『 không thể trốn... Trốn thì chắc chắn phải chết! 』
Thân Kháng thầm nhắc nhở chính mình.
Bọn hắn chạy từ Yên Thủy đến tận đây bây giờ đâu còn bao nhiêu thể lực?
Nghĩ tới đây, hắn vung tay quát: “bày trận, bày trận chống địch! Không cho phép trốn! Không cho phép trốn!”
Nhưng lời của hắn, giờ phút này căn bản là vô dụng.
Không thể trách binh Sở, thật sự là chiến xa quá mạnh.
Lính bắn nỏ không giống cung thủ, bọn hắn sẽ không tiêu hao quá nhiều thể lực, bởi vì bọn hắn chỉ cần lắp tên cùng bóp cò, thậm chí không cần ngắm bắn, dù sao binh Sở trước mắt quá nhiều, dù bọn hắn có nhắm mắt lại cũng không trượt nổi.
Vị trí lính bắn nỏ cao hơn một trượng so với mặt đất, nên trường thương trong tay binh Sở cũng không với tới.
Duy nhất có thể uy hiếp đến bọn hắn, chính là nỏ của quân Sở, đáng tiếc, trên chiến xa có ba lính dùng khiên, một người bảo vệ chỉ huy, hai người còn lại bảo vệ lính bắn nỏ, bố trí như vậy, khiến cho binh Sở chẳng thể làm gì.
Nhược điểm duy nhất của chiến xa chính là tính cơ động, bởi vì chiến xa chở quá nhiều, dù cho có bốn con ngựa kéo xe, thì chiến xa cũng cực kỳ chậm.
Nhưng những chiến xa này có tác dụng tuyệt vời để phá vỡ phòng tuyến quân địch.
Đối mặt với loại vũ khí này binh Sở không hề có tinh thần chiến đấu, kinh hoàng bỏ chạy.
Khe núi Yên Lăng trở thành mồ chôn quân Sở, binh Sở không hề có sức chống trả, bị trúng tên, bị đâm chết, xác chết ngổn ngang, khắp nơi là máu.
“Bộ binh dọn đường!”
Bách Lý Bạt trầm giọng hạ lệnh.
Binh sĩ bên cạnh chiến xa nhanh chóng kéo thi hài quân Sở ra, miễn cho chiến xa bị cản đường.
“Không được trốn! Phản kích! Phản kích! Không được trốn!”
Thân Kháng lớn tiếng ra lệnh, thậm chí không tiếc giết vài tên đào binh, nhưng dù vậy, hắn cũng không cách nào để quân Sở không chạy trốn.
『 Đã như vậy...』
Thân Kháng mắt hiện vẻ kiên quyết, dẫn theo hộ vệ lao lên.
Hắn hi vọng có thể phá huỷ một chiếc chiến xa, cổ cũ tinh thần của các tướng sĩ.
Nhưng tiếc nuối là, trường thương trong tay hắn đâm vào chiến xa, lại chỉ khiến chiến xa hơi rung một chút.
『 Thật... Chắc chắn! 』
Thân Kháng trong lòng kinh hãi.
Mà lúc này, trên chiến xa, lính bắn nỏ đã chú ý tới vị tướng Sở này, không nói hai lời, giương nỏ bắn về phía hắn.
“Phập phập --”
Thân Kháng hết sức mứa trường thương trong tay, lại không có cách nào tránh hết được mũi tên.
Hắn lập tức bị trúng mấy mũi tên.
Trong khoảng cách gần, cho dù Thân Kháng mặc trên người áo giáp, cũng không có cách nào ngăn cản mũi tên.
Sau khi Thân Kháng trúng tên rớt ngựa, những binh lính đi theo hắn cũng lần lượt bị bắn chết.
Quân Sở còn lại, lập tức xoay người bỏ chạy.
『 Quả thực là đồ sát...』
Liếc nhìn Thân Kháng, lại nhìn sang thi thể quân Sở ở khắp nơi, Bách Lý Bạt vẻ mặt phức tạp, nhìn chiến xa.
Hắn không khỏi cảm khái, may mắn người nghĩ ra cách cải tạo là công tử của bọn họ, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận.
Bằng không, nếu nước khác có được loại chiến xa này, chỉ sợ người bị tàn sát sẽ là quân Ngụy.
