"Giang Hàn, ngươi đoạt ngưng linh thảo của tiểu sư đệ, ngươi còn không thừa nhận!"
"Tiểu sư đệ hảo tâm khuyên ngươi trả lại, ngươi lại còn nói xấu tiểu sư đệ!"
Tiếng quát tháo ồn ào như sấm đánh thức Giang Hàn khỏi cơn mê man. Hắn chớp mắt, cố gắng định thần nhìn xung quanh. Trước mặt là những gương mặt quen thuộc đang nhìn hắn đầy giận dữ và nghi kỵ.
Quý Vũ Thiện, sư phụ của Giang Hàn, cất giọng trầm trầm đầy uy nghiêm: "Giang Hàn, hãy thành thật khai báo. Có phải ngươi đã cướp đoạt ngưng linh thảo của tiểu Huyền không?"
Nghe những lời quen thuộc ấy, tâm trí Giang Hàn bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường. Hắn nhận ra mình đã trùng sinh, quay về khoảnh khắc định mệnh này.
Ký ức ùa về như thác lũ. Mười năm kẹt tại cảnh giới Luyện Khí, Giang Hàn đã liều mạng tìm kiếm cơ duyên đột phá. Hắn đã mạo hiểm tính mạng, vượt qua trùng trùng hiểm nguy để hái được một gốc ngưng linh thảo quý hiếm tại vách núi Hắc Long. Với bảo vật này, cơ hội Trúc Cơ thành công của hắn tăng thêm năm phần. Đó là hy vọng lớn nhất sau bao năm dài cố gắng của hắn.
Giang Hàn đã hạ quyết tâm, dù thân thể đầy thương tích, cũng phải mang ngưng linh thảo về tông môn. Hắn mơ tưởng đến ngày Trúc Cơ thành công, khi ấy chắc hẳn sư phụ và các sư tỷ sẽ không còn coi thường mình nữa.
Nào ngờ vừa về đến tông môn, hắn đã bị tam sư tỷ lạnh lùng áp giải đến Chấp Pháp đường. Tại đây, tiểu sư đệ đang quỳ gối, nước mắt lưng tròng tố cáo Giang Hàn cướp đoạt ngưng linh thảo của y, cầu xin sư phụ phân xử.
Tam sư tỷ đứng bên cạnh, liên tục thêm dầu vào lửa: "Tiểu sư đệ đáng thương biết bao, vất vả lắm mới có được linh thảo, vậy mà bị tên Giang Hàn này cướp mất. Hành vi của hắn thật là tội ác tày trời, đáng bị diệt sát!"
Trong tiền kiếp, Giang Hàn đã cố gắng biện bạch: "Ngưng linh thảo là do đệ tử tự tay hái được. Đệ tử ra ngoài mấy tháng trời, làm sao có thể gặp được tiểu sư đệ?"
Nhưng sư phụ Quý Vũ Thiện nghe xong càng thêm phẫn nộ, mặt đỏ bừng quát lớn: "Ngươi thật là vô liêm sỉ! Ngay cả can đảm nhận lỗi cũng không có, chỉ biết nói dối. Quả là đồ bỏ đi!"
Giang Hàn còn muốn giải thích, nhưng sư phụ đã ra tay đánh rơi cảnh giới của hắn, cướp lấy ngưng linh thảo trao cho tiểu sư đệ. Rồi nàng ta còn phạt Giang Hàn nhập cấm địa bế quan ba năm, chịu đựng cực hình gió cát cào xương.
Khi Giang Hàn được thả ra, tiểu sư đệ Lâm Huyền đã sớm mượn ngưng linh thảo Trúc Cơ thành công, từ đó thẳng tiến như diều gặp gió, bỏ xa Giang Hàn không biết bao nhiêu.
Trải qua lần nữa cảnh tượng này, Giang Hàn chỉ thấy chua xót và mỉa mai. Hắn im lặng, không đáp lời sư phụ.
Tam sư tỷ Lục Tịnh Tuyết thấy vậy liền châm chọc: "Giang Hàn, sư phụ đang hỏi ngươi đấy, giả vờ câm điếc gì chứ? Đồ ti tiện, bình thường cứ hay lén lút giao du với bọn tán tu bất hảo. Giờ lại còn dám bất tuân lời sư phụ, thật đáng chết!"
