Nộp bạc vào chầu chay, tiến vào sân nhỏ, trong phòng đốt chậu than đã có bảy tám khách ngồi, uống trà chuyện phiếm, vô cùng nhã hứng.
Sáu vũ cơ mặc áo mỏng sơ sài, nhẹ nhàng nhảy múa, uốn éo vòng eo mảnh khảnh và cặp mông đầy đặn.
Hứa Thất An quét mắt một vòng, không thấy hoa khôi nương tử bề ngoài tiểu thư khuê các, lên giường quyến rũ tận xương đâu.
Tiệc trà không hẳn là phải đi tửu lệnh, có khi chỉ toàn các tiết mục nghe hát, xem múa vân vân. Hoa khôi nương tử cũng không phải lần nào cũng xuất hiện tiếp khách.
Tương tự, khách cũng cần có "không gian tự do", đi tửu lệnh tuy là cũng thú vị, nhưng bất lợi khó trao đổi việc tư.
Có một số khách kết bạn mà đến, tới đây uống hoa tửu, để kết nối tình cảm với nhau, họ cần có sự tự do, để họ tự giao tiếp với nhau.
Ba người ngồi vào chỗ, Tống Đình Phong nhún vai, híp mắt cười: "Xem ra Phù Hương cô nương hôm nay không định ra bồi khách."
Hứa Thất An hỏi: "Sao ngươi nói vậy?"
Tống Đình Phong giải thích: "Thời gian tiệc trà là có hạn, bình thường, khách chỉ ngồi đây tối đa một canh giờ, nếu không dự tiệc trà tiếp theo, thì cũng đi về.
Mà đi tửu lệnh vui lắm thì cũng chỉ chừng một canh giờ."
Nói cách khác, đống người này hẳn là không được chơi đi tửu lệnh, đồng nghĩa Phù Hương đương nhiên sẽ không xuất hiện. . . . . sao ngươi hiểu quy củ Giáo Phường Ty thế, vào đây không ít đúng không. . . . Hứa Thất An gật đầu, tỏ vẻ đã học được kiến thức mới.
Một bài múa chấm dứt, vũ công nghỉ ngơi một lúc.
Một thanh niên mặc áo nho màu xanh đứng dậy, giơ chén, mắt nhìn quanh: "Dương Lăng Dương công tử có ở đây không?"
Hắn hỏi liên tiếp ba lần, không có ai trả lời, bèn thất vọng ngồi xuống.
Bàn bên, một nam tử trung niên mặc kiểu phú hào tò mò hỏi: "Huynh đài, vị Dương Lăng này là người ra sao?"
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn." Thanh niên áo nho xanh nhạt khẽ hất cằm: "Có nghe qua chưa?"
"Có chút ấn tượng." Nam tử trung niên phú hào nhớ lại một lúc.
"Lúc ấy, bài thơ này vừa ra, lập tức được người đọc sách khen là thơ hay thiên cổ, là tuyệt cú vịnh mai. Ngay cả những người như các ngươi, cũng được nghe thấy." Thanh niên áo nho trẻ kiêu ngạo hất đầu lên: "Chỉ có người đọc sách chúng ta mới có thể làm ra câu thơ hay."
Nam tử trung niên phú hào buồn bực: "Sao ngươi lại tới đây tìm người?"
Hai người nói chuyện với nhau, khách uống rượu xung quanh cũng thi nhau dừng câu chuyện, nghiêng tai lắng nghe.
"Vì bài thơ thiên cổ có một không hai này chính là được sáng tác ở Ảnh Mai Tiểu Các, được Dương Lăng Dương công tử tặng cho Phù Hương cô nương, lấy mai tả người, hình ảnh hòa vào nhau, quả là tâm tư tinh tế."
"Hèn gì dạo này Ảnh Mai Tiểu Các khách tới như mây, hèn gì Phù Hương cô nương kiểu gì cũng không ra mặt."
"Đúng vậy, nghe nói Phù Hương cô nương đã quyết định không tiếp khách nữa."
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.. . . . . thơ đẹp quá, thật muốn thấy Phù Hương cô nương và vị tài tử đó."
Nghe vậy, thanh niên áo nho xanh nhạt bóp cổ tay thở dài: "Nhưng Dương công tử chỉ xuất hiện ở Giáo Phường Ty một lần, rồi biệt tăm biệt tích. Quốc Tử Giám phái người đi học huyện Trường Nhạc tìm hắn, kết quả điều tra ra không có người này."
"Còn có chuyện lạ như vậy?!" Mọi người kinh hãi.
