Trong số các công tử, thì duyên phận giữa Thái tử cùng Ung vương là đặc biệt nhất.
Trong quá khứ, Vương hoàng hậu cùng Thi quý phi vào cung cùng lúc. Nghe nói, hai người có quan hệ rất tốt, đồng tâm hiệp lực, từ vị trí mỹ nhân tầm thường bước lên vị trí phi tần. Lúc đó, Ngụy Vương vô cùng sủng ái hai người các nàng.
Trùng hợp là hai nàng mang thai cùng lúc, sau đó, lại cùng ngày sinh ra Thái tử Hoằng Lễ cùng Ung Vương Hoằng Dự.
Theo lời đồ, sinh nhật Thái tử cùng Ung vương cách nhau không tới nửa canh giờ.
Nhưng chính vì nửa canh giờ này, khiến cho thân phận địa vị có sự khác biệt, Hoằng Lễ sinh ra sớm hơn trở thành Thái tử, Vương thị sau đó cũng trở thành hoàng hậu, mà Hoằng Dự sinh ra trễ hơn, đã mất đi vị trí Thái tử một cách đáng tiếc.
Khoảng thời gian đó, không biết vì lý do gì, Vương thị cùng Thi thị trở mặt thành thù, dẫn tới Thái tử cùng Ung vương vừa sinh ra đã là kẻ thù.
Cho dù đã qua 25 năm, vẫn là như vậy. Hơn nữa, càng ngày càng nghiêm trọng.
Công bằng mà nói, Triệu Hoằng Nhuận không muốn dính dáng tới bọn hắn, nhưng sự thật chứng minh, một số thời khắc, ngươi không tìm kiếm rắc rối thì rắc rối sẽ tự tìm đến ngươi.
Bằng không, sao hắn chỉ tán gẫu với Ung vương vài câu, liền đúng lúc gặp phải Thái tử.
Nhưng việc đã đến nước này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn truy cứu, dù sao Ung Vương cũng đã xin lỗi hắn, nếu còn tiếp tục truy cứu, ngược lại thành hắn có lỗi.
“Nhị Hoàng huynh muốn làm hoàng đế?”
“Đúng.”
Cuộc nói chuyện đơn giản, lại khiến tất cả tông vệ cúi đầu.
Bọn hắn vô cùng kinh ngạc với sự thẳng thắn của Ung vương.
『Hắn... Nhận?』
Đừng nói bọn người Trầm Úc kinh ngạc, mà ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù rất nhiều công tử đều muốn nối ngôi, nhưng dám thẳng thắn thừa nhận, thì Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghe qua.
“Hoằng Nhuận có vẻ ngạc nhiên?” Ung Vương dừng bước, liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: “chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, vi huynh so với hắn càng thích hợp làm hoàng đế?”
『... Trực tiếp xưng hô Đông cung Thái tử là “hắn” sao?』
Triệu Hoằng Nhuận mặt không biểu lộ, nhếch miệng nói: “Nhị hoàng huynh tự phụ rồi.”
“Không phải là tự phụ, mà là ung dung.” Ung Vương Hoằng Dự vẻ mặt phức tạp, từ tốn nói: “ta rất hiểu hắn... Có lẽ hắn cũng rất hiểu ta, nhưng chắc chắc hắn không hiểu nhiều bằng ta.”
“Không sai.” Triệu Hoằng Nhuận qua quýt nói.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm, Ung Vương có chút phật lòng.
Đột nhiên, hắn quay đầu hỏi: “Hoằng Nhuận, ngươi nghe qua cái tên Thái Hoán chưa?”
“Đó là ai?”
Ung Vương cười quái dị: “Lại Bộ văn tuyển ti Ti Lang, là một trong mười bảy quan giám khảo.... Đông cung muốn lôi kéo hắn, nhưng hắn là người của ta.”
“...” Triệu Hoằng Nhuận liền dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn Ung vương.
