Chương 21: Địa Vị Gia Đình
Tin tức ngoài ý muốn một lại thêm một khiến lòng người trong thị trấn phải bàng hoàng. Buổi tối hôm nay, mọi người không trốn trong nhà mà cùng nhau thảo luận chuyện này.
Kỳ thật chuyện nhà xưởng nổ cũng không có gì quá quan trọng. Chung quy nồi hơi lâu năm không được bảo trì mà nổ cũng không phải mới lần một lần hai.
Có điều lần này không giống những lần trước, trước đâu có đàn sói vào cướp bóc đâu. Nhân viên trong nhà xưởng hơn ngàn người, bình thường lúc tan làm nơi đó tương đối náo nhiệt.
Có vài công nhân quay về thị trấn ở, có công nhân ngủ lại ký túc xá của nhà xưởng. Hoặc phải trực ca đêm nên ở lại nhà xưởng.
Nơi đó gần khu quần cư của hàng rào tị nạn mà đàn sói cũng dám tới? Đây đúng là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Dựa theo lời của dàn nhạc đi theo lính đánh thuê, hàng rào tị nạn số 113 có vô số người ở đó. Trước giờ tương đối an toàn, ban đầu người trong hàng rào đã phái quân đội tới đóng quân ở nhà xưởng. Sau đó mọi người phát hiện không có dã thú tập kích nên rút quân về, chỉ lưu lại vài cây súng cho người quản lý mà thôi.
Đêm tới, cửa lớn thống vào hàng rào tị nạn mở ra, cửa lớn chỗ hàng rào vang lên tiếng ầm ầm nổ mạnh. Ngay sau đó có vài trăm binh sĩ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đi ra từ bên trong.
Những người này đều là tư quân của số 113, hoặc nói là tư quân của tập đoàn Khánh thị hàng rào 113.
Tiên sinh Trương Cảnh lâm trong học đường từng vô tình nhắc tới, hiện giờ hàng rào tị nạn được người khống chế, người kia nắm lấy mạch máu sinh tồn của toàn nhân loại, cũng nắm vũ khí đối kháng nguy hiểm, một tay cầm tiền, một tay cầm vũ khí, nắm hàng rào trong tay họ.
Đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên nhìn thấy nhiều binh sĩ đi ra từ trong hàng rào, Nhan Lục Nguyên trốn trong túp lều nhìn đám tư quân đi ra bên ngoài thị trấn. Hắn nhỏ giọng nói thầm:
- Ca, thứ họ vác trên người là thương hả?
Cán súng ốc màu đen trông lạnh băng mà tàn bạo. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân như nhận biết được tất cả những loại súng ống kia. Hơn nữa hắn còn có cảm giác… chỉ cần hắn cầm những cây súng ống đó trong tay, lập tức sử dụng được ngay.
Đám tư quân đi đứng cũng không chỉnh tề, có xe việt dã mở đường nhưng binh sĩ đằng sau lại di chuyển bừa bãi. Đội hình này có thể dùng từ lộn xộn để hình dung, có người trong đội ngũ tư quân phàn nàn:
- Chẳng phải cũng chết sạch sao, sáng mai tới không được à? Sao cứ để đêm hôm đi giết sói chứ.
- Câm miệng, đây là nhiệm vụ phía trên đích thân giao phí.
Có người trừng mắt nói.
- Sợ cái gì, nhóm Quan Lão Gia không nghe được, họ còn ôm nữ nhân trùm chăn kia kìa.
Người nọ nói một cách khó chịu rồi tự đốt một điếu thuốc. Nhâm Tiểu Túc ngửi thấy mùi thuốc lá có chút quái dị.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, hiện tại hắn càng ngày càng không tin tưởng tư quân ở trong hàng rào.
Thời điểm tư quân kia đốt thuốc thì quay đầu nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên đang nhìn khẩu trường trường tự động của mình, hắn mắng:
- Hai tên nhóc chết tiệt tụi bây nhìn cái gì, biết đây là cái gì không?
Khỏi cần nhìn, có cho các ngươi cũng chẳng dùng được
Nhâm Tiểu Túc buông mảnh vải lều xuống, bất quá hắn không đồng ý với nửa câu sao của tên tư quân.
Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn đoán được khả năng sử dụng súng của binh sĩ kia cũng chẳng ra gì. Vị trí ngực phải là nơi dùng để phản chấn, nếu tập luyện nhiều, ngực sẽ có hình dáng rõ ràng hơn.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc không biết, hiện giờ dù là trong hàng rào thì đạn dược cũng tương đối trân quý, quan quân bình thường sẽ không để đám binh sĩ lãng phí đạn dược. Chút kinh phí đó không bằng cầm đi uống rượu hoặc tìm nữ nhân còn hơn.
