CHƯƠNG 95: TRẢ TIỀN CHO TA! (2)
- Đem đi trông coi cho cẩn thận!
Lão đầu kia lập tức đẩy vai Phượng Nhược Nam đi ra ngoài. Nàng ta tỉnh táo lại nhưng không thể làm gì được, chỉ biết quay đầu lại hô gào:
- Nương, con không gả! Con không gả! Tên ác tặc này là kẻ lừa đảo, là một kẻ lừa gạt, làm sao tin được lời của kẻ lừa gạt! Nương… Ngưu Hữu Đạo, ngươi trả tiền cho ta! Trả tiền cho ta!
Không thấy bóng người nữa tiếng đòi tiền vẫn vang khắp sảnh, Viên Cương mặt sắt cũng phải giật giật lông mày hai lần.
Bành Ngọc Lan không hiểu, hỏi Ngưu Hữu Đạo:
- Trả tiền là sao?
Bà hỏi câu này thực khiến người ta lúng túng mà. Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở đáp:
- Nói lại, ta và lệnh ái có quen biết từ trước. Từ khi còn nhỏ, từ khi ta còn chưa nhập môn Thượng Thanh Tông, có phiêu lưu khắp nơi, trên đường tới Thuận Giang đã từng gặp lệnh ái, suýt nữa thì bị lệnh ái bắn một tên mất mạng, sau đó được lệnh ái ban cho vài thứ để ngày sau tới tìm nàng ta nhờ vả. Cái kia… nói ra cũng thật xấu hổ, trong túi trống trơn, bèn tới hỏi lệnh ái mượn ít tiền, sau này nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả!
Hắn cố ý nhập nhằng nói nửa thật nửa giả.
Bành Ngọc Lan hiểu ra, hình như bà cũng có nghe nữ nhi nhắc đến chuyện gặp ai đó ở Thuận Giang. Còn mượn tiền trả tiền đúng là chưa từng nghe, phỏng chừng tiểu tử nghèo này cũng chẳng mượn được mấy đồng.
Phượng Lăng Ba lên tiếng:
- Được rồi, không nói mấy chuyện vô dụng kia nữa. Nói chính sự đi. Thương Triều Tông không đưa được đồ trên lễ đan, ta dựa vào cái gì mà gả nữ nhi cho y?
Nói câu này ra, hẳn ông ta đã rất tin tưởng vào sự tồn tại của mười vạn quân Nha tướng kia.
Ngưu Hữu Đạo chỉ ra ngoài:
- Đồ ở ngay trong huyện Thương Ngô trong đất phong quận Thanh Sơn của Vương gia. Đây cũng chính là nguyên nhân đương kim bức ngài về huyện Thương Ngô!
Phượng Lăng Ba híp mắt hỏi:
- Đương kim đã biết tung tích còn đợi ta tới lấy sao?
- Nếu có thể tìm được dễ dàng như vậy, chỉ sợ Vương gia đã chết trong thiên lao từ lâu rồi, nào có đợi được đến bây giờ. Chuyện này không phải chuyện nhỏ. Ninh Vương luyện chế ra thứ ấy, cần phải bí ẩn thế nào chứ? Dù là Vương gia tự đến huyện Thương Ngô cũng phải tìm kiếm dần mới được.
- Chính y cũng phải tìm dần, vậy ta còn cần y làm gì. Ta tự đi tìm là được...
Ông ta còn chưa nói xong, thấy Ngưu Hữu Đạo như cười như không nhìn mình, bèn không nói gì nữa. Người ta đã nói rồi, dám qua mặt Thương Triều Tông đi tìm thử xem, người ta lập tức sẽ công bố chuyện này cho cả thiên hạ, đến lúc ấy, Phượng Lăng Ba sẽ không chịu nổi.
Ngẫm nghĩ một hồi, ông ta hỏi lại:
- Nếu ta đồng ý kết thân với y, nhân mã vừa tới huyện Thương Ngô, Đương kim sẽ phát hiện ra ngay, sẽ nghi ngờ ta đã biết bí mật này!
Ngưu Hữu Đạo xòe hai tay:
- Thế thì sao? Tình thế nội ưu ngoại hoạn hiện nay của Đại Yến là do một tay Người xây nên, Người dám công khai trở mặt với Thái thú vào lúc này sao? Nếu dám, chỉ sợ Đương kim đã diệt Thái thú từ lâu rồi. Không phải Người sợ diệt ngài ngoại địch sẽ xông loạn vào sao? Việc này, Người cũng không dám công khai, nếu các nước khác biết Đại Yến ta có vật này, hậu quả tất nhiên sẽ là cùng hợp sức tấn công, Đại Yến lập tức vong! Mà nếu Đương kim biết Thái thú đã nắm được bí mật này sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám bức ngài quá đáng đâu. Nếu Thái thú nắm được nhược điểm này, quận Quảng Nghĩa sẽ vững như thành đồng vách sắt, chí ít là triều đình sẽ không dám tùy tiện động vào. Đây là việc nhất cử lưỡng tiện, Thái thú không nên chần chừ, nên sớm quyết đoán đi thôi!
Phượng Lăng Ba vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, trầm ngâm.
Bành Ngọc Lan ở bên cạnh dội cho ông ta một gáo nước lạnh:
- Nhi tử của Ninh Vương nói rất êm tai nhưng ngài đừng nói với ta không biết về chủ trương cực đoan khi Ninh Vương còn sống, tu sĩ thiên hạ đều bất mãn với Ninh Vương. Nếu nhận nhi tử của Ninh Vương, ngài bảo Thiên Ngọc Môn của ta biết giấu mặt vào đâu?