Giống như đoán được suy nghĩ của hắn, Ung Vương vui vẻ nói: “yên tâm đi, vi huynh không phải Thái tử, Thái Hoán, vi huynh sẽ tận lực cứu hắn, nhưng hắn cũng làm qua không ít chuyện phạm pháp, có thể cứu hắn hay không, ta cũng không chắc chắn... Nhưng dù như thế, vi huynh vẫn sẽ không trách ngươi, bởi vì ta biết rõ nặng nhẹ.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ung Vương thật lâu: “Nhị hoàng huynh đang lôi kéo ta sao?”
“À, đúng vậy... Từ lúc ở Văn Đức điện, vi huynh vẫn chú ý tới ngươi. Vi huynh cho là, ngươi chưa bộc lộ con người thật, nếu không thì phụ vương cùng Lục đệ đã không nhìn ngươi bằng con mắt khác?”
“Ồ.” Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt nói: “ đa tạ Nhị hoàng huynh tán thưởng, đáng tiếc Hoằng Nhuận đối với các vị hoàng huynh tranh đấu không có hứng thú.”
“Vi huynh còn tưởng Hoằng Nhuận sẽ giúp ta.”
“Làm sao huynh biết?” Nhìn biểu cảm vị hoàng huynh này, Triệu Hoằng Nhuận buồn cười.
Chỉ thấy Ung Vương nghiêm túc nói với Triệu Hoằng Nhuận: “bởi vì ta càng thích hợp làm hoàng đế, ta có tự tin làm cho Đại Ngụy ngày càng cường thịnh.”
“Chuyện đó liên quan gì đến ta?”
Ung Vương mỉm cười, sau đó nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Đại Ngụy cường thịnh, đối với người muốn nhàn hạ như người, càng thêm tốt, chằng phải sao?”
『...』
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn lên Ung vương.
“Từ chuyện khoa cử, có thể nhìn ra: Đông cung không phải là lựa chọn tốt... Về điểm này, vi huynh đáng tin hơn nhiều.” Nói xong, Ung Vương vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, thì thầm vào tai hắn: “suy nghĩ đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Nói xong, Ung Vương liền dẫn tông vệ của mình rời đi.
Chỉ để lại Triệu Hoằng Nhuận đứng đó, cau mày suy nghĩ.
“Điện hạ...” đám người Trầm Úc đi tới.
Triệu Hoằng Nhuận xua tay ra hiệu bọn hắn đừng nói chuyện, một mình đứng trên hành lang, vừa ngắm nhìn phong cảnh vừa suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn nói nhỏ: “Trầm Úc, ngươi đi điều tra chi tiết về Nhị hoàng huynh.”
『Nhị hoàng huynh... Không phải Ung Vương?』
Trầm Úc liền đoán được điện hạ đã bị thuyết phục.
Đích thực Triệu Hoằng Nhuận đã bị thuyết phục, ít nhất đã bị thuyết phục một phần.
Dù sao đó cũng là lời hứa của Ung Vương, mặc dù chỉ là hứa miệng, tương lai khó mà nói trước, nhưng giờ phút này, lời hứa do Ung vương nói, quả thực rất hấp dẫn.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa Triệu Hoằng Nhuận sẽ đứng về phía Ung Vương, hắn muốn điều tra vị Nhị hoàng huynh này, xem cách hắn đối nhân xử thế, xen hắn có lấy công mưu tư, từ đó phán đoán nhân cách vị Nhị hoàng huynh này.
Nhưng bất kể như thế nào, giữa Thái tử cùng Ung vương, Triệu Hoằng Nhuận có khuynh hướng đứng về người sau.
“Làm vậy có khiến Ung vương điện hạ không vui hay không?”
Mục Thanh do dự hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu: “đi thăm dò, cứ đường đường chính chính mà tra... Nhị hoàng huynh không những sẽ không ngăn cản, ngược lại sẽ phối hợp các ngươi, trừ phi nhân cách hắn không được như hắn nói...”
“Rõ!”
Trầm Úc dẫn một vài người rời đi, mà Triệu Hoằng Nhuận thì dẫn Mục Thanh, Lữ Mục đi đến Thủy Cùng điện.
Đợi khi hắn bước vào Thủy Cùng điện, các công tử khác đã sớm đến.
Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có lúc này, thái độ của Ngụy Vương đối với các công tử đều như nhau, không phân biệt đối xử, động viên từng người một.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận luôn có cảm giác, khi Ngụy Vương khen hắn luôn có cả sự ác ý lẫn đắc ý trong đó.
Ví như câu nói『không ngừng cố gắng』, nhất định là đang ám chỉ một trận thắng hai trận thua, làm Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, các công tử liền rời đi, từng người đến hậu cung vấn an mẫu phi, mà Triệu Hoằng Nhuận cùng đệ đệ Hoằng Tuyên cũng đi tới Ngưng Hương cung.
Lúc này, Trầm thục phi đã thay y phục mới đang chờ đợi hai nhi tử.
Không thể không nói, bởi vì không được sủng ái, lại thêm đem tiền dành dụm đưa cho nhi tử mà cuộc sống của nàng không được tốt lắm, y phục cũng chẳng có nhiều. Nhưng giờ đã khác, địa vị của nàng trong lòng Ngụy Vương không ngừng đề cao, cho dù không xài tiền, thì Ngụy Đé cũng sai người may y phục mới cho nàng, dù sao, so với những phi tần khác thì số y phục của Trầm thục phi đúng là ít đến đáng thương.
Dặn dò cung nữ vài câu, Trầm thục phi liền dẫn tỳ nữ tiểu Đào, cùng với hai nhi tử Hoằng nhuận, Hoằng Tuyên đến Văn Đức điện.
Theo truyền thống, vào tết Đoan Ngọ, thì giờ Mùi là lúc yến tiệc hoàng thất bắt đầu, nhưng tất cả phi tần, công tử, công chúa đều sẽ đến sớm hơn, tránh để bị muộn, nếu không sẽ bị buộc tội: không tuân theo lễ nghi.
Lại nói, không phải tất cả phi tần đều có tư cách tham dự yến tiệc tết Đoan Ngọ, có một số phi tần không được yêu thích sẽ không được thông báo đi dự tiệc, giống như Trần thục ái.
Còn có một số phi tần, bởi vì không sinh con cho Ngụy Vương, nên rất thức thời không tham dự yến tiệc.
Nói đơn giản một chút, yến tiệc tết Đoan Ngọ hoàn toàn là nơi Ngụy Vương gặp mặt con cái cùng mẫu thân của họ. Còn những phi tần chưa có con, vì tránh mất mặt nên sẽ lấy cớ bị bệnh không đến được
Bởi vì là tiệc nhà, nên cách sắp xếp có sự khác biệt so với tiệc thông thường.
Đầu tiên, chỗ ngồi của Ngụy Vương được đặt tại trung tâm, đối diện cửa ra vào. Chỗ bên cạnh là của hoàng hậu. Mà sau chỗ ngồi của Ngụy Vương có những bàn tiệc bày theo hình quạt là chỗ phi tần ngồi.
Mà đối diện chỗ của Ngụy Vương, có bày chín chiếc bàn theo nửa vòng tròn, là chỗ của chín vị công tử. Chỗ giữa là Đông cung Thái tử, còn các công tử khác ngồi ở hai bên.
Mà sau chỗ ngồi của các công tử, còn có những chiếc bàn khác cũng được bày theo hình quạt, đó là chỗ cho các tông vệ, bạn bè, tâm phúc, mỗi công tử có khoảng ba bốn chỗ ngồi, còn ai được ngồi sẽ do các công tử tự mình sắp xếp.
Hai bên là chỗ của các công chúa.
Sau chỗ của công tử, còn có mấy chục bàn tiệc, đó là Ngụy Vương cố ý mời các học sĩ, giảng sư, các học sĩ phụ tá cho Thái tử, dù sao yến tiệc tết Đoan Ngọ không chỉ ăn một bữa là xong, Ngụy Vương còn muốn nhân cơ hội này kiểm tra học vấn của nhi tử.
Bởi vậy, đối với những công tử muốn lấy lòng Ngụy Vương, thì tiệc Đoan Ngọ chính là một cuộc chiến.