CHƯƠNG 46: TỨ PHƯƠNG CÙNG CHUYỂN ĐỘNG (2)
"Ừm . . Lệnh sư nhất định là vị cao nhân ẩn thế, bằng không thì cũng không bồi dưỡng ra được người tài ba trẻ tuổi như Trác huynh đệ." Trác Phàm không muốn nói, Lão nhân tóc vàng đương nhiên không bức bách làm gì.
"Đúng rồi, Cửu Ca, trên người ngươi có Phục Nguyên Đan không?" Trác Phàm đột nhiên hỏi.
Long Cửu gật đầu, móc ra một bình sứ: "Lạc gia các ngươi có người thụ thương?"
Phục Nguyên Đan là đan dược tam phẩm, không tính là quá trân quý, nhưng cũng tuyệt không quá tầm thường, tối thiểu phải có mấy trăm ngàn Linh thạch mới mua được một viên. Nhưng Trác Phàm muốn, Long Cửu tất nhiên không keo kiệt.
Không nói đến quan hệ càng ngày càng thân cận của hai người, chỉ riêng khoản nợ 10 triệu nợ thôi, thì cho một viên đan dược có nhằm nhò gì.
Trác Phàm thản nhiên cầm lấy đan dược, rồi ôm quyền nói: "Đa tạ Cửu Ca và hai vị tiền bối, tại hạ cáo từ."
"Ha ha, xú tiểu tử, thì ra đây mới là mục đích của ngươi." Long Cửu sững sờ, ngay sau đó mắng lên, "Đây chỉ là việc nhỏ, ngươi quấy rầy chúng ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi."
Trác Phàm cười hì hì: "Thế thì ta lại cho Cửu ca thêm một tin tức nữa, hai ngày này U Minh Cốc có thể sẽ muốn động thủ, gấp rút phòng ngự đi."
Nói xong, Trác Phàm cười lớn quay người đi ra ngoài cửa.
Long Quỳ và Long Kiệt thấy hắn xuân phong đắc ý tới, đều không hiểu gì, chỉ biết là vừa rồi bọn họ vừa trò chuyện với nhau thật vui, hai người chỉ cảm thấy chua chua.
Hội nghị trưởng lão như vậy, hai người bọn họ không có tư cách tham gia, tiểu tử này lại vượt lên trước nghị sự với ba vị trưởng lão, khiến hai người, nhất là Long Quỳ cảm thấy rất khó chịu. ><
Lão nhân tóc vàng vịn chòm râu, nhìn bóng lưng Trác Phàm dần dần biến mất, trong mắt lấp lóe tinh quang: "Lão cửu, Lão ngũ, thiếu niên này bề ngoài thông minh lanh lợi, nhưng mỗi một câu đều hiểu rõ nhân tâm, tính toán thâm sâu. Tuổi còn trẻ, lại có một thân bản lĩnh kì thuật, thật không biết là đệ tử của vị cao nhân nào. Ngày sau, Tiềm Long Các chúng ta nhất định phải kết giao."
Hai người đều gật đầu.
Bên ngoài kia, Trác Phàm ra đến cửa lớn, đi thẳng đến hậu viện, trên đường đi, hắn đã cảm giác rõ ràng được có mấy kẻ khả nghi vờn quanh tiểu viện. Hắn biết, đại chiến hết sức căng thẳng sắp tới, sau đó liền tăng nhanh cước bộ. Rất nhanh, Trác Phàm trở lại chỗ đám người Lạc Vân Thường.
Lúc này, Lạc Vân Thường đã được lão nhân kia nói rõ cho biết mọi chuyện, song phương có thể nói là đồng bệnh tương liên, cả hai bên đều thổn thức không thôi.
Song phương đều đang thảm trạng, còn óc địch nhân chung, khiến hai nhà kết thành đồng minh kiên cố nhất.
