Giang Cần như có điều suy nghĩ gật gật đầu:
- Anh có biết xưởng in nào không? Giới thiệu cho tôi hai cái đi.
- Có, lúc trước làm thêm có quen vài người, tôi có thể gửi địa chỉ cho cậu.
Bàng Hải lấy điện thoại ra gửi địa chỉ:
- Sau khi đàm phán xong cứ để người bên bọn họ liên lạc với tôi là được, quá trình này tôi quen, nhưng chuyện tiền nong…
- Lão Bàng, đừng có mà hám lợi như thế, ông chủ đây là phú nhị đại, sao có thể bạc đãi cậu chứ? - Đổng Văn Hào nhướng mày.
- Vâng vâng vâng, vậy thì chắc chắn!
Khóe miệng Giang Cần giật giật, thầm nghĩ đây mẹ nó lại là một cư sĩ vòi tiền.
Nhưng quần thể sinh viên vốn tương đối thực tế, cầm tiền nhất định sẽ nghiêm túc làm tốt công việc, sẽ không giống như những tay lỏi đời ngoài xã hội kia lấy tiền không làm việc, Giang Cần ngược lại rất thích phương thức lấy tiền giải quyết vấn đề.
Sau khi trò chuyện xong, Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư ra khỏi cổng trường, định đến xưởng in hỏi.
Dù sao hắn chỉ có buổi chiều hôm nay là rảnh rỗi, nên sớm không nên muộn.
Nhiệt độ cuối tuần rất cao, mặt trời rất lớn, Giang Cần vừa ra khỏi cổng trường đã văng chửi:
- Sớm biết vậy đã mua xe, khu đại học này còn không cho phép taxi vào phố đi bộ, phiền muốn chết.
- Xe?
Giang Cần liếc Phùng Nam Thư một cái, bỗng nhiên nhếch khóe miệng:
- Có xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, chỗ nào cũng có thể đi, còn có thể đi chơi những nơi xa hơn, có phải là rất ước ao không? Cầu xin mình đi, cậu cầu xin mình, mình sẽ mua một chiếc.
- …
Phùng Nam Thư nhìn hắn một cái, lấy điện thoại di động của mình gõ gõ một hồi.
Hai phút sau, một chiếc Bentley màu đen từ đầu phố chạy đến, chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen xuống xe, mang găng tay trắng, chính là tài xế riêng của Phùng Nam Thư.
- Đại tiểu thư, buổi trưa tốt lành.
- Giang thiếu gia, đã lâu không gặp.
Giang Cần cả người tê dại, lập tức nhận ra đây là tài xế của tiểu phú bà – chú Cung, bởi vì lúc trước đi thị trấn suối nước nóng chính là nhờ chú Cung chở đi.
Đây là sự phô trương của thiên kim nhà giàu sao? Quá kiêu ngạo.
- Chú Cung, sao chú còn ở Lâm Xuyên?
Cung thúc mỉm cười gật gật đầu:
- Đã đến rồi thì sẽ không đi, chúng tôi thuê nhà ở khu phố trước cổng trường, nếu đại tiểu thư có việc thì chúng ta có thể lập tức chạy tới.
Phùng Nam Thư lặng lẽ kéo góc áo Giang Cần, đôi mắt trong suốt nhìn hắn:
- Có xe rồi.
Đúng vậy, có xe rồi, nhưng Giang Cần bỗng nhiên cảm thấy không muốn cố gắng nữa, trong mắt chỉ chạy dòng chữ cầu bao nuôi.
Nửa giờ sau, một nhóm ba người theo địa chỉ đi tới một nhà máy in có tên là Quảng cáo Thịnh Thế.
Đây là một trong những xưởng in tương đối lớn của Lâm Xuyên, thiết bị rất đầy đủ, cũng phong phú đa dạng, loại quạt quảng cáo Giang Cần muốn làm cũng có, còn có vài loại khác nhau.
Công nhân trong nhà máy đều ít nhiều có chút nhãn lực, vừa thấy có một chiếc Bentley chạy vào, lập tức có người bỏ lại công việc trong tay đi gọi người phụ trách.
Người phụ trách trong nhà máy cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra nhiệt tình tiếp đãi Giang Cần, thậm chí còn mời hắn tham quan phân xưởng của mình.
Y cảm thấy như y gặp được một khách hàng lớn.
Dù sao cũng là lái Bentley, chẳng lẽ không phải là khách hàng lớn?
Hỏi giá cả, quạt tròn 1 tệ một cái, quạt gấp 2 đến 5 đồng một cái, số lượng lớn ưu đãi lớn.
Đại học Lâm Xuyên có khoảng 60 ngàn sinh viên chính quy, Giang Cần thoáng suy nghĩ, dự định đặt trước 10 ngàn chiếc quạt tròn thử nước, quạt xếp không cần cân nhắc, chi phí quá cao, hơn nữa cũng dễ hỏng hơn quạt tròn.
Ngoài ra, quảng bá không thể chỉ dựa vào trí tưởng tượng. Bạn cảm thấy mọi người sẽ không vứt quạt đi, nhưng chưa chắc đúng là như vậy. Cho nên giữa lý tưởng và hiện thực phải có sự bảo toàn, vì vậy số lượng đợt đầu tiên không nên quá nhiều.
- Giang Cần, quạt xếp nhìn đẹp.
Phùng Nam Thư cầm lấy một cái quạt xếp hàng mẫu, mở ra chắn trước mặt, chỉ lộ ra hai tròng mắt trong suốt mà linh động.
Hô hấp của Giang Cần hơi chậm lại, bỗng nhiên hiểu được vẻ đẹp che nửa mặt ôm đàn tỳ bà.
Muội tử này, thật sự quá phạm quy, quạt xếp có đẹp hơn nữa thì sao có thể đẹp bằng em chứ?
Cùng lúc đó, chú Cung đứng cạnh Bentley, hai tay khoanh trước người, nhìn đại tiểu thư nhà mình đi theo phía sau Giang Cần, ánh mắt không khỏi trở nên có chút phức tạp.
Đại tiểu thư vui vẻ như vậy, là điều y chưa từng thấy.
Có lẽ Nhị thái thái nói đúng, đại tiểu thư tốt nhất vẫn là gả cho một người bình thường, đừng bao giờ để bị cuốn vào những tranh chấp không ngừng nghỉ kia nữa.