Sau khi Hà Hân Hiền rời đi, Triệu Hoằng Nhuận cũng không chậm trễ, lập tức tới Ngọc Quỳnh các.
Để tông vệ canh gác bên ngoài Ngọc Quỳnh các, Triệu Hoằng Nhuận một thân một mình bước vào trong các.
Vừa bước vào tiền sảnh, hắn đã thấy Ngọc Lung công chúa đang buồn bực, tay ôm má, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nàng vẫn chưa biết mình sắp bị Ngụy Vương gả đến nước Sở xa ngoài vạn dặm.
“Vương tỷ.” Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng gọi.
Đang mơ màng thì bị cắt đứt, Ngọc Lung công chúa lo lắng hỏi: “Hoằng Nhuận, ngươi tới rồi, gần đây sao không thấy tông vệ đưa thư của Hân Hiền.”
『 Là tông vệ không đưa? Hay là Hà Hân Hiền không có tâm tư viết thư. 』
Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt, không giải thích, kéo tay Ngọc Lung đi vào trong phòng ngủ.
Ngọc Lung công chúa giật mình, nhưng nhìn Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc, nàng cũng không hỏi thêm gì, mặc hắn kéo nàng vào phòng ngủ.
Hai người vào trong phòng ngủ, Triệu Hoằng Nhuận quay người đóng cửa, thì thầm với Ngọc Lung công chúa: “vương tỷ, có chuyện ta phải nói cho ngươi, nhưng mà ngươi không được la lên.”
Ngọc Lung công chúa không biết chuyện gì gật gật đầu.
Nhìn nàng đồng ý, Triệu Hoằng Nhuận mới đưa bức thư kia cho nàng xem.
Ngọc Lung công chúa mở ra nhìn, trong nháy mắt hoảng sợ, vội bịt miệng lại, khuôn mặt lộ vẻ khó tin.
“Làm sao lại... Làm sao lại...” Nàng lẩm bẩm.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, đầy vẻ hy vọng, gượng cười: “Hoằng Nhuận, ngươi đang đùa đúng không? Nhất định là vậy, đúng không?”
“...” Triệu Hoằng Nhuận im lặng không nói.
Thấy dáng vẻ của hắn, Ngọc Lung công chúa lộ vẻ bị thương, cả người ngã quỵ xuống.
Triệu Hoằng Nhuận liền vội vàng đỡ Ngọc Lung công chúa lên giường.
“Ta đã sớm biết...” ngồi trên giường, Ngọc Lung thảm thương cười.
Sau một hồi nàng liền hỏi: “chuyện khi nào?”
“Khoảng mười ngày trước.... Nhưng Sở sứ đã tới Ung Khâu, ít ngày nữa sẽ đến Đại Lương.”
“Hắn.... Hắn cũng đã biết?”
Triệu Hoằng Nhuận tự nhiên biết Ngọc Lung muốn ám chỉ ai, gật đầu một cái.
Ngọc Lung công chúa cười bi thảm: “chẳng trách mấy ngày này không có thư...”
Triệu Hoằng Nhuận vỗ nhẹ vào lưng nàng, an ủi: “chuyện này tạm thời đừng quan tâm, vương tỷ, ta có chuyện muốn hỏi, ngươi phải thành thật nói cho ta.”
“Chuyện gì?” Ngọc Lung công chúa gắng gượng cười.
Triệu Hoằng Nhuận trầm ngâm một lúc, thấp giọng hỏi: “Vương tỷ cùng Hà Hân Hiền, đã phát triển đến mức nào?”
“Hả?” thấy Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên hỏi chuyện này, Ngọc Lung công chúa đỏ mặt, nhưng sau đó nàng lại cười thảm: “chuyện tới nước này, hỏi việc này có ý nghĩa gì?”
“Vương tỷ đừng có ngắt lời.... Nói cho ta biết, hai người đã phát triển tới trình độ nào, có phải hay không không phải đối phương thì không gả?”
“Nào có đến mức đó... Như vậy...” Ngọc Lung công chúa cắn môi ngượng ngùng phản bác: “ta chỉ cảm thấy hắn... Hắn cũng không tệ...”
