“khụ!”
Cảm nhận được bầu không khí khó xử, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư ho một cái, nói: “mười tên Vệ nữ đưa vào trong cung, hiện đang hầu hạ các di nương của ngươi ( ở đây là phi tần của Ngụy Vương)...”
Triệu Hoằng Nhuận vô tội chớp mắt, bày ra vẻ mặt [ta không hỏi gì nha], hận đến mức Ngụy Vương chỉ có thể quăng ánh mắt hung ác, trợn mắt nhìn Ngu Tử Khải.
Ngu Tử Khải sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng chuyển đề tài: “điện hạ, điện hạ, chúng ta trước tiên nói chuyện này... Mậu dịch, đúng, mậu dịch!”
Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, sau đó nghiêm mặt nói: “những gì Ngu đại nhân nói tới, theo bản công tử xem, chỉ là cứu tế cùng báo đáp giữa các quốc gia, cũng không thể nói là mậu dịch thương nghiệp.”
“Cái gì gọi là mậu dịch thương nghiệp?”
“Kiếm tiền!... Ta dùng hàng hóa giá rẻ, đổi lấy vật có giá trị lớn hơn hoặc đổi nhiều tiền hơn. Đây chính là bản chất buôn bán thương nghiệp.”
Ngu Tử Khải nghe vậy sững sờ: “ai sẽ ngu như vậy, rõ ràng chỉ là hàng giá rẻ, ai lại mua bằng số tiền lớn?”
“Không nhất định.” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, chỉ vào con diều mình làm nói: “ví dụ như con diều này, chế tạo ra cần bốn mươi lượng, nhưng bây giờ ta muốn bán bốn trăm lượng, Ngu đại nhân cảm thấy có người sẽ mua sao?”
Ngu Tử Khải nghe vậy lập tức hiểu ra: “thì ra là thế!... Vật này mới lạ, có thể để phàm nhân bay lên trời, vô tiền khoáng hậu, đừng nói bốn trăm lượng, liền xem như bốn ngàn lượng, e rằng sẽ có rất nhiều phú hào tranh đoạt... Ý của điện hạ là, Đại Ngụy cùng nước khác giao dịch một số vật phẩm mới lạ?”
“Từ đâu tới nhiều thứ mới lạ mà giao dịch? Huống chi, đồ chơi chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, ngoại trừ để chơi, còn có thể làm gì?” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi.
“Ý của điện hạ là...”
Triệu Hoằng Nhuận nghiêm mặt nói: “Có câu vật hiếm thì quý, chúng ta cùng nước khác giao dịch, phải là thứ quốc gia khác không có hoặc có cực ít, mà Đại Ngụy phải có rất nhiều.”
Ngu Tử Khải hiểu ra, liên tục gật đầu nói: “ Đại Ngụy sản xuất bông rất nhiều, có thể bán cho Tề, Hàn...”
Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang.
“Thứ đồ đó, nước Sở cũng có rất nhiều không phải sao?... Ngươi bán gấp mười cho Tề, Hàn, người Sở liền bán gấp tám lần, chẳng phải là tiện nghi nước Sở?”
“Ách...” Ngu Tử Khải sắc mặt cứng lại, lúng túng nói: “ý của điện hạ là, chọn một thứ mà chỉ Đại Ngụy mới có? Cái này... Đại Ngụy mặc dù đất rộng của nhiều, nhưng cũng không có thứ mà quốc gia khác không có nha...”
“Ngươi thực sự không có đầu óc.” Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ liếc nhìn Ngu Tử Khải, chỉ vào con diều nói: “nguyên liệu chế tác con diều, cây trúc, vải vóc, quốc gia khác có không?”
Trong khi Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương cười trộm, Ngu Tử Khải lúng túng gật đầu: “tự nhiên là có.”
“Vậy bọn hắn có làm được không?”
Ngu Tử Khải hơi sững sờ, tựa hồ hiểu cái gì.
Thấy hắn đã hiểu ra điều gì, Triệu Hoằng Nhuận cho hắn thêm một ý tưởng: “không phải bảo ngươi bán nguyên liệu, nguyên liệu đáng mấy đồng tiền? Ví dụ như gỗ, quốc gia nào chẳng có thể tìm được. Nhưng nếu ngươi triệu tập một đám thợ lành nghề, đem gỗ điêu khắc thành những bức tượng sống động, lại bán đến quốc gia khác?”