Nàng ta tiếp tục buông lời cay độc: "Toàn tông ai cũng biết tiểu sư đệ hiền lành, đơn thuần, sao có thể nói xấu ngươi được? Nếu ngươi còn chút lương tâm, sẽ không nói ra những lời hỗn láo như vậy."
"Chắc chắn là ngươi ghen tị với cơ duyên của tiểu sư đệ, nên mới ỷ tu vi cao mà bắt nạt đệ ấy."
"Thưa sư phụ, Giang Hàn vốn tính tham lam, hay trộm cắp bảo vật trong tông"
"Lần này hắn càng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Nếu không nghiêm trị, e rằng sau này hắn sẽ càng thêm vô pháp vô thiên!"
Tiểu sư đệ Lâm Huyền cúi đầu, vờ lau nước mắt. Ánh mắt y lướt qua tam sư tỷ đầy biết ơn, rồi quay sang Giang Hàn với vẻ đáng thương cùng cực:
"Xin lỗi sư huynh, đệ... đệ không cố ý chọc giận huynh. Nhưng đệ thật sự rất cần gốc ngưng linh thảo đó. Sư huynh, xin hãy trả lại cho đệ."
Giọng y run run, nhỏ nhẹ: "Đệ hứa... sau này sẽ giúp sư huynh tìm một gốc khác..."
Tam sư tỷ nghe vậy liền sốt ruột cắt ngang: "Tiểu Huyền, sao đệ lại xin lỗi hắn chứ? Rõ ràng tên khốn đó mới là kẻ có lỗi!"
Nàng ta quay sang, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn Giang Hàn: "Ngươi đừng tưởng im lặng là thoát tội! Mau giao ngưng linh thảo ra đây!"
Quý Vũ Thiện nhíu mày, giọng lạnh như băng: "Giang Hàn, ta hỏi ngươi lần cuối. Có phải ngươi đã cướp ngưng linh thảo của Tiểu Huyền không?"
Giang Hàn thầm cười chua chát. Còn gì để hỏi nữa, dù hắn nói gì đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ tin lời tiểu sư đệ Lâm Huyền mà thôi.
"Đúng là đệ tử có một gốc ngưng linh thảo." Giang Hàn đáp, giọng bình thản.
Quý Vũ Thiện sửng sốt, dường như không ngờ Giang Hàn lại thừa nhận nhanh chóng như vậy. Rồi nàng ta nổi giận đùng đùng:
"Quả nhiên là ngươi! Đồ phế vật vô dụng này, bao năm ta dạy dỗ ngươi là để làm gì? Muốn ngưng linh thảo sao không tự đi tìm? Lại dám cướp cơ duyên của Tiểu Huyền? Ta xem ngươi là thiếu dạy rồi!"
Giang Hàn không đáp lời. Hắn chỉ khẽ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một gốc cỏ nhỏ tỏa ánh sáng xanh lục.
Mắt Lâm Huyền sáng rực, quên cả giả vờ đáng thương, ánh nhìn dán chặt vào ngưng linh thảo trong tay Giang Hàn.
Giang Hàn liếc y, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh: "Ngưng linh thảo này không phải của tiểu sư đệ."
"Đồ khốn, ngươi nói bậy gì thế?" Tam sư tỷ Lục Tịnh Tuyết gầm lên giận dữ. "Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn định chối cãi? Mau giao ngưng linh thảo ra đây!"
"Tam sư tỷ chắc già rồi nên hồ đồ." Giang Hàn đáp, vẻ mặt ngơ ngác. "Đây là đồ của ta, tại sao phải giao ra chứ?"
"Tên khốn! Ngươi dám mắng ta?" Tam sư tỷ nổi trận lôi đình, khí thế bùng lên dữ dội, tay chỉ thẳng vào Giang Hàn như muốn ra tay.
"Đủ rồi!" Quý Vũ Thiện quát lớn, sắc mặt nghiêm trọng. Uy áp của bậc Hóa Thần tràn ngập đại điện, khiến mọi người biến sắc.
"Giang Hàn, đừng giả ngốc nữa. Mau trả ngưng linh thảo cho Tiểu Huyền. Ta phạt ngươi bế quan ba năm ở hậu sơn cấm địa. Chuyện này cứ thế mà kết thúc."
Giang Hàn cảm thấy áp lực trên người càng lúc càng nặng nề. Ánh mắt Quý Vũ Thiện ngày càng lạnh lẽo:
"Nếu ngươi không biết điều, đừng trách vi sư không nể tình thầy trò mà tự tay ra tay dạy dỗ ngươi!"
