Chương 1: [Dịch] Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh 

May Mắn Thận Vẫn Còn

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 7146 chữ

CHƯƠNG 1: MAY MẮN THẬN VẪN CÒN

Vào giữa trưa.

Trong đình ở sân nhỏ, Lục Thủy đột nhiên tỉnh lại.

Hắn hơi nghi hoặc một chút, chính mình vốn nên ở trong mật thất, làm sao lại chạy ra bên ngoài rồi?

Mật thất nhà hắn bị ai đánh nổ?

Rất nhanh hắn đã phủ định, bởi nếu mật thất mà nổ thì chắc chắn hắn sẽ cảm nhận được, nhưng lần này lại không hề có cảm giác gì.

Khi hắn đang muốn xem xét chính mình có bị thương hay không, thì một tờ giấy trong tay đột nhiên rơi xuống bàn đá.

Lục Thủy hiếu kỳ nhìn thoáng qua, bỗng thốt lên đầy kinh ngạc:

"Hôn thư? Thứ quỷ gì đây?"

Lập tức kiểm tra nội dung:

"Hôn thư giữa Lục Thủy và Mộ Tuyết? Không phải cái đồ chơi này ở rất lâu trước kia sao?"

Mặc dù rất kỳ quái, nhưng Lục Thủy cũng không tiếp tục kinh ngạc, mà định thần suy ngẫm một chút. Đầu tiên hắn lấy điện thoại ra, ừm, hàng nhái loại cũ, có chút xa lạ.

"Thời gian không đúng! Lên mạng xem thử, phòng ngừa có người lừa gạt ta."

Lục Thủy mở Website ra, hắn muốn lên Website để so sánh thời gian.

Chỉ là load hơi chậm:

"Nhìn tốc độ đường truyền này thì ta có chút tin rồi."

Nhà hắn nằm ở phần rìa trên bản đồ thế giới.

Mà lão bất tử nhà mình lại ngoan cố, thời đại thay đổi nhưng không hề để cho hắn đuổi theo thời đại. Người khác đều đang dùng 8G, nhưng mà hắn vẫn còn đang dùng 2G.

2G này vẫn là do hắn một khóc, hai nháo, ba treo cổ để tranh thủ được.

Sau một lúc, hiệu chỉnh thời gian thành công, thời gian trên điện thoại không có vấn đề.

Sau khi xác nhận, Lục Thủy đặt điện thoại di động sang một bên, sau đó nhìn hôn thư:

"Nói như vậy, ta trùng sinh rồi?"

Trùng sinh cũng không làm Lục Thủy cảm thấy cao hứng, bởi vì hắn căn bản không biết làm sao mình trở về được.

Không biết mới là chuyện khiến người ta cảm thấy phiền não.

Cũng không suy nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy dự định đi ra bên ngoài xem thử, xác định xem có thật sự là mình đã trùng sinh hay không.

Nhưng chỉ mới đứng lên, đột nhiên hắn lại ôm eo ngồi xuống:

"Chuyện gì xảy ra? Làm sao eo lại đau như thế?"

Lật quần áo ra xem thử, phát hiện phần eo có một vết thương, mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn chưa khép miệng.

"Không phải là thiếu tiền nên cắt chứ? Không đến mức đó, không đến mức đó! Dù sao ta cũng là một Đại Thiếu gia mà.”

Bởi vì thời gian đã quá xa xưa, Lục Thủy căn bản không nhớ rõ chuyện eo của mình bị thương thế nào.

Nhưng mà, hắn còn nhớ rõ chính mình là Đại Thiếu gia Lục gia. Mà Lục gia cũng không phải là gia tộc xuống dốc gì đó, nghĩ kiểu gì cũng không cảm thấy đường đường một Đại Thiếu gia sẽ vì chút tiền mà bán thận.

Lúc chuẩn bị hồi ức lại, đột nhiên có một thị nữ đi đến bên cạnh đình, cung kính nói:

"Thiếu gia."

Lục Thủy nhìn người thị nữ này một chút, không thể nhớ ra là ai.

Nhưng mà, cũng không quan trọng.

"Nói."

Đối với cách nói chuyện đơn giản của Đại Thiếu gia, Kỳ Khê có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp:

"Tam Trưởng lão tìm Thiếu gia, hi vọng Thiếu gia qua đó một chuyến."

Lục Thủy mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: "Một trong ba bá chủ."

Sau đó Lục Thủy nhìn Kỳ Khê, hỏi:

"Có nói là chuyện gì không?"

Nói xong hắn liền đứng lên, lập tức đi ra phía ngoài.

Về phần vết thương trên người, đương nhiên đau đến cắn răng, nhưng đang có người ngoài ở bên, nên vẫn cần phải có phong thái của Đại Thiếu gia.

Kỳ Khê theo ở phía sau, cung kính nói:

"Nghe Tam Trưởng lão nói, có liên quan tới việc Thiếu gia xuống núi trừ yêu rồi bị thương mấy ngày trước."

Ngừng một chút, Kỳ Khê lại nói tiếp:

"Tam Trưởng lão có chút tức giận."

