"Làm sao bây giờ, ba người chúng ta vào đây đã tiêu hết ba mươi lượng bạc, dù chỉ ngủ với nha hoàn của nơi này, ba người chúng ta cũng phải ngủ được tới mấy người." Hứa Nhị thúc nóng nảy, cảm thấy thế này thì lỗ nặng, cau mày, nhìn nhi tử:
"Từ Cựu, mau nghĩ cách đi."
Đây là vấn đề tiền à? Vấn đề bây giờ là thế này thì chẳng moi được tin gì cả. . . . Hai huynh đệ thầm mắng trong lòng.
Hứa Tân Niên nhìn phụ thân: "Ta có biện pháp nào được, vốn chỉ đi hy vọng gặp may thôi, ta với đại ca tới là biết rồi, chả lẽ phụ thân không tự biết mình à."
Từ ngữ hắn dùng hơi mạnh, chứng tỏ cũng đang lo lắng không thua ai.
Lần này bị lỗ nặng rồi. . . . bạc chỉ là vấn đề thứ yếu, mấu chốt là không moi được tin tức. . . . Mắt nhìn Triệu công tử được thị nữ dẫn đi, Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới nghệ danh của hoa khôi Phù Hương: “cầm thi song tuyệt”.
Hắn liền bảo tỳ nữ hầu khách uống rượu mình muốn mượn giấy bút.
Dọn sạch bàn lấy chỗ, kéo Hứa Tân Niên qua: "Từ Cựu, ngươi viết dùm ta."
Hứa Tân Niên không do dự, ăn ý nghiêm chỉnh ngồi xuống, nắm bút.
Hứa Thất An suy nghĩ rất nhanh, thì thầm: "Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên."
Ngòi bút Hứa Tân Niên như bay, dùng lối viết thảo vô cùng khí khái.
Hứa Thất An đọc tiếp: "Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn."
Hứa Tân Niên khựng lại, cả người ngẩn ra, như hóa đá, miệng vô thức thì thào lặp lại hai câu sau.
"Ghi nhanh!" Hứa Thất An đẩy hắn.
Hứa Nhị Lang như giật mình tỉnh mộng, mặt mày nhăn nhó nhanh chóng viết xong.
Hứa Thất An rút tờ giấy, đưa cho tì nữ: "Đưa thơ này cho Phù Hương nương tử, đi nhanh nhanh, Dương mỗ ở đây chờ."
Nữ tỳ không muốn đi cho lắm, Hứa Thất An đút cho nàng ta chút bạc vụn, nàng ta lập tức chạy đi ngay.
...
Trong phòng ngủ chính, bốn bức bình phong che thùng tắm, hơi nước lượn lờ quanh quẩn trên xà nhà.
Phù Hương ngâm mình trong thùng nước nóng thả đầy cánh hoa hồng, tóc xanh búi cao, cái cổ trắng muốt thon dài, vai và ngực đọng những giọt nước, dưới ánh nến phản chiếu ánh sáng mê người.
Da thịt trơn mịn như mỡ, hệt như một người ngọc.
Một tỳ nữ hầu bên thùng tắm, vừa khen làn da của Phù Hương, vừa nói: "Triệu công tử đang chờ ở phòng trà bên cạnh, khách ở bên ngoài nói, hắn là tú tài Quốc Tử Giám."
"Tú tài thì có gì ghê gớm," Phù Hương cười cười, khẽ hẩy bọt nước: "có điều với tài văn chương của Triệu công tử, thi đậu cử nhân cũng có khả năng."
Nha hoàn cười khe khẽ: "Biết ngay nương tử thích loại công tử có tài hoa như vậy mà, chứ ai mà như tên Chu Lập đáng ghét kia, chỉ mượn hơi quan chức của phụ thân, đã diễu võ dương oai.
"Triệu công tử đó tài hoa hơn người, hy vọng nương tử chiêu đãi cho thật tốt, có khi tương lai có thể thành một đoạn giai thoại cũng không chừng. Nữ tử cũng có thể lưu danh trên sử sách."
"Ngay cả ta mà cũng dám giễu cợt. . . ." Phù Hương chọt chọt đầu của nha hoàn, thở dài: "Nữ tử muốn ghi tên lên sử sách, thật là khó lắm. Đó là chuyện bao người đọc sách mong muốn mà không thể cầu."
Cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, một thị nữ đi vào, đứng trong sảnh, giọng rõ ràng: "Nương tử, vị khách họ Dương ở ngoài bảo nô tài đưa một bài thơ tới đây."