Thanh niên áo nho xanh nhạt bất đắc dĩ: "Ngày nào ta cũng tới Ảnh Mai Tiểu Các, chính là vì chờ hắn. Không chỉ ta, tất cả học sinh kinh thành đều muốn kết giao với người này."
Tống Đình Phong chậc chậc: "Vậy thì quá tốt, Phù Hương cô nương đã không còn là nữ tử chúng ta có thể ngấp nghé."
Chu Quảng Hiếu thở dài.
Tài khoản phụ của mình vô tình ào ào lên giá rồi? Hứa Thất An chột dạ cúi đầu uống trà.
Tống Đình Phong nhìn đồng sự mới: "Đáng tiếc ngươi phá án lợi hại, nhưng lại không biết làm thơ. Nếu ngươi giống được Dương Lăng kia, làm ra một bài thiên cổ tuyệt cú, thì Phù Hương cô nương ngược lại sẽ đồng ý."
"Ngược lại?!" Hứa Thất An nhận ra điểm chính.
"Ngươi không nghe ngoài phố truyền lưu câu chuyện tình yêu hư cấu giữa nữ tử phong trần và thư sinh nghèo kiết à? Thư sinh nghèo kiết ngẫu nhiên làm ra một câu thơ hay, tặng cho nữ tử phong trần, nâng cao giá trị con người của nàng ta. Đây là một chuyện tốt hai bên cùng có lợi. Đám người đọc sách ít nổi danh thời điểm đó, đều được đám nữ tử phong trần tranh nhau khen ngợi hết lời.”
"Đừng nói là không lấy bạc, còn tự nguyện hầu hạ ngươi. Thư viện Vân Lộc Tử Dương cư sĩ, năm đó rất có tài làm thơ, sau khi thi trúng Trạng Nguyên, ở giáo Phường Ty lưu luyến ba tháng, chả tốn một cắc nào." Tống Đình Phong nói.
Chu Quảng Hiếu gật đầu, khẳng định.
Tống Đình Phong phấn chấn nhìn thấy nét mặt đồng sự mới ngây ra, hắn trợn to mắt, như bị khiếp sợ rất lớn, đồng thời còn có vẻ như nghe được tin tức vô cùng vui vẻ, nhịp hít thở tăng lên dồn dập.
Một nha hoàn hầu hạ khách vội vàng rời tiệc, nhìn chằm chằm Hứa Thất An mấy giây, nét mặt mừng rỡ, mặc kệ khách uống rượu bên cạnh, không chút hình tượng, chạy ra khỏi phòng.
Không lâu sau, hoa khôi nương tử ăn mặc lộng lẫy ra sân, làn váy siêu dài kéo lê trên mặt đất, trên mái tóc xanh cắm đồ trang sức hoa mỹ, hòa với dung nhan mỹ lệ.
Vải áo độ dày vừa đúng, không quá dày, làm nổi bật tư thái lung linh bay bổng mà thành thục; nhưng vẫn không làm người ta cảm thấy là khoe khoang.
So với lần đầu Hứa Thất An thấy nàng, cách ăn mặc rõ ràng đã thay đổi. Không giống một hoa khôi Giáo Phường Ty, mà giống một nữ nhân có thân phận địa vị nhất định, danh tiếng vượt xa tên gọi gái hồng lâu.
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Phù Hương nương tử lướt qua khách nhân, sau đó hơi dừng lại trên người Hứa Thất An.
"Ồ, vừa rồi Phù Hương nhìn ta." Tống Đình Phong hơi hơi khiếp sợ.
Chu Quảng Hiếu nhìn hắn, thẳng eo lên, không phục: "Là nhìn ta."
Phù Hương thi lễ với khách xong, giọng mềm mại nhẹ nhàng: "Ta hiến một điệu múa, trợ chút nhã hứng cho các vị."
Khách trong phòng kinh hỉ muôn phần, không ngờ vị hoa khôi nổi tiếng Giáo Phường Ty này lại chịu ra thấy họ.
Những khách có tâm tư nhạy bén thì nghĩ sâu xa hơn, Phù Hương cô nương được khen là cầm thơ song tuyệt, sao không dùng thứ tạo nên danh xưng của nàng, mà lại là khiêu vũ?
"Tư thái như này, nếu mà nhảy cho ta một khúc cực lạc tịnh thổ thì tốt biết mấy. . ." Hứa Thất An vừa thưởng thức kỹ thuật múa ưu mỹ, vừa miên man nghĩ.
Một khúc múa chấm dứt, Phù Hương uống một chén rượu, khuôn mặt đỏ hồng cáo lui.
