lần này đều đã quỳ trước long án.

Triệu Hoằng Nhuận cùng mười tông vệ đứng một bên nhìn bọn họ một cách hả hê.

Bước vào trong điện, Ngụy Vương liếc nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, suýt nữa cười thành tiếng, thật vất vả mới nhịn được, lấy lại vẻ tức giận ngồi xuống long án.

“Ba --!”

Ngụy Vương vỗ mạnh vào long án, cú đập như đập thẳng vào trái tim đám người đang quỳ, dọa bọn họ toàn thân run rẩy.

“La Văn Trung, nói cho trẫm biết, chuyện gì xảy ra?!”

Ngụy Vương trầm giọng chất vấn.

Mặt La Văn Trung vốn đã tái nhợt càng trở nên khó coi, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: “Vi... Vi thần không biết.”

“Không biết? Ngươi là quan chủ khảo! Bây giờ có hơn trăm bài thi giống nhau, ngươi lại nói, ngươi không biết?!”

La Văn Trung cúi đầu càng thấp.

“Vậy còn các ngươi? Các ngươi cũng không biết sao?!” Ngụy Vương chất vấn mười sáu quan giám khảo.

“...” Mười sáu tên giám khảo cúi đầu quỳ trên mặt đất, không nói tiếng nào.

“Thật là... Tốt tốt tốt, trẫm hy vọng các ngươi giám sát khoa cử, các ngươi chính là giám sát như vậy?! Hơn trăm bài thi giống nhau... Các ngươi nói cho trẫm, những sĩ tử kia viết thế nào mới có thể viết hơn trăm bài thi giống nhau?!”

“Chúng thần... Biết tội.” Mười bảy tên giám khảo đồng loạt nhận tội.

Ngụy Vương hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, giống như đang chờ đợi cái gì.

Toàn bộ Thủy Cùng điện đột nhiên trở nên yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, ngoại trừ Triệu Hoằng Nhuận đang ngáp ngắn ngáp dài.

Một lúc lâu sau,có một tên thái giám đi tới, bẩm báo: “bệ hạ, Lại Bộ Thượng Thư Chúc Mai, Tả Thị Lang Tây Giang, Hữu Thị Lang Khám Mật, ba vị đại nhân đang cầu kiến bệ hạ.”

“Tuyên!” Ngụy Vương quát lên.

Tên thái giám khom người lui ra, sau một lát, liền dẫn theo ba người đàn ông trung niên tiến vào, ba người nhìn đám quan viên quỳ trước long án, ánh mắt lộ vẻ bất lực, quỳ xuống.

“Thần Hạ Mai (Tây Giang, Khám Mật) khấu kiến bệ hạ.” 3 người đồng thanh nói.

“Bình thân.” Ngụy Vương phất tay cho ba người đứng lên.

“Tạ ơn bệ hạ.”

Ba người đứng lên, cúi đầu khom lưng, hai mắt không dám liếc xéo.

“Hạ khanh.”

“Thần tại.”

“Khoa cử do Lại bộ chủ trì, trẫm vẫn luôn tín nhiệm, nhưng lần này, ngươi làm trẫm quá thất vọng!”

“Thần... Biết tội.” Hạ Mai lại quỳ rạp xuống đất.

Lúc này, Ngụy Vương nhìn hắn, đứng dậy, cầm lấy chồng bài thi dày cộm, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Mai, ném tới trước mắt hắn, trầm giọng nói: “dưới sự giám sát của Lại Bộ, trong một kỳ thi, lại đồng thời xuất hiện hơn trăm bài thi khác nhau, ngươi còn lời gì để nói?”

Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai quỳ trên mặt đất, nhặt một vài tờ, cẩn thận xem xét, quả nhiên nội dung trong giấy giống nhau đến kỳ lạ, có thể nói là hoàn toàn giống nhau.

『...』

Vị Thượng Thư này khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn La Văn Trung cùng đám quan viên giám khảo, thấp giọng nói: “thần có tội, mong bệ hạ trách phạt.”

Lời vừa dứt, Tả Thị Lang Tây Giang, cùng Hữu Thị Lang Khám Mật cùng dập đầu xin tội.

“Tuy các ngươi không trực tiếp làm giám khảo, nhưng các ngươi đúng là có tội, trẫm phạt các ngươi giảm nửa bổng lộc trong nửa năm, các ngươi có ý kiến gì không?”

“Bệ hạ nhân hậu.” Lại Bộ Thượng Thư cùng Tả Hữu Thị Lang vội vàng khấu tạ, dù sao giảm nửa bổng lộc trong nửa năm đã là hình phạt rất nhẹ.