"Sư phụ bớt giận, đừng để tổn thương thân thể." Tiểu sư đệ Lâm Huyền lại trở về vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng. "Sư huynh, đừng chọc giận sư phụ nữa. Mau trả ngưng linh thảo cho đệ đi. Đệ đã tha thứ cho huynh rồi, huynh còn muốn sao nữa? Lẽ nào nhất định phải đợi sư phụ ra tay, huynh mới chịu trả lại cho đệ sao?"
Giang Hàn nhìn vẻ mặt giả tạo của Lâm Huyền, lòng dậy sóng chua xót. Nếu không sống lại một đời, có lẽ hắn vẫn ngây thơ tin rằng Lâm Huyền đang bênh vực mình.
Hồi ức về kiếp trước ùa về như thác lũ. Chính vì những lần Lâm Huyền vu oan giá họa mà sư phụ và sư tỷ càng thêm ghét bỏ hắn. Sau mỗi lần Giang Hàn bị trừng phạt, Lâm Huyền lại giả vờ an ủi, khiến hắn càng thêm cảm kích kẻ rắn rết.
Giang Hàn vốn thiên tư xuất chúng, chỉ ba năm đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Nhưng từ khi Lâm Huyền gia nhập môn phái, tu vi của hắn đột nhiên đình trệ, dù cố gắng đến đâu cũng không thể đột phá Trúc Cơ.
Mỗi khi hắn có được cơ duyên, dù là pháp bảo, đan dược hay thiên tài địa bảo, phần lớn đều nhanh chóng rơi vào tay Lâm Huyền một cách bí ẩn. Rồi sư tỷ lại dùng đủ thủ đoạn cướp đoạt, trao hết cho Lâm Huyền.
Giang Hàn từng nghi ngờ Lâm Huyền có vấn đề, song y được sư phụ và sư tỷ tin tưởng tuyệt đối. Dù hắn có giãi bày, bọn họ cũng chẳng thèm nghe.
Trải qua bao lần bị vu oan, Giang Hàn đã hoàn toàn thất vọng. Những người này, mắt đều mù cả rồi. Hắn đã nịnh nọt họ đủ điều, tặng bao nhiêu bảo vật, vẫn không bằng vài câu mật ngọt của Lâm Huyền. Thậm chí, những món quà hắn dành dụm bằng cách bớt ăn bớt mặc, bọn họ cũng chuyển tay trao cho Lâm Huyền.
Nếu không nhờ những bảo bối của hắn, với tạp linh căn cấp thấp của Lâm Huyền, làm sao y có thể tiến bộ nhanh đến thế.
Giờ đây, khi được sống lại, Giang Hàn đã thấu hiểu: tình thầy trò, nghĩa đồng môn, tất cả đều là giả dối! Chỉ có thực lực mới là chân lý!
Trong kiếp sống mới này, hắn không muốn dây dưa với Lâm Huyền nữa. Hắn chỉ khao khát tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện. Với thiên tư và vận may của mình, đạt tới cảnh giới Hóa Thần hay thậm chí cao hơn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Khi tu vi đã cao, những món nợ này, hắn sẽ có cơ hội thanh toán.
Lăng Thiên Tông, nơi chốn quỷ quái này, hắn không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
"Ngươi có nghe không hả, Giang Hàn?" Tam sư tỷ Lục Tịnh Tuyết gầm gừ, răng nghiến ken két. "Tiểu sư đệ đã tha thứ cho ngươi rồi, mau giao ngưng linh thảo ra đây!"
Giang Hàn phớt lờ nàng ta. Ánh mắt hắn hướng về phía Lâm Huyền đang đắc ý, tay siết chặt ngưng linh thảo. Bất ngờ, hắn đưa tay lên miệng:
"Lâm Huyền, cơ duyên của ta, ngươi đừng hòng cướp đoạt!"
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Giang Hàn đã nhét ngưng linh thảo vào miệng.
"Đồ của ta, thà hủy chứ không để ngươi chiếm đoạt!"
Ngưng linh thảo hóa thành một luồng ánh sáng xanh lục, nhanh như chớp biến mất vào miệng Giang Hàn trước con mắt kinh ngạc của mọi người.
"Dừng lại! Tên khốn, ngươi dám...!!!"