CHƯƠNG 13: HUYẾT TINH LINH
Trên con đường nhỏ tối tăm, con buôn lưng cõng một bao quần áo, ủ rũ cúi đầu đi về phía trước, chung quanh im ắng, không có động tĩnh, chỉ có tiếng ai thán của hắn: "Không ngờ lão tử cũng có lúc nhìn lầm."
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên từ sau lưng hắn: "Lão bản, xin dừng bước."
Con buôn giật mình, dừng bước, quay đầu nhìn, thấy Trác Phàm đang chạy đến trước mặt hắn.
"Ngươi là. . . Vừa rồi. . ." Con buôn nhớ mặt Trác Phàm, cũng là bởi vì hắn, toàn bộ phường thị đều biết đồ của hắn là giả.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ha ha ha. . . Lão bản, khối Mặc Ngọc kia của ngươi, ta muốn, ta ra mười khối linh thạch." Trác Phàm cười nói.
Con buôn trầm ngâm một hồi, cảm thấy rất kỳ lạ, nghi ngờ nói: "Tiên sinh, ngài biết rõ khối Mặc Ngọc này của ta là giả, sao còn ra mười khối linh thạch để mua? Vừa rồi vị tiểu thư kia cũng đã nói, nó chỉ trị giá ba khối."
Trác Phàm cười lắc đầu: "Dù Mặc Ngọc là giả, nhưng gần như có thể đánh tráo. Trong tay ta, cũng có thể bán được giá tiền cho người khác mà."
"Há, ta hiểu rồi, ngươi cũng muốn bán nó cho người không biết hàng." Con buôn bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Đã vậy, thì mười khối linh thạch quá ít đó."
"Vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Trác Phàm hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sát cơ, ngay sau đó liền biến mất.
"Tối thiểu 50 khối!" Con buôn khoát tay nói, lộ ra vẻ gian trá, "Nếu không, tự ta bán cho người không biết hàng, tối thiểu cũng trên trăm khối đó."
Con buôn sau khi được Trác Phàm nhắc nhở, mới nghĩ đến, trên thế giới này, người hiểu Mặc Ngọc dù sao chỉ là số ít, vừa rồi toàn bộ phường thị cũng chỉ có hai người bọn họ nhìn ra thứ này là thật hay giả. Hắn hoàn toàn có thể lấy giả làm thật, kiếm lời càng nhiều ở chỗ khác.
"Ngươi có mua hay không, nếu không thì ta đi đây."
Con buôn thấy Trác Phàm cứ giữ im lặng, biết hắn không thể bỏ ra nổi nhiều linh thạch như vậy. Có điều cũng tốt, hắn có thể tự mình xuất thủ, nói xong liền nhấc chân muốn đi.
"Chờ đã!"
Bỗng nhiên, một bàn bàn cứng như sắt thép hung hăng bắt lại bả vai hắn, làm cho hắn đau đớn kêu lên "Ôi chao" một tiếng.
"Lão bản, làm ăn không thể quá tham." Trác Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ, thì sao, Mặc Ngọc là của lão tử, lão tử thích bán bao nhiêu thì bán. . ."
Con buôn còn muốn phản bác, nhưng chưa nói hết lời, một cỗ nguyên lực màu đen đã tiến vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn rốt cuộc không kêu nổi nữa. Thân thể hắn chậm rãi biến thành đen, cuối cùng, dưới một trận gió nhẹ, hắn hóa thành một đám bột mịn tiêu tán trong không khí.
Trác Phàm cảm thụ nguyên lực trong cơ thể, chỉ có tăng trưởng chút xíu, bây giờ hắn là Tụ Khí nhất trọng, công lực Trúc Cơ tầng bảy của tên này đã đã rất khó mang đến tăng trưởng diện rộng cho hắn.
Mà lại lẽ ra Trác Phàm không nguyện ý làm thịt tiểu tử, nhưng đáng tiếc hắn không chịu làm ăn với mình, Trác Phàm cũng chỉ phải ăn cướp trắng trợn.
Từ trong bao quần áo của hắn tìm tới khối Mặc Ngọc kia, Trác Phàm quay người trở về.
Hắn không phải người hiếu sát, chỉ là có người cứ muốn chết.