Tống Đình Phong cười: "Đáng giá."
Chu Quảng Hiếu gật đầu.
Tống Đình Phong bưng chén rượu lên, nói với Hứa Thất An: "Phù Hương cô nương rất ít khi khiêu vũ, thường chỉ đánh đàn, ngươi mới tới Giáo Phường Ty, đã được xem nàng múa, đáng với bạc bỏ ra nha."
Hứa Thất An nâng chén đáp lễ: "Nếu đêm nay được túc ở phòng nàng thì càng tốt."
Tống Đình Phong cười ha ha.
Chu Quảng Hiếu khẽ lắc đầu.
Tống Đình Phong vừa cười xong, đã thấy một nha hoàn đã đi tới: "Dương công tử, nương tử nhà ta mời ngươi vào phòng uống trà."
. . . . Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu mờ mịt nhìn Hứa Thất An, mặt cứng ngắc.
Hứa Thất An vỗ vai hắn: "Ngày mai giờ mẹo (5h sáng), cửa sân không thấy không về."
Choang. . . thanh niên đọc sách mặc áo nho xanh nhạt kia đứng bật dậy, vừa mừng rỡ vừa khiếp sợ kêu to: "Dương công tử, ngươi là Dương Lăng? Ngươi chính là Dương Lăng? Dương huynh, Dương huynh. . . . Tại hạ Đỗ Anh. . . ."
Hứa Thất An dừng lại, chắp tay chào hắn, rồi theo nha hoàn rời đi.
Dương Lăng. . . . tất cả khách uống rượu trong phòng đều trừng to mắt, những người đọc sách thì mừng như điên.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu im ắng nhìn nhau: "? ? ?"
...
Phòng ngủ ấm áp như xuân, trong thùng tắm sau tấm bình phong.
Hứa Thất An ngâm mình trong nước ấm rải đầy cánh hoa, thoải mái thở ra một hơi.
Phù Hương chỉ khoác lụa mỏng, lộ rõ dáng người mê người, ngồi xổm hầu hạ bên cạnh thùng, bàn tay nhỏ bé mềm mại xoa bóp khắp người hắn.
"Mấy ngày không thấy, công tử càng thần tuấn rồi." Hoa khôi nương tử thưởng thức cơ thể cường tráng của Hứa Thất An, đôi mắt sáng long lanh không dời đi được.
Lúc trước Hứa Thất An ngũ quan tuấn lãng, coi như không tệ, hôm nay thấy lại, rõ ràng bề ngoài không hề thay đổi, nhưng lại làm người ta cảm thấy một khí chất khó tả.
"Chỉ cần nàng thích, thì ta thay đổi coi như đáng giá." Hứa Thất An nhướng mi.
Phù Hương đỏ mặt, e lệ vui vẻ.
Nàng tỏ vẻ u oán: "Chỉ biết nói mấy lời dễ nghe gạt ta, công tử rõ ràng là đâu có vừa mắt ta."
Làm gì có nam nhân nào có thể ôm nàng cả đêm, mà không làm gì?
Hoa khôi nương tử hôm sau tỉnh lại, vô cùng nghi ngờ về mị lực của mình.
"Hôm đó hơi mệt. . . ." Hứa Thất An thầm đáp, nghe cứ như ông già bốn năm mươi tuổi lấy cớ.
Hắn đổi chủ đề, hỏi: "Có lạnh không?"
Hoa khôi nương tử lập tức gật đầu, ủy khuất: "Lạnh ~ "
"Lạnh thì vào tắm." Hứa Thất An kéo nàng vào thùng tắm.
Phù. . .
Không hề chuẩn bị, suýt nữa thét lên.
Phù Hương nằm trong lòng Hứa Thất An, làm nũng: "Đáng ghét."
Nàng ngồi trên bụng Hứa Thất An, vòng tay ôm lấy cổ hắn, câu được câu không, như muốn lĩnh giáo thi từ của hắn.
Hứa Thất An tuy là kẻ nhảy dù, nhưng trong bụng có nhiều thi từ, thi thoảng lại nhảy ra mấy câu, khiến hoa khôi hưng phấn, mặt đỏ tới mang tai.
"Đúng rồi, công tử có nghe chuyện Chu Thị Lang bị bãi quan lưu vong không?"
Câu hỏi như tùy ý, làm Hứa Thất An lập tức cảnh giác.
"Có. Hình như là bị Uy Vũ Hầu vạch tội." Hứa Thất An đáp.
Hoa khôi nương tử ngước gương mặt vũ mị lên nhìn hắn, khẽ cười: "Hình như là vì Chu công tử kia tà tâm không chết, ép buộc thứ nữ Uy Vũ Hầu."