Trác Phàm thấy thế thì càng yên tâm hơn không ít, vung tay ném bình Phục Nguyên Đan cho sơn chủ Hắc Phong Sơn: "Dùng đi, hy vọng nó có thể mau chóng khôi phục thực lực cho ngươi."
"Đây là cái gì?" Lôi Vũ Đình hỏi.
"Phục Nguyên Đan!" Lôi Vũ Đình giật mình.
Phục Nguyên Đan, nàng biết, đan dược tam phẩm, mấy trăm ngàn Linh thạch một viên. Hắc Phong Sơn bọn họ đi cướp một năm cũng không chưa chắc có thể cướp mấy ngàn Linh thạch, đan dược trân quý như vậy, Lạc gia vậy mà tiện tay ném ra. Thì ra Lạc nhà có tiền như thế sao?
Dường như nhìn ra tâm tư của nàng, Lạc Vân Thường vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Vũ Đình tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, Tiềm Long Các còn đang nợ chúng ta 10 triệu. Một viên tam phẩm đan dược không tính là gì đâu!"
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình càng cả kinh rớt cả cằm xuống.
10 triệu? Tiềm Long Các nợ bọn họ nhiều như vậy, khó trách phải bảo vệ bọn họ.
Chờ đã, Quy Vân Trang có nhiều tiền như vậy sao? Sao mà càng cướp, bọn họ càng giàu vậy?
Trác Phàm nhìn Lạc Vân Thường đang cười không ngậm được miệng, bất đắc dĩ trợn mắt. Nữ nhân a, đi đâu cũng không quên ganh đua so sánh. . .
Cùng một thời gian, tại Tôn gia, bên trong mật thất tối tăm, đang có bốn người, một trong số đó chính là Bát trưởng lão U Minh Cốc, Ngốc Ưng Giản Phàm. Ba người khác đều trùm lên mình một bộ áo choàng màu đen, toàn thân tản ra khí tức cường đại mà quỷ dị âm tà.
Trước mặt bọn họ còn có một vị thiếu niên, trên khuôn mặt anh tuấn luôn luôn mang một chút vẻ tà tiếu, chính là Dương Minh.
"U Minh." Lúc này, Giản trưởng lão mở miệng nói, "Ngươi ẩn thân ở Hắc Phong Sơn mười mấy năm qua, làm rất tốt! Chỉ là, hành động lần này, ngươi đã giao cho một tiểu cô nương đi làm hả?"
"Chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không có gì đáng ngại!" U Minh cười nhạt, tự tin nói.
Bạch! Một đạo thanh quang lướt qua khuôn mặt U Minh, lưu lại một vết máu, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống mặt.
U Minh giật mình, hoảng sợ nhìn về phía Giản trưởng lão vừa đột nhiên xuất thủ.
Giản trưởng lão chăm chú nhìn ánh mắt hắn, lạnh lùng nói: "Kế hoạch Ám Nguyệt này, gia tộc đã chuẩn bị hơn mười năm. Nếu bởi vì ngươi tự đại mà thất bại, hỏng đại kế của gia tộc, lão phu cam đoan bắt ngươi sống không bằng chết."
"Vâng!" U Minh khom người đáp, trên trán đã chảy ra từng tia mồ hôi lạnh.
"Đi xuống đi." Giản trưởng lão khoát khoát tay, thản nhiên nói: "Ba ngày sau hành động."
U Minh cáo lui, nhưng khi đi đến cửa, bên tai lại truyền tới giọng điệu âm lãnh của Giản trưởng lão: "Lạc gia, tuyệt không thể tha cho kẻ nào, đặc biệt là. . ."
"Trác Phàm!" U Minh gằn từng chữ nói.
"Mặc dù là Tiềm Long Các mượn tay hắn giết U tuyền, nhưng trên tay hắn dù sao đã dính máu sư đệ ngươi, kẻ nào tay dính máu người của U Minh Cốc ta, thì nhất định không được phép sống trên cõi đời này!"
"Vâng!" U Minh cắn môi, nở một nụ cười khát máu. . .