Trở lại khách sạn, đối diện Bàng Thống Lĩnh đang đợi hắn trở về, Trác Phàm thuận tay ném cho hắn cái túi: "Lão Bàng, cho ngươi."
Bàng Thống Lĩnh tiếp nhận, mở ra xem, nghi ngờ nói: "A, mười khối linh thạch đều ở đây, ngươi không mua sao?"
Lúc trước Trác Phàm kêu Bàng Thống Lĩnh về khách sạn chờ hắn trước, cũng mượn hắn mười khối linh thạch, nói là nhìn trúng một vật, bây giờ, mười khối linh thạch vẫn còn.
"Há, lão bản kia là người tốt, nên cho ta." Trác Phàm qua loa tắc trách nói.
"Còn nữa, lão Bàng, ngươi giữ cửa cho ta, không cho bất kỳ người nào vào."
Nói rồi, Trác Phàm tiến vào gian phòng của mình, đóng cửa lại. Bàng Thống Lĩnh tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng huynh đệ nhờ vả, hắn tất nhiên phải giúp đỡ, nên hắn cũng không về phòng của mình, mà ngồi ngay ngoài cửa phòng Trác Phàm, giữ vững cửa cho hắn.
Trác Phàm biết rõ chuyện này, cũng âm thầm gật đầu. Có thể gặp được người nghĩa khí như thế, cũng coi là may mắn của hắn.
Trác Phàm bỏ Mặc Ngọc lên trên bàn, trueyenf nguyên lực màu đen vào nó.
Đoàng! Mặt ngoài Mặc Ngọc xuất hiện từng vết nứt, sau đó từng tầng từng tầng rớt xuống, lộ ra bên trong là hào quang màu đỏ như máu.
Lúc này, nó đã không còn là Mặc Ngọc, mà biến thành sắc huyết ngọc. Đồng thời, huyết ngọc phảng phất như một trái tim, lóe lên hồng quang, cũng nhảy lên có quy luật.
"Ta quả nhiên không nhìn lầm, là Huyết Tinh Linh!" Trác Phàm nuốt ngụm nước bọt, khó có thể ức chế hưng phấn.
Huyết Tinh Linh là một loại khoáng vật ngâm trong tinh huyết của cả ngàn vạn người, hút lấy linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, trải qua ngàn vạn năm mới có thể thành hình. Chí âm chí dương, chính là chí bảo của tu giả Ma đạo, thế gian hiếm có.
Tu giả có thể biến Huyết Tinh Linh thành bản mệnh Huyết Anh, lúc đối mặt địch nhân, Huyết Anh vừa ra, liền có thể đoạt tinh huyết của người, cực kỳ hung tàn. Mà lại Huyết Anh còn có thể trưởng thành cùng tu luyện giả, nhất là Thánh cấp Huyết Anh, cho dù là cường giả Đế cấp cũng không dám tùy ý trêu chọc.
Trong ghi chép của Cửu U bí lục, Thượng Cổ từng có một cao thủ ma đạo là Huyết Ma Lão Tổ, tu luyện Huyết Anh đã đến Thánh cấp, cho dù là Thập Đế Thượng Cổ cũng không muốn tuỳ tiện là địch với hắn.
Cuối cùng Huyết Ma Lão Tổ tự giác trở thành thiên hạ vô địch, tìm tới Cửu U Ma Đế, muốn tranh giành vị trí Ma đạo chí tôn. Cửu U Ma Đế chỉ bằng vào một chiêu, giết Huyết Ma Lão Tổ, nhưng bản thân cũng chịu trọng thương.
Có điều, bí pháp tu luyện Huyết Anh của Huyết Ma Lão Tổ cũng đã bị Cửu U Ma Đế có được, còn tiến hành cải tiến, thêm vào Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Lúc đó, Cửu U Ma Đế đã từng muốn tu luyện Huyết Anh, chỉ tiếc. . .
Không ngờ, sau khi sống lại, hắn lại có hảo vận khí như thế, có được cơ hội tu luyện bản mệnh Huyết Anh.
Nếu kiếp trước hắn có bản mệnh Huyết Anh, dù là Thánh giả, hắn cũng có thể đập chết cdm nó luôn.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm đã không kịp chờ đợi mà vạch cổ tay mình ra, cắt một đường, nhỏ máu lên phía trên huyết ngọc.