Phù Hương nhíu nhíu mày, đại nha hoàn trách ngay: "Đồ không có quy củ! Nương tử đã tuyển Triệu công tử, há có thể sửa đổi, có phải đã nhận cái gì của người ta rồi hay không?"
Tiểu tỳ nữ cúi đầu, không dám tranh luận.
Phù Hương thản nhiên: "Để trên bàn đi, ra ngoài nói với khách nhân, Phù Hương tâm lĩnh."
Tiểu tỳ nữ như trút được gánh nặng, "Dạ" một tiếng, đặt tờ giấy lên bàn, đi ra cửa.
Tắm xong, Phù Hương mặc một lớp lụa mỏng, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, bàn chân trần trắng muốt, đi tới ngồi xuống bên bàn.
"Đi mời Triệu công tử vào đi." Nàng nói, mắt liếc qua trang giấy trên bàn, tiện tay cầm lên.
Ánh mắt nàng ta khựng lại, nhìn chằm chằm vào trang giấy.
《 Ảnh Mai Tiểu Các tặng Phù Hương 》
Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên.
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.
Nha hoàn đã ra tới cửa, đang định mở cửa đi mời Triệu công tử, bỗng nghe thấy tiếng nương tử đằng sau hô to: "Khoan đã!"
Quay người lại nhìn, thấy bàn tay cầm tờ giấy Tuyên Thành của nương tử run run, nét mặt vô cùng kì lạ.
Một dáng vẻ mà nha hoàn chưa từng nhìn thấy trên mặt nàng ta bao giờ.
Giọng của hoa khôi nương tử vô cùng vội vã, âm cao vút: "Là ai, là ai đưa bài thơ này? Là vị công tử nào? Ngươi nói mau! !"
Nha hoàn càng thêm hoảng sợ, ngập ngừng: "Hình như họ Dương. . . ."
Hoa khôi nương tử vội vã xông ra cửa phòng.
"Nương tử, nương tử. . . . Ngươi bộ dạng thế này làm sao ra ngoài được, không được. . ." Nha hoàn ôm chặt nàng ta.
"Ngươi thả ta ra, mau buông ta ra." Mặt Phù Hương đỏ bừng lên, "Đừng để công tử kia đi mất, mau gọi lại cho ta."
Nha hoàn nghĩ mãi mà không hiểu, chỉ là một bài thơ thôi, sao làm nương tử thất thố đến vậy, bao nhiêu tao nhã tri thức hiểu lễ thường ngày vứt hết đi luôn.
"Nương tử an tâm đừng vội, nô tài lập tức đi. . . . Đi mời vị công tử làm thơ kia tới."
Nha hoàn đi rồi, hoa khôi nương tử quần áo không chỉnh tề ngồi lại bàn, hoảng hốt nhìn tờ giấy trong tay.
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. . . . Tặng Phù Hương, tặng Phù Hương. . . .”
(Nước soi nghiêng bóng mai gầy
Dưới trăng, hương nhẹ thoảng bay trong chiều.)
Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, nàng gục xuống bàn, bật khóc nức nở.
...
Phòng ngoài, một số khách đã rời đi, một phần vẫn còn ở lại.
Chầu chay kết thúc, khách không được chọn có hai lựa chọn: Một, là tới tiểu viện khác tiếp tục trận tiếp theo. Hai, nếu đã uống nhiều, thấy mệt, thì có thể chọn nha hoàn ở đây thị tẩm.
“Phù Hương này không trúng kế ngươi rồi." Hứa Bình Chí nhìn chất nhi, mặt mày lo nghĩ.
Thơ đã đưa đi, chỉ nhận lại được một câu khách sáo.
Rõ ràng thơ của Hứa Thất An đã không đánh động được hoa khôi.
Hứa Tân Niên cười mỉa: "Chỉ là một nữ nhân, làm sao hiểu được tinh túy của thi từ."
Hứa Bình Chí nhìn nhi tử chằm chằm, hỏi: "Bài thơ vừa rồi của Ninh Yến hay lắm hả?"
Hứa Nhị Lang tâm cao khí ngạo, nhưng về mặt thi từ, đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục đại ca mình, than thở: "Cực kì hay, vô cùng hay."
Hứa đại lang cũng không hiểu nổi, hắn rất tự tin với bài thơ này.
