CHƯƠNG 80: QUỲ XUỐNG XIN CON MỘT CHUYỆN
Đối với sự lo lắng của Chân Võ, Lục Thủy chỉ nói:
“Không có vấn đề gì lớn, nhưng cần chuẩn bị một chút.”
“Thiếu gia muốn chuẩn bị như thế nào?” Chân Võ hỏi.
Lục Thủy vẫn chậm rãi đi lên phía trước:
“Thả ra lời đồn, cứ nói Lưu Hỏa ở Thiên Vân Phong chờ Thái Dương Kỵ Sĩ đến.”
Đây là ý tưởng tối hôm qua Lục Thủy nghĩ tới, Thiên Vân Phong là một ngọn núi cằn cỗi, không thuộc về bất cứ thế lực nào, như vậy đã đủ với Lục Thủy rồi.
“Thiên Vân Phong?” Chân Võ không nghĩ tới Thiếu gia đã chọn xong cả địa điểm rồi.
Sau đó Chân Võ suy tư một chút, nói:
“Thiếu gia muốn nắm giữ quyền chủ động? Nhưng mà, cho dù chúng ta lựa chọn địa điểm trước, vẫn không thể có ưu thế gì.”
“Có một ưu thế, Thiên Vân Phong cách nơi này không quá xa.” Chân Linh đột nhiên nói.
Chân Võ nghe được câu này đã hiểu ra ngay, khoảng cách gần tương đương với việc có thể cứu viện kịp thời.
Đó là một chuyện tốt.
Còn Lục Thủy thì không nghĩ đến những chuyện này, nhưng cũng không có ý định nói rõ ràng, chỉ nói rằng:
“Để Lạc Phong đi làm là được.”
Chân Võ đồng ý, sau đó nói:
"Ta có hỏi thăm qua giá cả của Lạc Phong, hắn bảo không gấp, nói là về sau nếu có khó khăn gì, hy vọng Thiếu gia có thể giúp đỡ. Hắn nói, nhất định là việc trong khả năng của Thiếu gia."
Trong khả năng? Thế thì phạm vi quá rộng, Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng hắn cũng không từ chối:
“Được.”
Lạc Phong không phải là người của Lục gia, làm việc vẫn cần nói đến tiền công.
Nếu đối phương không cần thì lại có chút không bình thường.
Sau đó Lục Thủy lấy ra một khối ngọc ném cho Chân Võ, nói:
“Đi đến đỉnh Thiên Vân Phong, bóp nát nó ra.”
Chân Võ kiểm tra khối ngọc một chút, phát hiện cũng không có gì đặc thù, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói:
“Vâng.”
Sau khi an bài tất cả, Lục Thủy còn thiếu một lý do để đi ra ngoài.
Phải thương lượng với mẹ hắn một chút, nếu không được nữa thì sẽ lấy cớ là ra ngoài luyện thể.
Vấn đề không lớn lắm, ăn bữa sáng trước.
—— ——
Trên đại điện.
Tam trưởng lão ngồi ở vị trí cao nhất, bên dưới chính là Lục Cổ.
“Nghe nói Thái Dương Chi Tử của phương Tây muốn khiêu chiến Lục gia chúng ta?” Tam trưởng lão hỏi.
“Đúng thế.” Lục Cổ đáp, việc này hắn đã sớm biết.
“Ngươi định làm gì?”
“Xâm phạm vào địa phận Lục gia ta, giết.”
Lục Cổ nói một cách bình tĩnh, phảng phất không phải chuyện gì to tát.
Khiêu chiến con của hắn?
Ai cho bọn chúng lá gan?
Tam trưởng lão ngửa người dựa vào ghế, nói:
"Lần này ngươi không cần xuất thủ, ta sẽ chú ý trận chiến cuối cùng. Lúc cần thiết ta sẽ ra tay."
Lục Cổ có chút ngoài ý muốn. Mặc dù Tam trưởng lão vẫn luôn trông coi Lục gia, nhưng cũng chỉ là chuyện của Lục Thủy, những chuyện khác gần như không hỏi đến.