“Như vậy vương tỷ có muốn ở cùng hắn không?”
“Ở cùng?”
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói là『ở cùng』 mà không phải là『 gả』, Ngọc Lung dường như đoán ra được gì đó, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “hắn... Chẳng lẽ...”
Triệu Hoằng Nhuận kể toàn bộ cho Ngọc Lung nghe, đồng thời còn đưa bức thư do chính Hà Hân Hiền viết cho nàng.
“Hắn... Nguyện vì ta từ bỏ gia tộc?” Nhìn vào thư, Ngọc Lung lẩm bẩm, có lẽ đã động lòng.
Lúc lâu sau, nàng hít một hơi sâu: “ta muốn đi.”
Nàng đã có quyết định, nhưng vấn đề là, làm sao đi? Không người trợ giúp, thì cửa cung nàng cũng không ra được.
Ngọc Lung công chúa hướng mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mở miệng nhưng không nói thành lời.
Bởi vì nàng hiểu, nếu Triệu Hoằng Nhuận âm thầm giúp nàng, một khi hắn bị phát hiện, đệ đệ sẽ bị trừng phạt.
Nàng không hi vọng liên lụy đến đệ đệ.
Thấy nàng khổ sở suy nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận nói: “yên tâm đi, ta sẽ giúp.”
“....” Ngọc Lung nhìn Triệu Hoằng Nhuận, do dự: “ phụ vương sẽ trách tội ngươi...”
“Trách tội thì trách tội, bản điện hạ bị chỉ trích quen rồi.... Ta cũng không muốn thấy vị vương tỷ thân thiết duy nhật lại bị gả đến Sở quốc.”
Ngọc Lung công chúa cảm thấy ấm áp, chân thành nói: “mặc dù ta không hiểu, vì sao ngươi tốt với ta. Nhưng... Cám ơn ngươi, Hoằng Nhuận.”
『...』
Triệu Hoằng Nhuận im lặng một lúc, sau đó mỉm cười, thấp giọng: “việc này không nên chậm trễ, đi!... Nếu còn trì hoãn, thì khó ra được cổng thành.”
“Ừ.” Ngọc Lung công chúa gật đầu, vội vàng đi thay quần áo.
Còn Triệu Hoằng Nhuận đi ra ngoài Ngọc Quỳnh các, gọi Mục Thanh tới, nói: “ngươi xuất cung trước, đánh chiếc xe ngựa đó ra ngoài cung.”
“Rõ!” Mục Thanh gật đầu.
“Cao Quát, Chủng Chiêu, các ngươi đi cùng Mục Thanh... Những người còn lại, đi theo ta.”
Tông vệ gật đầu nhận lệnh.
Lần nữa bước vào Ngọc Quỳnh các, vừa vặn thấy Thúy nhi đang bưng trà tới. Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu cho Trầm Úc.
Trầm Úc hiểu ý, bước đến trước mặt Thúy nhi, chắp tay nói: “đắc tội.”
Trước khi Thúy nhi kịp phản ứng, hắn giơ tay đánh vào cổ Thúy nhi, làm nàng ngất xỉu.
“Trói lại.” Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.
Tông vệ đã sớm biết kế hoạch, đi vào trong các, đánh ngất tất cả cung nữ, dùng dây thừng trói lại, nhét vải vào trong miệng.
Đến khi Ngọc Lung công chúa thay xong quần áo đi ra, thấy tất cả cung nữ bị đánh ngất làm nàng cực kỳ hoảng sợ.
“Hoằng Nhuận?... Các ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta đang cứu các nàng.” Triệu Hoằng Nhuận quay đầu giải thích: “nếu không làm như vậy, tất cả các nàng sẽ bị trừng phạt.... Đi thôi!”
Hắn kéo tay Ngọc Lung công chúa đi thẳng ra khỏi Ngọc Quỳnh các.
Trên đường ra khỏi cung, Triệu Hoằng Nhuận để ý có rất nhiều thái giám.
Hắn biết rõ: những thái giám này, nhất định là phụ vương phái tới giám sát Ngọc Quỳnh các.
“A? Hoằng Nhuận, có người gọi ngươi.”