Lục Thủy đi ở phía trước, khóe miệng có chút nhếch lên, cuối cùng nhớ ra chính mình bị thương thế nào.

Thì ra là do trừ yêu không thành, bị yêu vật làm cho bị thương.

Còn là yêu vật bình thường.

Thân là nam đinh duy nhất ở trong tộc, lại không nên thân như thế, ba vị bá chủ không tức giận mới là lạ.

Lần này chính là trực tiếp hỏi tội.

Chậc chậc, năm đó hắn đã chịu không ít khổ.

Loại vết thương nhỏ không phải từ việc bị giáo huấn như này, hắn đã sớm khỏi rồi.

Cảm nhận được sự suy yếu của bản thân, Lục Thủy lại nắm được một chứng cứ của việc trùng sinh.

Lục Thủy không nói gì thêm, Kỳ Khê theo ở phía sau cũng không nói chuyện. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay Thiếu gia có chút khác trước kia.

Nhưng khác ở chỗ nào thì lại không rõ lắm, dường như là càng thêm tự tin.

Không lâu sau, Lục Thủy đi đến trước đại điện, bình thường khi đại lão muốn gặp người thì đều là ở đại điện.

Đại điện không phải đại sảnh, mà là một kiến trúc hùng vĩ, mấy lão cổ hủ trong nhà chỉ thích như thế.

Có cảm giác nghi thức.

Lục Thủy mỉm cười nhìn đại điện to lớn trước mặt, sau đó cất bước lên bậc thang.

Kỳ Khê dừng lại trước thềm đá, bởi nàng không thể đi lên.

"Ngươi đã đến?" Ở cửa đại điện, một người đàn ông có chút đẹp trai mở miệng nói với Lục Thủy.

Nhìn thấy hắn, Lục Thủy nở nụ cười, chắc chắn mình đã trùng sinh:

"Lão cha, ngài có khỏe không? Đúng là vẫn đẹp trai như trước đây."

Cha hắn là Lục Cổ, tộc trưởng gia tộc đương thời, trông coi mấy người trong tộc, không hề có quyền lên tiếng.

Dù sao cũng không phải là đại lão bá chủ ở trong tộc.

Trước khi trùng sinh, cha hắn tiều tụy hơn bây giờ nhiều, chính là loại lao tâm lao lực quá mức kia.

Lục Cổ nhìn Lục Thủy, thở dài nói:

"Chừng nào thì ngươi mới có thể đứng đắn hơn? Không thể không chịu thua kém một chút được à?"

Lục Thủy suy nghĩ một lát rồi nói:

"Lão cha, đưa cho ngài một ý kiến."

Lục Cổ nhíu mày:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Con của mình, tất nhiên Lục Cổ hiểu rất rõ, ý kiến của hắn bình thường đều không đứng đắn.

Lục Thủy nhìn bốn phía một chút, sau khi xác định không có người thì đi đến nói nhỏ vào tai Lục Cổ:

"Thừa dịp còn trẻ, cùng với mẫu thân làm ra tiểu hào đi, đại hào đã phế rồi."

Nói xong, Lục Thủy đi thẳng vào trong đại điện, tránh khỏi bị đánh.

Lục Cổ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới phản ứng được.

Nhưng mà, hắn cũng không tức giận, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có đạo lý."

Nghe được câu này, Lục Thủy lảo đảo một cái. Nếu thật sự có một đệ đệ, địa vị của hắn ở trong tộc sẽ khó giữ được.

Nhưng mà, cái lảo đảo này trực tiếp làm cho hắn tiến vào trong đại điện, đã không thể nào nói cho cha mình biết là hắn đang nói đùa.

Sau khi tiến vào trong, Lục Thủy nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi bên trên đại điện, vẻ mặt người này tràn đầy hung hăng, phảng phất tất cả mọi người đang thiếu hắn mấy triệu.

Bên cạnh hắn còn có hai người đang đứng, một nam một nữ, không biết là đệ tử hay là cấp dưới.

Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, cung kính nói:

"Bái kiến Tam Trưởng lão."

Tam Trưởng lão Lục Bất Tranh, một trong ba bá chủ trong tộc, là một vị siêu cấp cường giả.

Nhân khẩu Lục gia hắn điêu linh, nhưng mà địa vị trong tu chân giới lại chưa bao giờ thay đổi, nguyên nhân chính là do trong tộc có ba vị đại lão tọa trấn.

Ba vị này và gia tộc tựa như đại thụ che chở chấu chấu nhỏ vậy.

Lục Bất Tranh nghiêm mặt nói:

"Biết sai rồi sao?"

Lục Thủy lắc đầu, nhưng vẫn cung kính như cũ:

"Cũng không có, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi Tam Trưởng lão."

Lục Bất Tranh cũng không tức giận:

"Nói."

"Nếu như ta xuống núi giải quyết yêu vật kia, có phải sẽ không sai đúng không?"

Nhận sai không phải là tính cách của Lục Thủy.

-----

Dịch: MB_Boss

Bạn đang đọc [Dịch] Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh  của Vịt Ăn Táo

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    492

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!