Lần này lại tự mình ra tay.
“Lai lịch của đối phương là thật sao?” Lục Cổ tò mò hỏi.
Hắn đã điều tra Thái Dương Chi Tử kia, nhưng tài liệu rất kỳ quái, nghe nói là đứa trẻ sinh ra từ mặt trời, có chút ly kỳ, khó có thể phân biệt thật giả.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc hắn hạ sát thủ.
Tam trưởng lão bình tĩnh nói:
"Từ chỗ Đại trưởng lão biết được, hắn thật sự là Thái Dương Chi Tử. Mà trong cổ tịch của bọn hắn, mặt trời chính là Thái Dương Thần. Có được thân phận như vậy, còn dám tùy ý đi lại ở tu chân giới, ngươi nói người hộ đạo bên cạnh hắn có cấp bậc gì?"
Lục Cổ đã hiểu, thế thì hắn sẽ không cần nhúng tay vào việc này.
Về phần đánh giết Thái Dương Chi Tử có thể đắc tội Thái Dương Thần hay không, hắn và Tam trưởng lão đều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Cũng như việc đối phương khiêu chiến Lục Thủy, không hề cân nhắc qua sẽ đắc tội Lục gia hay không.
—— ——
“Không biết cha có ở nhà không?”
Giữa trưa Lục Thủy bị mẹ hắn gọi tới, việc này làm hắn có chút bận tâm.
Lúc tới cửa, hắn nhìn quanh bốn phía, khi xác định cha mình không ở mới thở phào nhẹ nhõm.
“Con trai, tới đây quỳ xuống, mẹ cầu con làm một chuyện.” Lục Thủy vừa mới đi vào sân nhỏ, đã thấy mẹ hắn vẫy vẫy tay với mình.
Lục Thủy đi đến trước mặt mẹ hắn, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
"Mẹ, làm việc thì làm việc thôi, tại sao phải quỳ xuống? Mà là do mẹ cầu con làm đó."
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, cười nói:
“Vậy mẹ quỳ xuống nhé?”
Nghe được lời này, Lục Thủy giật mình, sau đó quỳ gối trước mặt mẹ hắn.
“Mẹ, ngài nói đi, là chuyện gì.”
Đông Phương Lê Âm nâng má, có chút hài lòng nói:
"Mẹ nghe Mộ Tuyết nói, ngày mai nàng sẽ đi sơn mạch Thiên Tuyết, chắc phải mất bốn năm ngày, cũng có thể lâu hơn.
Trong khoảng thời gian này con cũng rảnh rỗi, ra ngoài đến Đông Phương gia một chuyến đi."
Lục Thủy hơi kinh ngạc:
“Mộ Tuyết đi sơn mạch Thiên Tuyết?”
“Ồ...! Lực chú ý đều đặt trên người Mộ Tuyết, cũng không thèm để ý việc phải ra ngoài đến Đông Phương gia.” Đông Phương Lê Âm nhìn con mình, vẻ mặt tựa cười như không cười.
Tất nhiên nàng biết con mình ưa thích Mộ Tuyết, lần thứ nhất từ hôn trở về đã nói rõ rồi.
Bây giờ nàng càng có thể chắc chắn.
“...”
“Mẹ, không có việc gì thì con đi.” Nói xong, Lục Thủy đứng lên dự định rời đi.
Đông Phương Lê Âm cũng nhìn Lục Thủy đứng lên, chờ lúc hắn đã đứng lên, nàng mới mở miệng nói:
“Ngồi xuống nghe mẹ nói.”
Ngừng một chút, Đông Phương Lê Âm lại nói:
“Nói chính sự.”
Mãi đến lúc này Lục Thủy mới ngồi xuống, nhưng vừa mới ngồi, mẹ hắn đã đưa đến cho hắn một cái bánh điểm tâm, ý là để hắn ăn một chút.
Lục Thủy ngây người: “...”