Ngọc Lung công chúa không biết chuyện, thấy thái giám đuổi theo, hô to “Bát điện hạ”.
“Đừng quay đầu.”
Triệu Hoằng Nhuận thì thầm bên tai Ngọc Lung, tăng tốc bước đi.
Đám người vội vã đến cửa cung, Thống lĩnh cấm vệ thấy người tới là Bát công tử, trong lòng có dự cảm không ổn.
“Đã giờ này, Bát điện hạ còn muốn xuất cung?”
Thống lĩnh cấm vệ lẩm bẩm một câu, vốn định tiến lên, lại không ngờ Triệu Hoằng Nhuận không để ý tới hắn, dẫn theo một đám người trực tiếp ra khỏi cung.
Ra ngoài hoàng cung, cách đó không xa, Mục Thanh đã đứng chờ bên cạnh xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này là Triệu Hoằng Nhuận mượn từ chỗ Ung vương, dù sao nếu dùng xe ngựa của Ung vương chở Ngọc Lung công chúa ra khỏi thành, người bình thường không ai dám cản.
Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận còn mượn luôn một chiếc lệnh bài để ra vào thành, chỉ cần không xảy ra tình huống đặc biệt, thì cho dù là cửa thành đã đóng, cũng có thể sử dụng lệnh bài này để rời thành.
Quả nhiên, bằng vào Ung Vương danh tiếng, đám người Triệu Hoằng Nhuận bình an đi về ngoại ô phía nam.
Để đề phòng có chuyện xảy ra, Triệu Hoằng Nhuận đã lệnh Vệ Kiêu, Lữ Mục, Chu Phác đứng ngoài Hà phủ, chỉ cần Hà Hân Hiền bước ra, liền đưa ngựa cho hắn.
Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Ngọc Lung công chúa rời đi, Hà Hân Hiền cũng đã dùng xong cơm tối với người nhà.
Đối với hắn mà nói, đây là bữa cơm cuối cùng hắn ăn với gia đình.
Nhưng khi hắn chuẩn bị mang theo hành trang rời đi, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Hà Hân Hiền hoảng hốt, vội giấu hành lý vào trong chăn, chột dạ ra mở cửa phòng.
Khiến hắn ngạc nhiên là đứng ngoài cửa lại là phụ thân Hà Dục, mẫu thân Trương thị, tổ phụ Hà Tương Tự.
“Tổ phụ, phụ thân, mẫu thân.” Hà Hân Hiền hành lễ với ba người.
“Ngươi đang làm gì? Sao hoảng hốt như vậy?” Hà Dục nhìn nhi tử, nghi ngờ hỏi.
Hà Hân Hiền chỉ là một thiếu niên mới 18 tuổi, lại đang lên kế hoạch bỏ trốn cùng công chúa, trong lòng tất nhiên là sợ hãi, cố bình tĩnh: “hài nhi... Hài nhi không làm gì... Không biết tổ phụ, phụ thân, mẫu thân đến làm gì?”
“Ngươi tới nói đi.”Hà Dục bảo thê tử Trương thị.
Trương thị kéo nhi tử ngồi trên giường, ân cần nói: “là như vậy, Hân Hiền, mẫu thân cảm thấy ngươi không còn nhỏ, là lúc nên tìm một người vợ rồi, mấy ngày nay chúng ta tìm một ít chân dung của các thiên kim trong triều, ngươi thử xem xem có vừa ý ai không.”
Nói rồi, Trương thị đẩy chăn sang một bên, chuần bị mở mấy bức tranh ra.
Thật không ngờ, nàng lại chạm vào hành lý được giấu trong chăn.
“Đây là gì?”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Hà Hân Hiền, Trương thị tò mò mở hành lý ra.
“Lạch cạch.”
Lệnh bài của Ung vương rơi xuống.
Hà Hân Hiền toàn thân cứng đờ.
“Ừm?”
Hà Dục bước tới, cầm lệnh bài lên, sắc mặt thay đổi.
“Hân Hiền, ngươi sao có Ung vương xuất nhập lệnh?!”
Hà Hân Hiền cứng họng, nói không nên lời.