"Cho nên sắc đẹp đúng là thứ giết người." Giọng Hứa Thất An nửa kinh ngạc nửa cảm khái.
Là một trinh sát hình sự lão luyện, không ai có thể dễ dàng moi được thông tin gì từ hắn. Có điều, có lẽ trong lòng Phù Hương đã sinh ra nghi ngờ.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Hôm đó mới nói cho hắn nghe, mấy hôm sau Chu Lập đã thật sự ra tay với thứ nữ Uy Vũ Hầu. . . . Ừ, cũng chưa hẳn là nghi ngờ, nhưng nhất định là có thắc mắc.
Mình phải tăng độ thiện cảm của nữ nhân này với mình lên mới được, để lòng nàng ta nghiêng về phía mình, khỏi lo ngày nào đó lại có một quan viên lạ nghe được chuyện của ta. . . .
"Vừa rồi xem cô nương khiêu vũ, trong lòng chợt có xúc cảm, ngẫu nhiên nghĩ được mấy câu. . ." Hứa Thất An ôm vai mỹ nhân, ngâm: "Điền đầu ngân tì kích tiết toái, huyết sắc la thường phiên tửu ô, kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ."
<i>(Vành lược bạc gãy tay nhịp gõ,
Bức quần hồng hoen ố rượu rơi.
Năm năm lần lữa vui cười,
Mải trăng hoa chẳng đoái hoài xuân thu.
Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, bản dịch Phan Huy Thực)</i>
Năm năm lần lữa vui cười, Mải trăng hoa chẳng đoái hoài xuân thu. . . . Hoa khôi nương tử ứa nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Công tử định đâm vào tim ta chăng, công tử thật là ác độc."
Hưởng thụ thơ rồi, hai người nằm trên chiếc sập đẹp đẽ, Hứa Thất An liếc đống tranh họa bày ở bên gối.
Mắt hoa khôi nương tử trong veo mướt rượt như nai con trong rừng, mặt đỏ bừng lên, vừa xấu hổ, vừa bày ý quân muốn làm gì thì làm.
Nhan sắc tinh xảo, cơ thể đầy đặn, da thịt trắng muốt mượt mà ẩn hiện, như một ngọc mỹ nhân.
"Này có ý gì?" Hứa Thất An liếc nàng, giơ xấp tranh trong tay.
Phù Hương mấp máy môi, không dám trả lời.
Ngươi thật tưởng ta là gà tơ, cần có dụng cụ để hướng dẫn? Hứa Thất An xùy cười, ném xấp tranh đi.
Tối hôm đó, giường của hoa khôi nương tử rung động mãi tới nửa đêm. =))
. . . .
Ngày hôm sau giờ mẹo, Hứa Thất An được Phù Hương bơ phờ hầu hạ mặc áo mũ y quan, dùng đồ ăn sáng, lúc chia tay còn ẩn ý đưa tình.
Sáng nay, lúc đại nha hoàn hầu hạ Phù Hương nhìn hắn, ánh mắt sùng bái ấy, làm cả người Hứa Thất An lâng lâng.
Ra khỏi Ảnh Mai Tiểu Các, ở cửa ra vào thấy hai đồng liêu tinh thần vô cùng phấn chấn.
Quả nhiên không hỏi trả bạc cho ta. . . . Ai, đúng là muốn chơi gái miễn phí, làm sao mỹ nhân coi trọng được. . . . Hứa Thất An ngữ khí nhẹ nhàng chào: "Hai vị, chào buổi sáng."
Ba người vai kề vai ra khỏi phố nhỏ Giáo Phường Ty, trước khi chia tay, Tống Đình Phong nheo mắt, không nhịn được hỏi: " Phù Hương cô nương. . . . Tư vị thế nào?"
Chu Quảng Hiếu nhìn qua.
Hứa Thất An mắt nhìn thẳng, ba phần bướng bỉnh, ba phần vô lại, khóe miệng cong lên: "Cô nương đó. . . . Rất trơn!" =))
...
Vào nội thành mua mấy súc lụa, thuê một chiếc xe ngựa chạy về Hứa phủ.
Hứa Nhị thúc hôm nay xin phép nghỉ, ở nhà chờ tin hắn. Hứa Tân Niên cũng không đọc sách, không có tâm tình.
Mãi đến khi Hứa Thất An cho hạ nhân xách lụa đi về, người một nhà mới như trút được gánh nặng.
Hứa Thất An không giải thích nhiều, chỉ vào lụa, cười: "Để thẩm thẩm và các muội muội may xiêm y."
