Chương 30: Đầu Óc Có Bệnh
Dàn nhạc trở về ư?
Nhâm Tiểu Túc có chút khó hiểu, từ nơi này đi tới hàng rào số 12, tới lui thế nào cũng mất hai tháng.
Từ lúc dàn nhạc rời đi tới giờ chỉ mới một tuần, cho nên… căn bản dàn nhạc chưa đi tới hàng rào 112, thậm chí còn chưa tới dưới chân núi Cảnh Sơn.
Theo lý mà nói, dọc đường không có gì nguy hiểm. Nguy hiểm nhất chính là đàn sói, có thể lúc đàn sói tới nơi này vừa vặn gặp phải dàn nhạc. Có mà nếu như vậy dàn nhạc sao còn có thể quay về.
Bởi vì hiện tại đàn sói không sợ tiếng súng nữa!
Nghĩ tới đàn sói, Nhâm Tiểu Túc có chút lo lắng. Hôm qua hắn vừa nói với lão Vương về chuyện của chúng. Lão Vương nói hắn nhận được tin từ người quản lý thị trấn là Trần Hải Đông, lần này thương vong của đàn sói sau khi phục kích tu quân rất lớn. Bây giờ đàn sói đã trốn vào núi Dương Sơn ở hàng rào số 111, đoán chừng chúng không dám tới nơi này của họ nữa.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không nghĩ vậy, lúc trước đàn sói rời đi, khi quay về đâu giống như trước, chúng càng thêm hung mãnh hơn.
Lý do gì khiến đàn sói có thể tiến hóa như thế thì Nhâm Tiểu Túc không biết.
Nhâm Tiểu Túc đứng ở cửa số phòng khám nhìn ra ngoài. Hắn thấy lưu dân đang kéo nhau khỏi nhà mà vây xem dàn nhạc. Bản thân họ vốn đã hiếu kỳ với dàn nhạc, hiện tại thấy dàn nhạc có chuyện khó hiểu lại càng thêm tò mò.
Lúc rời đi dàn nhạc đi băng bốn chiếc xe việt dã, vậy mà hiện tại chỉ còn một chiếc xe quay về, trên xe elaf minh tinh Lạc Hinh Vũ cũng ba tư quân. Những người khác đi bộ theo sau, quần áo rách rưới không chịu nổi.
Nhac Lục Nguyên hiếu kỳ:
- Mấy người trắng tinh tươm sạch sẽ đâu rồi, sao quay về lại y chang chúng ta vậy.
Tuy hiện tại cuộc sống của ba người họ đã tốt hơn, thế nhưng nguồn nước vẫn không đủ. Tài nguyên nước của lưu dân trước nay đều bằng nhau, quản lý của hàng rào tị nạn với vấn đề này vô cùng nghiêm khắc.
Vì thế nếu nhà có dư nước, Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên đều chủ động nhường cho Tiểu Ngọc Tỷ rửa mặt, họ chỉ dùng chút nước qua loa mà thôi.
Còn việc đánh răng chỉ cầm cành liễu dính chút muối thô cào cào răng vài cái rồi súc miệng.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên thấy dàn nhạc chẳng khác nào mình thì nội tâm không khỏi vui vẻ trên nỗi đau của người khác…
Nữ hài đội mũ lưỡi trai cũng đi đằng sau xe việt dã, quần áo trên người có chút rách nát. Thế những Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ quan sát lại phát hiện, cô bé đi cùng với dàn nhạc chật vật nhưng bước đi vẫn uyển chuyển như cũ.
Chỉ với điểm này cũng đủ thấy cô bé này còn mạnh hơn đám tư quân nhiều.
Đương nhiên, việc này nằm trong dữ liệu của Nhâm Tiểu Túc. Chung quy người có kỹ năng súng ống hoàn hảo sao mà đám tư quân so được?
Trong xe việt dã, minh tinh Lạc Hinh Vũ phân phó:
- Nhanh chóng mở hàng rào đi vào, đừng để đám lưu dân này nhìn chúng ta như nhìn khỉ.
Su khi tiếp nhận mệnh lệnh, tư quần cầm súng đen ngòm chĩa vào lưu dẫn vây xem. Một người trong số đó hung dữ nói:
- Cút về chuồng heo của tụi bây đi.
Nhóm lưu dân thấy tư quân xấu hộ thành thế thì lập tức tránh ra.
- Còn có.
Lạc Hinh Vũ lạnh giọng nói:
- Tìm cái tên Vương Phú Quý lại đây!
Thanh âm ầm ĩ trong thị trấn dần lắng xuống. Mọi người chỉ dám núp trong lều thì thầm to nhỏ. Có lẽ thấy như vậy còn chưa đã, họ lại cùng tám chuyện với người ở lều bên cạnh, dù sao cũng đâu có cách âm…
Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên ghé đầu và cửa kính nhìn cảnh tượng bên ngoài. Chỉ thấy dàn nhạc phân thành hai nhóm, một nhóm đi tìm nơi ở, một nhóm đi thẳng tới tiệm tạp hóa của Vương Phú Quý.
