Chương 91: [Dịch] Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Bình thường không có gì lạ Giang thiếu gia (2)

Phiên bản dịch 4076 chữ

Sảng khoái, thật sự sảng khoái, ba người bọn họ chưa từng nghĩ tới thì ra nhìn bạn cùng phòng hiển thánh trước mặt người khác cũng là chuyện thoải mái như vậy.

Bức này trang không lọt dấu vết, tự nhiên tao nhã, quả thực max điểm!

Giang Cần nhìn vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt của ba người bạn cùng phòng, cảm thấy mơ hồ:

- Rốt cuộc các cậu đang hăng hái cái gì vậy?

- Chiếc Bentley kia là nhà của cậu đi, nói cho mọi người biết gia đình của cậu là như thế nào, có mấy siêu thị mấy khách sạn? - Tào Quảng Vũ cố ý lớn tiếng một chút, ánh mắt còn liếc về phía Từ Tuấn Lập bên cạnh.

Giang Cần hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Mẹ nó, lão Tào đây là bệnh cũ lại tái phát, muốn hiển thánh trước mặt người khác, ám chỉ mình phối hợp với y đây mà.

Con người của y cũng không xấu, chỉ là sở thích có chút kỳ lạ như vậy, nếu không phối hợp với y, y cả ngày sẽ khó chịu muốn chết.

- Ai, không giả vờ nữa, ngả bài, một lần nữa làm quen, tôi, bình thường không có gì lạ Giang thiếu gia.

Tào Quảng Vũ lập tức vui vẻ thoải mái, trong lòng nói huynh đệ này thật là ăn ý!

Mà da đầu Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đều tê dại.

Thiếu gia thì thiếu gia, còn thêm cái bình thường không có gì lạ, đô này hơi cao!

- Lão Giang, với giá trị con người của cậu, nếu vào Hội Sinh viên, thấp nhất cũng phải làm chức đương đương với chủ tịch, bộ trưởng căn bản không xứng với cậu! - Giữa những hàng chữ của Tào Quảng Vũ đều như đang ám chỉ Từ Tuấn Lập.

Giang Cần không tiếp được lời châm chọc này, ngược lại ồ một tiếng:

- Tôi còn thắc mắc sao cậu lại xuống giường, nguyên lai là đi phỏng vấn Hội Sinh viên? Không phải cậu nói là không đi sao, thế nào lại đi?

Từ Tuấn Lập ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:

- Cũng tạm được, tỷ lệ thông qua rất lớn.

- Cậu là ai? Cũng là lớp chúng tôi? - Giang Cần cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ.

- Làm quen một chút, tôi tên là Từ Tuấn Lập, năm nay năm ba, là học trưởng của các cậu, bây giờ là bộ trưởng tuyên truyền của Hội Sinh viên.

Từ Tuấn Lập chủ động chào hỏi, biểu hiện nho nhã lễ độ. Nói đùa, người ngồi Bentley, không kết giao vội chả lẽ còn chờ rắm ăn à, nhân mạch như này, về sau coi như là ra trường cũng dùng được.

Giang Cần bừng tỉnh đại ngộ:

- A, anh chính là Từ học trưởng kia, thiện danh còn bên tai đâu.

- Không có, không có, tôi chỉ làm chút giúp đỡ, dù sao những tân sinh viên như các cậu mới đến trường học có thể chưa quen thuộc, đây là nghĩa vụ của cán bộ sinh viên.

Giang Cần gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lại nhìn về phía Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu:

- Hai người đi căn tin ăn cơm hay là về ký túc xá?

- Ăn cơm, phỏng vấn cả buổi sáng, thiếu chút nữa đói chết.

Giang Cần nghe được câu trả lời của bạn cùng phòng, cũng gật gật đầu:

- Vậy được, các cậu từ từ ăn, tôi đi trước. Từ học trưởng, gặp lại sau.

Từ Tuấn Lập phong độ nhẹ nhàng gật đầu:

- Không thành vấn đề, về sau gặp phải bất cứ vấn đề gì trong khoa đều có thể tìm tôi, chuyện gì tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết!

- Giang Cần, cậu ăn cơm chưa? - Tống Tình Tình thấy hắn muốn đi, bỗng nhiên nhịn không được mà mở miệng:

- Nếu chưa thì ăn cùng chúng ta một bữa cơm đi, tôi mời cậu!

- Quên đi, đồ ăn trong căn tin quá rẻ, ăn xong ảnh hưởng đến tâm trạng ngồi Bentley của tôi.

- A, vậy được rồi…

Tống Tình Tình nhìn cây quạt trong tay hắn, mặt trên viết "Chuyên nam khoa, mang lại hạnh phúc cho bạn", nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy hắn quý khí bức người, khó mà nhìn thẳng.

- Tình Tình, đây là so sánh mà cậu nói sao? Thật đúng là so sánh rất hiệu quả, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là gia đình bình thường. - Tưởng Điềm nhịn không được mà trả lại tất cả lời châm chọc vừa rồi.

Sắc mặt Tống Tình Tình không khỏi trắng bệch:

- Cậu ta điền là gia đình bình thường mà, tôi thấy rõ ràng, không sai được.

- Bỏ đi, đừng nói nữa, về sau không bao giờ tin cậu nữa.

- …

Tống Tình Tình thở dài, nhìn về phía học trưởng bên cạnh, phát hiện lúc này học trưởng đã buông xuống cổ tay vẫn luôn giơ lên, cũng đút cả bàn tay vào trong túi, che khuất Longines 15 ngàn kia.

Thì ra, phú nhị đại chân chính thì sẽ không để lộ dấu vết.

Bạn đang đọc [Dịch] Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A? của thác na nhi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    233

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!