Lắc đầu bỏ suy nghĩ sang một bên, Bách Lý Bạt trầm giọng hạ lệnh: “truy kích! Nhất định không được để quân Sở trốn qua Yên Thủy!”
“Ác ác ác --!!”
Chiến xa uy lực kinh khủng, khiến sĩ khí Tuấn Thủy doanh tăng mạnh.
“Đội kỵ binh! Xuất kích!”
Bách Lý Bạt ra lệnh một tiếng, đội kỵ binh vẫn đang nghỉ ngơi chính thức xuất kích.
Tuấn Thủy doanh có một đội kỵ binh lên tới năm ngàn quân chiếm 1/3 tổng số kỵ binh Ngụy quốc.
Vốn dĩ kỵ binh luôn đảm nhiệm xung phong tuyến đầu, mà lần này bởi vì có chiến xa, bởi vậy, nên kỵ binh chỉ cần truy sát quân Sở.
Nhưng cũng không phải để toàn bộ năm ngàn kỵ binh toàn bộ đuổi theo quân Sở, có gần một ngàn kỵ binh lưu lại, chỉ thấy bọn hắn lấy ra dây thừng có móc sắt, cầm dây buộc vào yên ngựa, dùng móc sắt móc vào các vòng tròn phía trước chiến xa, kéo chiến xa tăng tốc.
Có bốn con ngựa trong chiến xa, cộng thêm bốn kỵ binh, khiến cho chiến xa đi nhanh hơn nhiều.
Mà những binh Sở kia, bởi vì chạy liên tục nhiều giờ liền, làm sao còn đủ thể lực để chạy, trong quá trình bọn hắn cố gắng chạy trốn, đều bị lính bắn nỏ bắn chết hoặc bị kỵ binh giết chết.
“Chúng ta đi theo sau!”
Một vị tướng quân của Tuấn Thủy doanh hét lên.
Vậy là gần hai vạn quân của Tuấn Thủy doanh để lại năm ngàn người đi theo chiến xa, còn một vạn rưỡi quân còn lại đi theo kỵ binh truy đuổi quân Sở.
Quân Sở ở phía sau không biết gì cả, chỉ mù quáng chạy theo, khi chuyện này trở thành trào lưu, dù những tướng lĩnh Sở quốc có liều mạng cản lại, cũng không cách nào thay đổi cục diện.
Binh bại như núi đổ!
Mà Triệu Hoằng Nhuận cùng Vương Thuật, Mã Chương hai người, cũng dọc theo con đường phản công của Tuấn Thủy doanh, cưỡi ngựa chậm rãi rời khỏi khe núi, nhìn về trận chiến ở phương xa.
Hoặc đúng hơn, là một trận đồ sát.
Thấy khắp nơi đều là thi thể Sở binh, Vương Thuật gãi đầu, cười khổ nói: “quả thực... Ta không thể hiểu được trận chiến này...”
Cũng không phải không hiểu, hai ba vạn binh Sở đuổi theo bọn hắn, từ Yên Thủy tới tận núi Yên Lăng, một bên trốn, một bên đuổi, hai nhánh quân đội đều đã mệt mỏi, mà lúc này, Tuấn Thủy doanh đột nhiên xuất hiện, “dĩ dật đãi lao”, giết quân Sở không chừa mảnh giáp.
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Vương Thuật, cười nói: “binh pháp nói: trăm dặm lợi tướng, năm mươi dặm lợi quân... Yên Thủy cách Yên Lăng chỉ có mười lăm mười sáu, nhưng quân Sở gấp gáp đuổi theo, một khi bị mai phục, chắc chắn sẽ bại, sao lại không hiểu?”
“Ý ta muốn nói là chúng ta...” Vương Thuật gãi gãi đầu, nói: “luôn có cảm giác, chúng ta ngoại trừ chạy từ Yên Thủy chạy đến núi Yên Lăng, còn lại không cần phải làm...”
Mã Chương liếc nhìn binh Ngụy ở phía sau đang chưa hiểu chuyện gì, cười khổ nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Khương Nhuận đại nhân, không, hiện tại có thể gọi là Túc vương điện hạ rồi... Ngài, lúc bắt đầu đã định coi chúng ta là mồi nhử?”
“Ồ?” Triệu Hoằng Nhuận cười mỉm nhìn sang Mã Chương.