- Ca, họ tìm lão Vương là gì?
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi.
- Có lẽ là tính sổ đi. Lão vương đề cử người dẫn đường, mà người dẫn đường kia đâu có quay về cùng. Vì thế có thể suy ra, người kia dẫn họ đi vào đường nguy hiểm mới khiến bây giờ họ chật vật như vậy.
Nhâm Tiểu Túc có thể đoán đại khái, sau đó lại chậc chậc mấy tiếng tiếc hận. Lúc trước người dẫn đường kia diễu võ dương oai nhìn Nhâm Tiểu Túc bằng nửa con mắt, không ngờ rằng, cái nhìn này lại là cái nhìn vĩnh biệt…
Nhâm Tiểu Túc thấy đám người kia đập cửa tiệm của Vương Phú Quý. Vương Phú Quý chậm rì mở cửa, bộ dáng vô cùng bình tĩnh.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn có chút lo lắng cho Vương Phú Quý. Kết quá thấy đối phương bình tĩnh thế kia, hắn cảm thấy bản thân không cần lo hộ người khác làm gì.
Người trên xe việt dã đã đi xuống, Lạc Hinh Vũ mặc đồ trắng thường ngày… hoặc nói chính là bộ đồ trắng khi rời đi đó. Nàng nhìn Vương Phú Quý chằm chằm, chất vấn:
- Ngươi tìm cho chúng ta người chỉ đường kiểu gì thế hả?
Vương Phú Quý hiếu kỳ hỏi:
- Mọi chuyện thế nào?
Hắn thật sự có điểm hiếu kỳ. Tên kìa là một lão thợ săn, không nên phạm phải sai lầm cấp thấp mới đúng, vì sao đám người này lại tức giận như vậy?
- Còn thế nào nữa?
Thanh âm Lạc Hinh Vũ lạnh lùng nói:
- Chưa tới phạm vi của Cảnh Sơn hắn đã đi sai hướng, chúng ta mất hết ba ngày cũng không mò ra được đường.
Phạm vi của Cảnh Sơn có camera hành trình, không ít người biết chuyện này. Bởi vì ở đây có vốn dĩ có một dòng sông, có điều chẳng biết vì sao lại sắp cạn khô khiến nơi này chỉ còn là một con đường lát sỏi.
Đương nhiên con đường này khá khó đi, thế nhưng không là vấn đề gì với xe việt dã…
- Sau đó thì sao? Hắn đâu rồi?
Lão Vương kinh ngạc hỏi.
- Gã ta không tìm được đường.
Một tư quân lạnh lùng nói:
- Gã là thợ săn lại không biết con đường này nguy hiểm. Buổi sáng gã ra sông rửa mặt thì không biết khuôn mặt bị thứ gì đó cắn nát nhừ. Thời điểm chúng ta phát hiện thì gã chết rồi! Hơn nữa trên đường đi chúng ta còn gặp phải rất nhiều con khỉ hung ác, thiếu chút nữa là không về được.
Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ, việc này không đúng. Trước kia hắn đâu nghe thấy con sông phụ có cá cắn người… là cá sao?
Thân thể Vương Phú Quý dựa trên khung cửa:
- A, hóa ra là vậy. Bất quá ta không có thời gian kiếm người dẫn đường cho các ngươi lần nữa. Ta phải giúp đỡ ông chủ La Lam làm ít chuyện.
Kỳ thật ông chủ La đâu an bài hắn là chuyện gì, hắn nói thế là muốn thông báo cho đối phương biết hắn là người của ông chủ La!
Cả đám tư quân đều nhíu mày, ngay cả Lạc Hinh Vũ cũng sửng sốt, họ không ngờ người mình muốn thu thập lại là thuộc hạ của La Lam.
Vương Phú Quý thoải mái nhà nhã nói:
- Ta đã sớm muốn nói các ngươi nên tìm Nhâm Tiểu Túc.
- Cái tên bệnh thần kinh kia?
Lông mày tư quân đang nói nhíu chặt:
- Cái tên tiểu tử ảo tưởng mình là bác sĩ kia?
Vương Phú Quý nghe vậy thì có chút ê răng. Hắn chỉ tay về phía cửa sổ phòng khám đối diện:
- Hẳn các ngươi cũng không nghĩ tới, hiện tại hắn đã là bác sĩ rồi…
Lạc Hinh Vũ:
- ? ? ?
Tư quân:
- ? ? ?
Tất cả mọi người nhìn theo hướng Vương Phú Quý chỉ, vừa hay lại thấy hai khuôn mặt áp lên cửa kính hiếu kỳ đánh giá họ…
Nói thật, giờ phút này Vương Phú Quý cũng có chút cảm khái. Đúng thế, tiểu tử này trời đất đưa đẩy thế nào đã thành bác sĩ rồi….