Sau khi thay quần áo xong, Giang Cần liền đi tới lầu ba thư viện, tiến vào phòng đọc của khu khoa học xã hội nhân văn.
Tô Nại đã sớm đăng nhập vào nền trang web, không nói gì liền bắt đầu hiển thị phần trang chủ, cũng biểu diễn ba loại chuyển đổi trang thứ cấp và hai loại phương thức hiển thị bài viết khác nhau.
Sau khi xem xong, Giang Cần cảm thấy rất hài lòng.
Thành thật mà nói, điều quan trọng nhất trong việc tạo ra một sản phẩm không phải là công nghệ mà là khả năng hiểu.
Nếu bạn có 80% kỹ thuật, kết hợp với 100% khả năng hiểu biết, bạn có thể làm ra sản phẩm phù hợp với 80% nhu cầu của khách hàng, nhưng nếu bạn có 100% kỹ thuật, khả năng lý giải lại không đạt được 50%, vậy thì bạn chỉ làm ra được một bán thành phẩm.
May mắn, năng lực lý giải và kỹ thuật của Tô Nại đều không kém, trên cơ bản mỗi khâu đều làm rất vừa ý của Giang Cần.
Điều hướng rõ ràng, ngoại hình đơn giản, không có nhiều hiệu ứng rườm rà khi chuyển đổi trang, đảm bảo tốc độ phản hồi và cấu trúc đơn giản, cho phép người dùng nhanh chóng vào các mảng quan tâm.
- Phần hoàn thành rất tốt, còn có cái nào chưa hoàn thành?
- Kiểm tra load và kiểm tra bảo mật của trang web vẫn chưa được thực hiện, cửa sổ pop-up hình ảnh mỹ nữ lộ liễu vẫn chưa hoàn thành. - Tô Nại thành thật trả lời.
Giang Cần sờ sờ cằm:
- Nói cách khác, hiện tại cơ bản đã thỏa mãn điều kiện upload rồi?
Tô Nại đẩy kính:
- Có thể upload, việc tối ưu hóa có thể làm từng bước một.
- Vậy upload trước đi, sau này tôi sẽ đi tìm người chuyên môn làm nội dung, chờ khối lượng nội dung đạt tới số lượng nhất định thì sẽ bắt đầu làm tuyên truyền, tiến độ tối ưu hóa có thể bắt kịp trước khi tuyên truyền không?
- Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Giang Cần dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn chằm chằm Tô Nại một lúc:
- Cậu… buổi tối đi làm trộm hả? Sao vành mắt thâm quầng rõ ràng như vậy?
Tô Nại nhanh chóng cúi đầu, ho khan:
- Học trưởng, làm trang web là một chuyện rất hao phí tinh thần, vì bảo đảm hiệu quả nên tôi thức hơi khuya. Bất quá không sao cả, học trưởng không cần lo lắng.
- Tôi đã nói, bảo cậu hoàn thành trong vòng năm ngày là được, cần gì phải làm trong ba ngày? Không phải là cậu muốn tôi tăng thêm tiền chứ?
- Không không không, đây là lần đầu tiên tôi độc lập hoàn thành thiết kế trang web thương mại, nhất định phải nghiêm túc làm mới được. Cho nên tôi vừa làm vừa lật sách tìm tư liệu, tranh thủ làm ra hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa không phải học trưởng đã nói rồi sao? Nếu hiệu quả tốt thì còn có thể giao tất cả công tác bảo trì cho tôi, tôi có chút hưng phấn cho nên liền xem… ách, làm hơi hưng phấn.
Giang Cần trầm mặc ba giây, cuối cùng chậc một tiếng:
- Học muội, tôi đề nghị cậu xem ít thôi.
Tô Nại hoảng hốt ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ:
- Học trưởng đừng nói bậy, tôi không có xem!
- Tôi đang nói về tài liệu.
- À, hóa ra là đang nói về sách tư liệu, ha ha… - Tô Nại xoa xoa tay, đẩy kính xuống.
Giang Cần đột nhiên rút tay khỏi cằm:
- Chúng ta có thể mở một site video không? Về mặt kỹ thuật có khó không?
- Không khó, chức năng phát của nó rất đơn giản, chỉ cần tải lên định dạng thích hợp, nhúng mã máy chủ là được.
- Có xuất hiện tình trạng giật khi phát không?
- Sẽ không xuất hiện, nhưng mở đầu sẽ có quảng cáo nhà cái đến từ châu Âu gì đó, cũng rất khó chịu.
Tô Nại nói xong, thanh âm bỗng nhiên trì trệ, lập tức ý thức được cạm bẫy trong câu hỏi, tiếp đó cái miệng nhỏ nhắn khẽ méo, cả người như hóa đá:
- Những gì tôi nói thực ra là… xây dựng site video, anh có tin không?
Giang Cần nghiêm túc gật đầu:
- Xem ít thôi, tổn hại thân thể.
- Ô…
Có những cánh cửa lớn một khi đã mở ra thì thật khó để đóng lại.
Tô Nại như cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa mà nằm sấp trên bàn, má đỏ như hoa, dính vào mặt bàn lạnh nhưng không làm dịu đi trái tim đập thình thịch của cô.
Cô cảm thấy mình đã hư, từ khi có sự tò mò không nên có, cô bắt đầu lạc vào và không muốn rời đi, bắt đầu ngưỡng mộ vẻ đẹp tuyệt vời của thế giới và thậm chí học được vài câu từ tiếng nước ngoài để từ chối.
Cô, không còn nghi ngờ gì nữa, đã trở thành một đứa con gái hư.
Giang Cần hắng giọng, làm như chưa hề có chuyện gì mà chuyển chủ đề:
- Còn một việc nữa, Tô Nại, cậu có thể làm cho tôi một chương trình tự động trả lời tin nhắn không?
- Tự động trả lời? - Tô Nại nhìn lên một chút.
- Chỉ cần một số bot id ảo để trả lời bằng một số lời khen tầm thường dưới mỗi bài đăng như là wow, viết thật tuyệt, tôi đã đọc đến chảy nước mắt, hoặc thật là đỉnh của chóp, quá tài năng, nhằm mang lại cảm giác thành tựu cho người đăng bài.
Tô Nại nhíu mày và nhấc kính lên:
- Tôi có thể sao chép một cái sẵn có trên mạng, chỉnh sửa code và xem liệu có thể sử dụng trực tiếp không.
Giang Cần nghe liền biết có hi vọng, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Công việc là chính, hạn chế xem video.
- Ừm…
Tô Nại lại nằm gục trên bàn, bi thương ngược dòng thành sông.
Giang Cần không đùa cợt cô nữa, nếu khơi dậy cơn giận của cô thì không tốt.
- Học muội, tôi đi trước nhé.
- Cảm ơn học trưởng, anh mau đi đi…
Giang Cần bĩu môi, đã xem hết mười tám tư thế, còn phải xấu hổ gì nữa. Hắn nhét thẻ mượn sách vào túi, sau đó quay lưng rời khỏi thư viện.