“Điện hạ đừng chối.” Mã Chương nghiêm túc nói: “mạt tướng cuối cùng đã hiểu, vì sao Túc vương điện hạ đến Yên Lăng, lại không để ý sĩ khí Yên Lăng quân... Thì ra từ lúc bắt đầu ngài đã định dùng quân ta dụ địch, dụ 6 vạn quân Sở Vươngn nơi này, để Tuấn Thủy doanh “dĩ dật đãi lao”... Nghĩ theo hướng này, hẳn là ngài cũng đã sớm đoán được quỷ kế của Hùng Hổ, chẳng qua là muốn tương kế tựu kế, nhanh chóng để Yên Lăng quân chiến bại...”
“Có chuyện này sao?”
“Chuyện cho tới bây giờ ngài còn muốn lừa ta sao?... Ngài để tông vệ giả danh chạy trốn, hẳn là muốn quân Sở không tiếc trả giá vượt sông Yên Thủy, mà Yên Lăng thành trì, ngài cũng đã sớm bảo Bùi Chiêm đốt thành, bằng không Bùi Chiêm đại nhân tuyệt đối không có khả năng làm được... Ngài cố ý để quân Sở nhìn thấy chúng ta rút lui về hướng An Lăng, dụ cho bọn hắn đuổi theo... Quân Sở tham lam, thế là trúng ngài mưu kế, lọt vào mai phục...”
Nhìn thấy Mã Chương biểu lộ như『 ta đã khám phá』 , Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười, trêu chọc: “ngươi đang trách bản vương sao?”
“Không dám...” Mã chương vội vàng chắp tay, cười khổ nói: “hy vọng lần sau, điện hạ có thể tiết lộ đôi chút, không để chúng ta... Giống như đồ đần, rõ ràng điện hạ đã có diệu kế, nhưng bởi vì không biết chuyện, còn như thằng hề nhảy nhót trước mặt điện hạ.. Bây giờ nhớ lại, thật sự rất mất mặt.”
“A, nếu nói với các ngươi, các ngươi sẽ tin?” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu: “các ngươi không tin bản vương, vậy đừng trách bản vương dùng các người làm mồi nhử... Bản vương, thù rất dai !”
“...” Vương Thuật, Mã Chương liếc nhau cười khổ, dù sao mấy ngày này, bọn hắn sau lưng mắng Túc vương không ít.
“Đi thôi, chúng ta theo đường cũ trở về... Bảo binh sĩ phía sau đi theo.”
Nghe được lời này, Vương Thuật, Mã Chương phấn khởi nói: “điện hạ muốn chúng ta phối hợp Tuấn Thủy doanh giết địch sao?”
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Vương Thuật, Mã Chương, lắc đầu.
“Không, bản vương chỉ muốn đi nhìn xem, Bách Lý tướng quân có thể một lần đánh tan 6 vạn quân Sở hay không, còn về các ngươi... Khi trở về, trước hết thu hồi trang bị vũ khí của mình? Thuận tiện, thu hổi cả trang bị vũ khí quân Sở.”
『 Quét dọn chiến trường...』
Vương Thuật cùng Mã Chương cười khổ lắc đầu.
Bỗng nhiên, Vương Thuật lấy lại tinh thần, vội vã nói: “điện hạ, ngài định một lần diệt hết 6 vạn quân Sở sao?”
“Nha? Tỉnh ngủ rồi?” Triệu Hoằng Nhuận tức giận nhìn Vương Thuật.
Vương Thuật bị Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc, đỏ mặt, xua tay giải thích: “điện hạ, mạt tướng không có ý này, mạt tướng vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, Tuấn Thủy doanh truy sát quân Sở chậm như vậy, liệu có ổn không? Nếu là không có một nhánh quân đội chiếm giữ cây cầu ở Yên Thủy, thì cho dù quân Sở đại bại, nhưng vẫn có thể trốn qua Yên Thủy...”
“Có.” Triệu Hoằng Nhuận ngắt lời: “Yên Thủy đầu nguồn, không phải còn có một nhánh quân đội sao!”
『 Đầu Nguồn... Trần Thích?! 』
Vương Thuật, Mã Chương hít sâu một hơi.
『 Tốt... Dụng binh thật lợi hại... Như vậy, có khả năng thật sự tiêu diệt toàn bộ 6 vạn quân tiên phong Sở! 』