Đây là một bài thơ rất rất nổi tiếng của thể thơ thất luật, nhất là hai câu cuối cùng, đã vịnh hoa mai hay tới cực hạn.
Đương thì tịch mịch băng sương hạ, lưỡng cú thi thành vạn cổ danh (Đang khi tịch mịch sương rơi xuống, hai câu thơ thành vạn cổ danh) —— chính là hai câu thơ này.
Hai câu thơ vạn cổ nổi danh, đánh giá cao tới cỡ nào.
《 hoa mai 》và《 Sơ Ảnh 》thậm chí đã thành chủ đề làm thơ, đủ thấy vị trí của bài thơ này trong giới văn nhân cổ đại.
Các danh nhân Âu Dương Tu, Tư Mã Quang đều đánh giá rất cao về hai câu thơ này.
Tác giả của bài thơ này, cũng nhờ nó mà lưu danh thiên cổ. . . . ờ thì, tác giả là ai thì Hứa Thất An quên rồi.
Không thể như vậy được, nàng ta không có lý nào từ chối gặp mình. . . . nếu tặng bài thơ này cho hai vị đại nho của thư viện Vân Lộc, có khi họ còn nhận mình làm con ruột luôn ấy chứ. . . . . Hứa Thất An nghĩ tới một khả năng, có lẽ cái cô hoa khôi này được gọi là thi cầm song tuyệt, thật ra là vì có động tác võ thuật đẹp.
Kiếm danh khí, bằng cách mua người tạo ra, đều chỉ là những kẻ không có văn hóa.
Nhưng ở đây có một điểm không hợp. Nếu hoa khôi Phù Hương chỉ là một người mua danh chuộc tiếng, thì nàng ta đã không được giới văn nhân chấp nhận.
So với đám nghệ sĩ mua danh để nổi tiếng kiếp trước, hoa khôi thời đại này cũng có thủ đoạn tương tự, nhưng mà người ta là có bản lĩnh thật sự.
Lý do rất đơn giản, người đọc sách thời cổ đại không giả dối như đám thanh thiếu niên của đời sau.
Ba người đang ủ rũ, thì đại nha hoàn theo hầu Phù Hương đã đi nhanh vào, lo lắng quét mắt tìm tòi, thấy Hứa Thất An thì thở phào, vội đi về phía hắn, khẽ nhún người chào, mềm nhẹ hỏi:
"Dương công tử, là người làm thơ?"
Ba người Hứa gia nhìn nhau, như trút được gánh nặng.
"Là ta." Hứa Thất An gật đầu.
Nha hoàn nhoẻn miệng cười, càng thêm cung kính, nhẹ nhàng nói: "Nương tử nhà ta cho mời."
Hứa Thất An trấn định gật đầu, đi theo nha hoàn đi về phía phòng ngủ chính ở dãy lầu bên kia.
Cảnh này khiến đám khách định ngủ lại "Ảnh Mai Tiểu Các" chú ý, châu đầu ghé tai với nhau.
"Ồ, sao hắn cũng được đi vào?"
"Cái này, cái này. . . Không hợp quy củ. Sao lại vào tới hai người?"
"Vừa rồi nha hoàn kia hình như nói tới thơ thì phải, mà hồi nãy ta cũng thấy hắn với tiểu ca tuấn tú kia viết cái gì đó."
Một nam tử trung niên bộ dạng phú ông đi tới chỗ Hứa Tân Niên và Hứa Bình Chí, chắp tay: "Hai vị, không biết Phù Hương cô nương làm thế này là ý gì? Vừa rồi sao vị huynh đài kia lại được vào, các ngươi đã viết thơ gì thế?"
---o0o---
Lâm Hòa Tĩnh tức Lâm Bô, nhà thơ đời Bắc Tống, được gọi là “Tây Hồ ẩn sĩ”. Ông một mình ở Tây Hồ, nuôi hạc trồng mai, và thường bảo lấy mai làm vợ, lấy hạc làm con. Bài thơ “Sơn viên tiểu mai”, với hai câu được xem là thần cú, đã gắn liền hình ảnh nhà thơ ẩn dật với cành mai.
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.”
Bản dịch của Điệp Luyến Hoa
<i>Chúng hoa đều rụng, chỉ mai còn
Độc chiếm khu vườn một mảnh con
Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước
Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn
Chim sương muốn đậu thâu tầm mắt
Bướm phấn như hay đứt nỗi lòng
Gặp cảnh vui ngâm như muốn giỡn
Cần đâu ca sáo rượu thơm nồng.</i>