“Nhưng các ngươi...” Ngụy Vương quay đầu nhìn về phía mười bảy quan giám khảo, tức giận trách mắng: “thân là giám khảo, lại để trường thi xuất hiện gian lận, để cho người trong thiên hạ xem Đại Ngụy ta như trò đùa... Các ngươi còn gì để nói?!”

“Bệ hạ tha mạng.” Mười bảy quan giám khảo liên tục dập đầu, cầu xin tha thứ.

“Hừ!” Ngụy Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn một đám thần tử đang quỳ trên đất: “trẫm không tin các ngươi không biết chuyện này, nói không chừng trong đó có không ít kẻ tiếp tay.... Ngày mai tảo triều, trẫm sẽ giao cho Đại Lý Tự thẩm tra. Mặt khác, Hạ khanh.”

“Thần tại.”

“Trẫm thấy Lại Bộ vô cùng hỗn loạn, lệnh ngươi dọn sạch Lại Bộ. Về phần khoa cử, liền giao lại cho Lễ Bộ, ngươi nghĩ sao?”

『...』

Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai nghe vậy tim đập mạnh, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Ngụy Vương, thấy Ngụy Vương nhìn mình chằm chằm, dường như hắn đã hiểu điều gì đó, cúi đầu nói: “thần... Tuân mệnh.”

『Khoa cử giao cho Lễ Bộ?』

Triệu Hoằng Nhuận cũng sững sờ, âm thầm kinh ngạc, đoán không được khoa cử là tạm thời giao cho Lễ Bộ, hay là từ nay về sau giao cho Lễ Bộ.

Màn đêm buông xuống, Ngụy Vương ban bố vài mệnh lệnh.

Đầu tiên, thiết lập Ngự Sử Giám, phụ trách giám sát bách quan, kiểm tra quận huyện, nắn lại luật pháp cùng ngục giam,...

Thứ hai, Lại Bộ kiểm công ti không còn phụ trách đánh giá quan viên kinh thành từ ngũ phẩm trờ lên, thay vào đó do Ngự Sử giám phụ trách.

Thứ ba, Lại Bộ văn tuyển ti không còn phụ trách tiến cử và bổ nhiệm quan viên kinh thành từ ngũ phẩm trở lên, từ nay do Trung Thư Tỉnh cùng Ngự Sử Giám thảo luận và bổ nhiệm.

Thứ tư, việc khoa cử từ Lại Bộ giao cho Lễ Bộ, do Lễ Bộ toàn quyền phụ trách.

Về phần La Văn Trung cùng mười sáu giám khảo, đã bị cấm vệ áp giải tới Đại Lý Tự, nhốt vào ngục chờ xét xử.

Nghe mấy chỉ dụ từ miệng Ngụy Vương đã chia cắt Lại Bộ thành từng mảnh nhỏ, Triệu Hoằng Nhuận càng nghe càng thấy không thích hợp.

Bởi vì hắn cảm thấy, đây không giống như quyết định vội vàng, mà giống như đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy không hiểu là, Ngụy Vương hoàn toàn không quan tâm đám giám khảo có tham gia gian lận hay không, như thể chỉ muốn mượn chuyện này suy yếu Lại Bộ.

『Chẳng lẽ...』

Bất giác, sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận trở nên khó coi.

Mà lúc này, Ngụy Vương chầm chậm đi tới bên hắn, cúi đầu nói nhỏ một câu.

“Làm không tệ! Nhưng mà ván này, trẫm thắng... Một thắng hai bại!”

Nói xong, hắn vỗ nhẹ Triệu Hoằng Nhuận bả vai, cười lớn đi ra ngoài.

“Ha ha ha ha --”

Từ bên cạnh, Đồng Hiến nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngây ra như phỗng, lại nhìn sang Ngụy Vương đang cười to, bên tai như đang nghe thấy lời Ngụy Vương nói.

『Lại Bộ... Quá lớn rồi...』

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang lộ vẻ hối tiếc, Đồng Hiến cúi đầu đi theo Ngụy Vương.

Mà quay đầu nhìn bóng lưng Ngụy Vương rời đi, Triệu Hoằng Nhuận ngây ra.

“Điện hạ, điện hạ...”

Cảm giác được điện hạ có điểm gì không đúng, tất cả tông vệ đều chăm chú nhìn, lại phát hiện điện hạ nhà mình nắm chặt tay, gương mặt non nớt đỏ bừng.

Đúng vậy, mục đích của Triệu Hoằng Nhuận đã đạt được, La Văn Trung chắc chắn sẽ mất đi chức quan, thế nhưng là, thế nhưng là...

“A a a a a a --!”

Một tiếng kêu thê lương , vang vọng Thủy Cùng điện.

Nghe được tiếng hét từ đằng xa, Ngụy Vương càng thêm vui vẻ.

“A! Tiếng hét này làm trẫm vô cùng thoải mái, ha ha ha...”

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    81

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!