Bên ngoài hàng rào cấm uống rượu, có điều bên trong thì không.
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói:
- Ca, hình như ngươi nhận biết mấy thứ vũ khí của họ nhỉ?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn em trai:
- Không cần hỏi nhiều.
Nhan Lục Nguyên ủy khuất phàn nàn:
- Trong nhà này, ta còn địa vị hay không a?
Nhâm Tiểu Túc vừa suy nghĩ chuyện tình vừa điềm nhiên trả lời:
- Không nên nghĩ quá nhiều, địa vị trong nhà của ngươi đó là vẫn còn.
Nhan Lục Nguyên:
- …
Chờ bước chân tư quân đi xa, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên đứng dậy, nói với Nhan Lục Nguyên:
- Đêm nay ngươi ở chỗ Tiểu Ngọc Tỷ đi, khi nào ta về ngươi hãy về.
- Ca muốn đi đâu?
Nhan Lục Nguyên sững sờ hỏi.
Kết quả vừa hỏi xong, Nhâm Tiểu Túc đã lặng yên không tiếng động vén rèm cửa đi mất. Thời điểm này trên đường không ít người tụ hội nên chẳng ai để ý hành tung của Nhâm Tiểu Túc.
Ngày bình thường mọi người sẽ không ra đường khi trời đã tối, kết quá hôm nay tất cả đều xuất động, cứ như lễ hội mừng năm mới vậy.
Nhâm Tiểu Túc lướt đi trong bóng đêm. Rời khỏi phạm vi thị trấn hắn bắt đầu chạy như điên. Đêm nay ánh trăng sáng ngồi, có thể thấy những năm nay mỗi ngày đều đi con đường này nên có nhắm mắt hắn cũng đi được!
Tư quân đi trên đại lộ mà Nhâm Tiểu Túc tại lựa đường nhỏ song song để che dấu hành tung. Hắn đi theo chỉ muốn nhìn xem có cơ hội gì không, về phần cơ hội gì hắn cũng không rõ.
Súng!
Là súng dụ hoặc Nhâm Tiểu Túc tới đây!
Nhâm Tiểu Túc biết rõ trong thời đại này súng ống quan trọng thế nào. Dàn nhạc đi theo đám lính đánh thuê từng nói: Bọn họ có vũ khí nóng, đàn sói vừa nghe âm thanh liền chạy thục mạng.
Nhâm Tiểu Túc đã gặp được đàn sói nên biết rõ chúng đáng sợ thế nào. Thứ đáng sợ như thế lại đi sợ súng?
Nhâm Tiểu Túc không biết khi tư quân đối mặt với đàn soi, chuyện gì sẽ xảy ra. Hắn cũng không nghĩ phải lấy cho bằng được súng trong tay nhóm tư quân, bởi vì mục tiêu của hắn là nhà xưởng, người trong thị trấn cũng biết quản lý nhà xưởng có sứng.
Dựa theo lời người trốn từ nhà xưởng ra, buổi chiều Nhâm Tiểu Túc đã nghi ngờ, không phải nói đàn sói sợ tiếng súng ư? Vậy chẳng phải người quản lý chỉ cần nổ súng đã dọa đàn sói chạy thục mạng rồi?
Có lẽ họ không ngờ đàn sói sẽ tới nên không kịp lấy súng ra. Có lẽ người cầm súng bị đàn sói đánh lén, cũng có thể vì nguyên nhân khác, thế nhưng súng chính là mấu chốt vấn đề.
Nhâm Tiểu Túc dùng toàn lực chạy như điên, so với đám tư quân hắn quen thuộc chỗ này hơn. Với lại, đám tư quân đó là đi tới nhà xưởng, còn hắn là chạy tới nhà xưởng.
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên trong đêm tối, còn có tiếng người kêu thảm.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh. Rõ ràng tư quân đụng phải đàn sói, đồng thời dù có nhiều người nổ súng nhưng vẫn có tư quân bị thương. Chẳng phải đàn sói sợ tiếng súng? Chẳng phải dã thú nghe tiếng súng sẽ né tránh theo bản năng ư?
Cho đến bây giờ, Nhâm Tiểu Túc đã có được nhận thức mới: Tuy đã thú đã tiến hóa nhưng chưa bao giờ vượt qua được bản năng của mình, con thỏ vẫn ăn cỏ, sói vẫn sợ tiếng súng.
Trừ phi, đã có chuyện gì đó biến hóa trong âm thầm.