Chỉ mới là buổi sáng mà cái mũ đã không thể nào đội được nữa, không biết khi huấn luyện bắt đầu sẽ nóng như thế nào.
Đồng thời, Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đang đi về từ phương đội lớp 4, trên khuôn mặt của họ tràn đầy sự kinh ngạc.
- Lão Giang, tôi vừa nhận ra tôi vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng!
Giang Cần cười khẽ:
- Sao cậu nhận ra muộn thế?
Tào Quảng Vũ: ???
Nhâm Tự Cường vượt qua Tào Quảng Vũ và nói:
- Lão Giang, đừng cười, có phải là cậu cảm thấy Hồng Nhan và Sở Ti Kỳ đã là trần nhà nhan sắc rồi đi? Tôi nói cho cậu biết, lớp 4 có một mỹ nữ còn xinh đẹp hơn cả, khí chất đó thật sự rực rỡ chói mắt.
Chu Siêu không ngần ngại gật đầu mạnh mẽ:
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái hoàn hảo như vậy, như một minh tinh, không, còn đẹp hơn minh tinh, thế giới quan của tôi đã tan vỡ.
Giang Cần dùng chiếc mũ để quạt gió, bất động thanh sắc mở miệng:
- Thật sự có ghê gớm như vậy?
- Không hề thổi phồng, nếu không tin, cậu đi cùng bọn tôi xem, chắc chắn cậu cũng sẽ cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng!
- Đúng vậy, lão Giang, đi xem đi, xem mỹ nữ mà không tốn tiền!
Giang Cần bình tĩnh lắc lắc tay:
- Thôi đi, thời tiết nóng đáng chết này, đi vài bước cũng đổ mồ hôi, tôi vẫn nên giữ sức cho buổi huấn luyện quân sự.
Tào Quảng Vũ cảm thấy hơi không vui:
- Mẹ kiếp, toàn bộ ký túc xá chỉ có mỗi cậu là thanh cao!
- Huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng đấy, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp được cô ấy, không cần vội vàng, có thể sau ít phút nữa cô ấy sẽ đến tìm tôi.
- Cái gì? Tìm cậu? Nếu cô ấy đến tìm cậu thì tôi ngay lập tức ăn phân trước mặt cậu!
Giang Cần không thể nhịn được mà liếc mắt sang Tào Quảng Vũ:
- Cậu muốn ăn cứt à, nói thẳng ra đi, đừng lúc nào cũng dùng tôi làm cái cớ!
Trong lúc mấy người phòng 302 đang trò chuyện với nhau, các nữ sinh lớp Tài chính 3 bỗng dưng kéo đến từ phía sau:
- Nhìn cái gì vậy, nhìn cũng không phải của các cậu đâu.
Tào Quảng Vũ không nhịn được mà quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt bình thường nhưng xinh đẹp:
- Phan Tú, tôi chẳng chọc gì cậu cả.
- Tôi chỉ nói một câu sự thật thôi mà.
Đồng phục huấn luyện quân sự của Phan Tú rất rộng rãi, trông rất lềnh bềnh, ngay cả chút dễ thương cuối cùng cũng không còn.
- Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nhìn thì sao chứ? - Tào Quảng Vũ nói quyết liệt và nghiêm túc.
Phan Tú không nhịn được mà hừ lên một tiếng.
- Làm sao, mỹ nữ trong lớp còn không đủ để các cậu nhìn à? Lại đi nhìn những người không thể chạm tới?
Nhâm Tự Cường làm liếm cẩu ngay lập tức tiếp lời:
- Tú Tú, tôi không nhìn người khác, tôi chỉ nhìn mình cậu thôi.
- Bạn học Nhâm Tự Cường, chúng ta chỉ nói chuyện hai lần thôi, mối quan hệ không có tốt đến như vậy đâu. - Phan Tú trả lời với vẻ lạnh lùng.
- Ồ... À...
Tào Quảng Vũ lập tức quăng tới một ánh mắt khinh bỉ:
- Liếm cẩu chết tiệt, nhìn thấy muội tử liền không nhấc được chân, kết quả thế nào? Mặt nóng dán mông lạnh!
Nhâm Tự Cường vẻ mặt ai oán nhìn Phan Tú, lại nhìn Tào Quảng Vũ:
- Được được được, tôi câm miệng, tôi không nói nữa.
Mà tại thời điểm mấy người bọn họ cấu xé lẫn nhau, những nữ sinh khác của lớp Tài chính 3 đều đang nhìn Giang Cần.
Giang Cần cao 1m8 còn lộ đầu, dưới ánh mặt trời rực rỡ càng nổi bật cao ngất. nam sinh như vậy ở Lâm Đại không phải là vật hiếm lạ gì, nhưng ở lớp 3 mà nói vẫn là hiếm có, ba người cùng ký túc xá kia thì không cần phải nói, cũng chỉ Tả Bách Cường ở ký túc xá bên cạnh có thể hơn hắn.
Nhưng ngũ quan và màu da của Tả Bách Cường lại hoàn toàn không thể so sánh với Giang Cần, điều này cũng khiến Giang Cần càng nổi bật hơn.
Lúc này Giang Cần mắng lớn, tựa hồ cực kỳ bất mãn với nhiệt độ của ngày hôm nay, sau đó vừa dùng nước khoáng ướp lạnh dán mặt, vừa nhàm chán nhìn siêu thị đối diện, còn mấy chuyện xảy ra xung quanh thì ngược lại thờ ơ.
Nhìn thấy cảnh này, nữ sinh lớp 3 không thể không thì thầm.
- Trong toàn bộ nam sinh lớp 3, Giang Cần là người giỏi ra vẻ nhất!
- Đúng vậy, nếu không phải nghe chuyện hắn thầm mến người khác ba năm, tôi đúng là bị cậu ta hù dọa!
- Cậu ta thật sự theo đuổi người khác ba năm sao? Nhìn thế nào cũng không giống.
- Thật sự, là Nhâm Tự Cường chính miệng nói với Phan Tú, chuyện này còn có thể giả sao?
- Tình Tình, hôm qua ở phố đi bộ không phải cậu ta đã làm cậu tức giận sao? Lát nữa lại đi trêu chọc cậu ta đi?
Tống Tình Tình nhìn bóng lưng Giang Cần hừ lạnh một tiếng, lập tức nhớ tới hình ảnh bị bơ vào ngày hôm qua, trên khuôn mặt trang điểm không khỏi phủ lên thêm một tầng sương lạnh.
Cô vốn cho rằng Giang Cần là một người khiêm tốn, kết quả tối hôm qua vừa về ký túc xá, Phan Tú lại từ chỗ Nhâm Tự Cường biết được chuyện Giang Cần điên cuồng theo đuổi bạn học thời trung học ba năm lại bị từ chối tàn nhẫn, lại còn miêu tả sinh động như thật.