- Cậu là bạn trai của Phùng Nam Thư phải không, tôi là Cao Văn Tuệ.
- Tôi là Giang Cần, một tiểu bạch kiểm muốn được tiểu phú bà bao nuôi.
Cao Văn Tuệ không nghe rõ câu sau, tự mình mở miệng:
- Muốn cậu mời khách cũng không dễ dàng nha, hoa trong ký túc xá chúng tôi đều phải tàn.
Giang Cần đứng vỗ ống quần:
- Gần đây bận quá cho nên chậm trễ vài ngày, hôm nay mời các cậu ăn thỏa thích, không cần khách khí.
- Mới khai giảng mà bận tới như vậy sao? Cậu chắc chắn không biết, Phùng Nam Thư nhà cậu ở ký túc xá nhưng ngày cũng đều nhớ cậu.
- Nhớ tôi?
Giang Cần tuyệt không tin, nha đầu ngốc nghếch kia phỏng chừng nhớ nhung điều gì cũng không rõ:
- Chưa lớn đã thích nói dối, về sau ngàn vạn lần không được dạy hư Phùng Nam Thư.
Cao Văn Tuệ nhướng mày:
- Những gì tôi nói là sự thật.
- Vớ vẩn, cậu ngủ dưới gầm giường của cô ấy à?
- Lúc bọn tôi nói chuyện phiếm, lần nào cô ấy cũng nói Giang Cần dẫn tôi đi suối nước nóng, Giang Cần dẫn tôi đi quán bar, Giang Cần và tôi cùng nhau đọc sách. Nhưng kể mãi chỉ có mấy chỗ này, không hề có gì mới mẻ. Bọn tôi đều nhìn ra, cô ấy thật sự luôn chờ cậu dẫn cô ấy đi chơi!
- Vậy sao? - Giang Cần cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì lời nói dối thì không thể bịa đặt hoàn mỹ như vậy.
- Đương nhiên. Mà tôi cũng chưa từng thấy bạn trai nào như cậu, khai giảng một tuần rồi, nhưng lại không tới tìm cô ấy lần nào, cô ấy lại không dám tìm cậu, thật sự là quá đáng.
- Khoan đã, tại sao cô ấy không dám tìm tôi?
Cao Văn Tuệ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, hỏi lại không nói, thêm nữa tôi thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, cô ấy dĩ nhiên không phải cao lãnh, chỉ là sợ giao tiếp!
Giang Cần còn suy nghĩ về câu hỏi trước, nghe xong liền vô thức trả lời:
- Đúng vậy, thời trung học cô ấy chưa từng kết bạn với ai, cho nên các cậu nhớ đừng bắt nạt cô ấy.
- Ai bắt nạt cô ấy, tất cả chúng ta đều cùng nhau đến lớp, cùng nhau ăn cơm. – Cao Văn Tuệ giải thích.
- Chỉ ăn cơm và đến lớp? Các người chưa từng đưa cô ấy đi chơi sao?
Cao Văn Tuệ lập tức lắc đầu, lại vội vàng bổ sung một câu:
- Không phải chúng ta không muốn dẫn theo, mà chính cô ấy không đi. Tối hôm qua chúng tôi hẹn nhau đi thành phố Vạn Hưng xem “Mộ Quang Chi Thành”, cô ấy cũng không đi, còn nói cậu nhất định sẽ dẫn cô ấy đi.
Giang Cần ngẩng đầu nhìn cô một cái:
- Những lời này của cậu, chắc chắn là bịa đặt?
- Nói láo làm chó, vé xem phim tôi vẫn còn đây này!
Giang Cần thoáng sửng sốt, tựa như nhìn thấy hình ảnh tiểu phú bà đáng thương ngồi một mình trong ký túc xá tối tăm, sau đó phất tay nói tạm biệt với bạn cùng phòng đang đi xem phim, miệng lẩm bẩm "Sau này Giang Cần sẽ dẫn mình đi".
Hắn đưa tay lau khóe miệng, thần sắc có chút hoảng hốt.
Sự trùng sinh của mình kỳ thật đã tạo thành rất nhiều biến hóa cho dòng thời gian ban đầu, mà Phùng Nam Thư chính là một trong những người chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Trước kia Phùng Nam Thư là không có bạn bè, trường đăng ký thi vào cũng là đại học thủ đô chứ không phải đại học Lâm Xuyên. Nếu như không có Giang Cần tồn tại, cô sẽ không tới nơi này, cũng sẽ không biết những người này, có thể cuộc sống cũng hoàn toàn bất đồng.
Nhưng tại sao cô ấy lại đến Lâm Đại?
Thật ra không cần nghĩ cũng biết, Phùng Nam Thư là đi theo Giang Cần.
Bởi vì hắn là người bạn duy nhất của cô, dẫn cô đi tắm suối nước nóng, ngồi xe lắc, ăn đồ ăn vặt, đi dạo quán bar. Ngay cả tịch mịch cũng biết là như thế nào, cô không dính lấy hắn mới là lạ.
Nhưng có lẽ là ý niệm kiếm tiền quá mức mãnh liệt, gần đây ngoại trừ huấn luyện quân sự ra, đầu óc hắn chỉ toàn là làm trang web, thật sự chưa từng nghĩ tới việc dẫn Phùng Nam Thư ra ngoài chơi.
Tại sao không nghĩ đến việc đưa cô đi chơi?
Giang Cần cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện mình cảm thấy Phùng Nam Thư đã có bạn bè tốt, đương nhiên là có người chơi cùng, cho nên mới không quá để ý.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi thứ thực sự không giống như những gì hắn nghĩ.
Giang Cần lấy điện thoại di động ra, lật danh bạ và QQ, phát hiện ngoại trừ ngày khai giảng ra, hắn quả thật không chủ động hỏi Phùng Nam Thư.
- Giang Cần, sao cậu lại ngẩn người thế?
- Không có việc gì, nhìn điện thoại di động, cảm thấy ảnh phản chiếu trong màn hình quá soái, những người khác đâu? Sao còn chưa xuống? - Giang Cần lấy lại tinh thần hỏi một câu.
Cao Văn Tuệ ngửa đầu nhìn về phía lầu năm:
- 10 giờ phòng tắm sẽ tắt nước nóng, có thể là họ sợ về quá muộn, cho nên đang dự trữ nước.
Vừa dứt lời, trong hành lang liền truyền ra tiếng bước chân cộc cộc cộc, Phùng Nam Thư đi đầu, tóc dài bồng bềnh, núi non đáng yêu khẽ lay động theo bước chân xuống cầu thang.
Phía sau là bốn người bạn cùng phòng khác của cô, một người là trưởng phòng Phạm Thục Linh, Dương Mẫn giọng miền Nam, Thái Phương mập mạp và Vương Hải Ny vóc dáng nhỏ nhắn.