Bực bội kìm nén trong lòng thẩm thẩm tức khắc tiêu tán, hất cằm nhọn nhọn trắng trẻo xinh đẹp lên, hừ một cái.
Tiểu đậu đỏ kéo ống quần hắn muốn bò lên, miệng ồn ào: "Đại ca đại ca, ta thấy hôm qua tỷ tỷ lén khóc đó."
Mặt Hứa Linh Nguyệt đỏ tới mang tai.
Đang ở trước mặt người nhà, không nên biểu hiện quá thân mật, Hứa Thất An cười với nàng, rồi hất chân đá tiểu đậu đỏ trên không trung, giơ tay ra đón.
Thẩm thẩm kinh hãi, còn tiểu đậu đỏ thì không tim không phổi cười vang.
Nhị thúc sững sờ: "Ngươi đã bước vào Luyện Khí Cảnh."
Nghe Hứa Thất An xác nhận, Nhị thúc cười vui vẻ như cha già.
Trong thư phòng, Hứa Thất An thuật lại mọi việc cho Nhị thúc và Nhị Lang.
Hai cha con đều hoảng sợ.
Hứa Tân Niên nhìn kỹ đường ca: "Sao Trưởng công chúa phải phái người theo dõi huynh?"
Ta cũng muốn biết đó. . . . Hứa Thất An đoán: "Có khi nào vì người ngoài ở thư viện hôm đó chỉ có mình ta?"
Hôm Á Thánh học cung phát sinh dị tượng, trưởng công chúa đang ở trong học viện, không thể nào không biết, nên cho người theo dõi tên người ngoài duy nhất ngày hôm đó, cũng là hợp lý.
Hứa Tân Niên trầm giọng: "Trưởng công chúa tâm tư rất sâu, chẳng những từng học ở thư viện nhiều năm, mà còn có quan hệ nửa thầy trò với Ngụy Uyên. Tài đánh cờ của nàng rất cao siêu, tiến cử huynh làm Đả Canh Nhân, nhất định không phải do nhất thời cao hứng tiện tay đánh một quân cờ.
Đại ca, tương lai nếu bị nàng ta triệu kiến, thì đừng kinh ngạc, nhớ nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận ứng phó."
Hứa Thất An "ừ" đáp lại.
Được một kẻ tâm cao khí ngạo như Hứa Từ Cựu coi trọng và kiêng kị như vậy, cho thấy trưởng công chúa này không phải người đơn giản.
Hứa Tân Niên nói xong, bỗng hất cằm: "Ta đã bước vào Tu Thân Cảnh."
Ta đã thành cao thủ Nho gia bát phẩm!
Hứa Thất An vui mừng, "Nho sinh Tu Thân Cảnh có thần dị gì?"
Khóe môi Hứa Tân Niên giật giật: "Nghĩa trên mặt chữ, dù ngàn vạn người, ta vẫn vậy."
Trong lòng Hứa Thất An sôi lên hào khí, dù có một mình đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ.
Dũng khí khó hiểu ấy tồn tại suốt một khắc, mới từ từ tiêu tán.
"Tu thân là quá trình ma luyện lòng can đảm. Nho sinh cảnh giới này, mỗi lời nói, hành vi đều làm người ta tin phục. Ví dụ như vừa rồi đại ca đã cảm thấy lời của ta là có lý, nên vô thức làm theo. Tương lai ta vào triều làm quan, xử án không thua huynh đâu."
Không, ta là dựa vào bản lĩnh thật sự, còn ngươi như vậy là ăn gian! Hứa Thất An thầm nghĩ.
Cái này tương đương với có buff dũng khí, hình thức ban đầu của mở miệng thành phép. . . . . mắt Hứa Thất An sáng lên, liếc mắt với Nhị thúc, nói: "Trước giờ đại ca vẫn luôn đối đãi với ngươi không tệ. . ."
"Cút!" Hứa Tân Niên không đợi hắn nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Đồ võ phu thô bỉ!
. . . . .
Hứa Thất An về tiểu viện của mình, luyện công.
Bỗng, hắn chợt bừng tỉnh, thứ làm hắn kinh động là kính ngọc thạch nhỏ giấu dưới gối.
Trên mặt kính hiện một nhóm chữ nhỏ:
【 Số chín: Ngươi đang ở đâu? 】
PS tác giả: Chứng kiến số lượng từ chương này, có thể lý giải vì sao chậm đổi mới đi.
PS dịch giả: Cầu bạn đọc tạo tài khoản đánh giá 5 sao ủng hộ tinh thần dịch giả đi!!!