“Vi thần thụ giáo.” Ngu Tử Khải dường như có cảm giác được khai sáng.
Lúc này, trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương nóng lòng, không nhịn được chen miệng nói: “đề nghị của điện hạ rất hay, nhưng, điêu khắc tượng gỗ, các quốc gia cũng có thể bắt chước, vậy có thể làm gì?”
“Chuyện này dính đến vấn đề kỹ thuật .” Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Lận Ngọc Dương, nói: “nếu có thể cam đoan Đại Ngụy tượng gỗ có kỹ thuật vượt trội so với quốc gia khác, thì vấn đề vị đại nhân này nói tới sẽ được giải quyết.”
“Kỹ thuật?” Lận Ngọc Dương trên mặt lộ vẻ hoang mang, giống như nghe không hiểu.
“Xác thực hơi trừu tượng, lại làm so sánh a, binh khí! Về mặt binh khí, kỹ thuật cao thấp trực tiếp ảnh hưởng đến năng lực tác chiến của binh lính hai nước, rõ ràng đây là ví dụ tốt nhất của kỹ thuật... Nghe nói Đại Ngụy đã nghiên cứu ra[thập đoán] (rèn sắt 10 lần)?”
Lận Ngọc Dương nghĩ một lúc, có chút tự hào, nói: “nói chính xác, không chỉ[thập đoán], không nói thứ khác, chỉ nói về rèn sắt, sánh ngang cùng Đại Ngụy vô cùng ít ỏi!”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười nói, “vậy thì càng tốt. Vị đại nhân này, ngươi nói nếu như chúng ta chế tạo một nhóm binh khí, bán giá cao cho một vài quốc gia yếu kém về binh khí thì sẽ thế nào?”
Lận Ngọc Dương nghe xong sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói: “không được a, điện hạ! Binh khí chính là trọng khí quốc gia, há có thể tùy ý bán? Vạn nhất những binh khí kia rơi vào tay nước địch, không phải thành thông địch sao? Đến lúc đó, Đại Ngụy binh khí, lại giết quân sĩ nước Ngụy, chúng ta giải thích sao với tổ tiên?”
“Cho nên nói đầu óc ngươi có vấn đề.” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi tức giận: “tiền bán đi những vũ khí đó, ngươi có thể tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật rèn sắt nha! Nhanh chóng nghiên cứu ra rèn sắt hai mươi, ba mươi lần, cho dù địch quốc tay cầm binh khí được rèn mười lần, thì sao? Đợi đến khi nghiên cứu ra binh khí năm mươi rèn, lại đem hai mươi rèn, ba mươi rèn binh khí cũng bán. Cái này gọi là thu hồi nghiên cứu tài chính, ngươi hiểu không?... Cam đoan Đại Ngụy binh sĩ từ đầu đến cuối trang vũ khí tốt nhất, còn binh khí đào thải thì bán ra cho những quốc gia kém hơn về rèn sắt, há chẳng phải là để những quốc gia khác vì Đại Ngụy kỹ thuật rèn sắt mà đưa tiền? Ừm... Nói đúng ra là số tiền cần cho nghiên cứu được những quốc gia cần vũ khí chi ra.”
“Cái này...” Lận Ngọc Dương nghe xong mà trợn mắt hốc mồm.
Phải biết trước tình hình giữa những quốc gia, vì phòng ngừa việc giúp đỡ kẻ địch, trừ phi là đồng minh, bằng không quân bị là nghiêm cấm bán ra cho nước khác. Mà những quân bị lạc hậu kia, hoặc là rỉ sét trong kho vũ khí, hoặc là trở về lò luyện, tiếp tục rèn.
Tuy nhiên do chi phí nấu chảy binh khí còn hao tổn của cải hơn so với chế tạo một lần nữa, chất lượng cũng kém xa, bởi vậy, những quân bị cũ này, số đông quốc gia đành luyện thành nông cụ, bán giá thấp cho bách tính trong nước, cũng coi như là tận dụng tài nguyên.
Mà phương pháp này, so với đề xuất của bát công tử Hoằng Nhuận, đâu phải chỉ hai chữ kém cỏi có thể hình dung ?
Ba vị trung thư đại thần, dường như nhìn thấy một con đường tươi sáng mở ra trước mắt, làm toàn thân bọn hắn tràn trề năng lượng.
“Vấn đề thiếu quặng sắt...”
“Giao dịch với quốc gia có quặng sắt, Đại Ngụy bán ra binh khí, bọn hắn lấy quặng sắt thanh toán.”