Hắn cảm thấy mình vẫn quỳ thì hơn.
Cuối cùng Lục Thủy vẫn nhận lấy điểm tâm, thuận tiện cắn một miếng.
“...”
Quả nhiên vẫn là quỳ thì tốt hơn.
"Không nói chuyện Mộ Tuyết nữa, ngày mai nàng sẽ xuất phát, bao giờ trở về thì phải xem Nhị trưởng lão an bài thế nào. Sau đó con thừa dịp Mộ Tuyết không ở đây để ra ngoài một chuyến, mẹ có tốt không?" Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, trên mặt tràn đầy ý cười.
Lục Thủy không muốn nói chuyện.
Nhưng vẫn cần hỏi một chút gì đó:
“Tại sao phải đi Đông Phương gia?”
“Bởi vì Trà Trà muốn đến đây chơi đùa. Ừm, Trà Trà là biểu muội của con, khi còn bé đã gặp qua rồi.” Nói xong, Đông Phương Lê Âm cũng cầm điểm tâm lên, cắn một miếng.
Thời gian trước ta cũng đã gặp, còn đánh nàng một trận, Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Lại để hắn đi đón Đông Phương Tra Tra?
“Mẹ, Đông Phương Tra Tra đã trưởng thành rồi? Vì sao không thể tự đi tới?”
Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút.
Đương nhiên, hắn không bài xích việc ra ngoài, bởi vì gần nhất hắn cũng cần ra ngoài một chuyến.
Đông Phương Lê Âm cười nói:
“Biểu ca đi đón tiếp biểu muội, không phải rất bình thường sao?”
Loại đáp án đơn giản này làm cho Lục Thủy không biết đáp lại như thế nào, tuy nhiên hắn cũng không có ý kiến gì.
“Ngày mai xuất phát?” Lục Thủy hỏi.
“Ừm, ngày mai đi cùng với Mộ Tuyết.” Đông Phương Lê Âm nói.
Trên thực tế, có thể chơi đùa vui vẻ với con trai của nàng, cũng chỉ có một người Trà Trà.
—— ——
Giữa trưa ngày hôm sau.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đứng ở cửa chính của Lục gia.
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ cũng ở đây.
Lúc này, Đông Phương Lê Âm đang giúp Mộ Tuyết sửa sang lại quần áo, nói:
“Nhớ kỹ, phải nghe lời của Nhị trưởng lão, nên kính già yêu trẻ.”
Tất nhiên Mộ Tuyết rất nhu thuận gật đầu.
Chờ sửa sang xong cho Mộ Tuyết, Đông Phương Lê m đi sang giúp Lục Thủy sửa sang quần áo.
Lần này vẫn mặc áo cộc tay, nhưng Lục Thủy không có ý định nói gì.
Cha hắn đang ở ngay bên cạnh.
“Nhớ kỹ, trên đường không thể chạy loạn, cũng đừng có hiếu kỳ quá, đi sớm về sớm.” Đông Phương Lê m dặn dò.
Lục Thủy cũng gật đầu:
“Vâng.”
Sau đó đến lượt Nhị trưởng lão đang đứng ở một bên. Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Đông Phương Lê Âm, chỉ cần Đông Phương Lê Âm dám đưa tay qua, nàng sẽ trực tiếp đẩy ra.
Đông Phương Lê Âm cười cười, sau đó đưa ra một hộp điểm tâm cho Nhị trưởng lão:
“Cho.”
Đối với chuyện này, Nhị trưởng lão rất hài lòng. Sau khi tiếp nhận điểm tâm, nàng bước ra một bước, trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ, người cùng biến mất còn có Mộ Tuyết.
Lúc này Đinh Lương có thể tự do hoạt động.
Sau khi Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết biến mất, cũng xoay người rời khỏi Lục gia.
Chân Võ Chân Linh vẫn đi theo sau.
Chân Võ Chân Linh biết, lần này Thiếu gia đi ra ngoài để chém Thái Dương Chi Tử.
-----
Dịch: MB_Boss