“Mỏ than...”
“Xử lý như quặng sắt.”
“Vận chuyển cùng với địa điểm giao dịch...”
“Biên giới giao dịch, phái trọng binh bảo hộ.”
“Những quốc gia không có tiền không có khoáng sản thì sao? Đại Ngụy làm sao giao dịch với bọn hắn?”
“Vì sao không giao dịch? Không cần tiền, món đồ này bọn hắn muốn chế tạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũng không đến mức chúng ta dùng để chế tạo binh khí a? Chúng ta đòi sắt, than đá, ngọc thạch, vàng bạc chính ngươi tự tìm hiểu. Người cũng có thể, đương nhiên không chỉ là mỹ nhân, mà là nhân khẩu... Mặt khác, ngựa, đá, thậm chí thành trì, chỉ cần đối phương dám đưa, chúng ta liền dám thu!”
Ba vị đại thần nghe mà trợn mắt há mồm, nan đề bọn họ gặp phải, vậy mà vị bát điện hạ này lại có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, hơn nữa trả lời hết sức nhanh chóng, giống như hắn vốn đã biết rõ hết thảy.
“Trời, thật sự có người sinh ra đã biết?”
Trung thư lệnh Hà Tương Tự hoảng sợ nói. Hắn có cảm giác sống cả đời lại không bằng một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Mà Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư sớm đã choáng váng.
Mặc dù hắn vốn có lục nhi tử Hoằng Chiêu được xưng là “kỳ lân nhi”, nhưng vấn đề là Hoằng Chiêu chỉ am hiểu thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, về phần kế sách quốc gia khó có thể so sánh với ba vị đại thần trước mặt, mà bát công tử Hoằng Nhuận xưa nay bị chỉ trích là bất học vô thuật, vậy mà có thể bàn luận cùng ba vị đại thần, hơn nữa còn là nói về đại sự quốc gia.
Càng khó tin hơn chính là ba vị đại thần đều thập phần khâm phục.
Nhưng những đề xuất Triệu Hoằng Nhuận đưa ra, cho dù là trong mắt Ngụy Vương cũng là vô song quốc sách, thật không biết tên tiểu tử này từ nơi nào học được, chẳng lẽ như lời Hà Tương Tự nói, cũng là kỳ tài sinh ra đã biết?
Nhưng khi nghĩ đến một kỳ tài lại không quan tâm việc học cùng chính sự, cam nguyện làm một cái hoàn khố, Ngụy Vương không khỏi có chút đau đầu.
Càng đau đầu hơn chính là, hắn còn giúp tiểu tử này thoát khỏi việc học.
“Tạ phụ vương ân điển. Từ ngày mai, hoàng nhi đường đường chính chính không đi Cung Học .” Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì tạ ơn.
“...” Ngụy Vương há miệng, không phản bác được, biểu lộ khó chịu.
Hắn quay đầu nhìn về ba vị đại thần.
[Trẫm...Vừa mới nói như vậy ?]
Ba vị đại thần dùng ánh mắt vô tội đáp lại.
[Đúng vậy, bệ hạ, ngài nói...]
“Quân vô hí ngôn a!” Triệu Hoằng Nhuận nói một câu chặn lại Ngụy Vương ý nghĩ.
[Thôi thôi! Dùng tiểu tử này tài học, có hay không đi Cung Học đã không còn quan trọng...]
Triệu Nguyên Tư tự lừa dối bản thân thở dài, gật đầu nói: “Hoằng Nhuận, nếu ngươi đã trả lời, như vậy lời trẫm hứa, ngươi có thể...Có thể không đi Cung Học...”
“Còn có một lời hứa nữa, phụ vương.” Triệu Hoằng Nhuận kịp thời nhắc nhở.
[Tên nhóc này...]
Ngụy Vương bất đắc dĩ gật đầu: “được! Ngươi muốn trẫm hứa với ngươi chuyện gì?”(  ̄︿ ̄)
Theo cách nhìn của Triệu Nguyên Tư, loại hứa hẹn này chẳng qua là ban thưởng đồ vật mà thôi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Triệu Hoằng Nhuận quỳ xuống, nghiêm mặt nói: “phụ vương, hoàng nhi yêu cầu xuất các!”
[Xuất các?!]
Triệu Nguyên Tư mặt biến sắc, không nói hai lời, cự tuyệt.
“Không cho phép!”