CHƯƠNG 101: [Dịch] Dị Năng Giáo Sư

ĐÁNH NGƯỜI (1)

Phiên bản dịch 5569 chữ

CHƯƠNG 101: ĐÁNH NGƯỜI (1)

"Các ngươi muốn làm gì?" Vương Tử Quốc cắn răng hỏi.

Hai tên lưu manh này đều tương đối cao, cũng đều tương đối gầy, mặc dù tướng mạo không giống nhau nhưng cách ăn mặc rất giống nhau, thậm chí ngay cả tóc cũng đều nhuộm thành màu vàng. Sau đó, hết lần này tới lần khác bọn hắn còn lấy cho mình một danh hiệu rất phổ biến lại khác nhau, một người tên là kim mao, một người tên hoàng mao, về phần rốt cuộc kim mao và hoàng mao có gì khác nhau, chỉ sợ ngay cả chính bản thân bọn hắn cũng không rõ ràng lắm.

"Tiểu tử, nghe người ta nói hôm nay ngươi đã tới cục cảnh sát." Người chặn phía trước Vương Tử Quốc là kim mao, "Ngươi đi kiện chúng ta?"

"Tiểu tử, loại không thương không tích như ngươi, dường như có kiện chúng ta cũng không có ích gì, nếu không, hay chúng ta giúp ngươi một chút, lưu lại chút ký hiệu trên người ngươi?" Hoàng mao chặn phía sau lúc này cũng đi tới phía trước, vừa nói vừa siết quả đấm, có vẻ rất háo hức.

"Ta không kiện các ngươi." Vương Tử Quốc có chút tức giận.

"Bốp!" Một bạt tai tát lên trên mặt Vương Tử Quốc, là kim mao xuất thủ trước.

"ĐM, không phải kiện chúng ta, ngươi tới cục cảnh sát làm gì?" Kim mao tuôn lời thô tục, "Tiểu tử ngươi rất không thành thật, mấy hôm trước khi ngươi quỳ cầu chúng ta, chúng ta còn cảm thấy tiểu tử ngươi rất đàng hoàng, không nghĩ tới người không đứng đắn nhất lại là tiểu tử ngươi!"

"Không sai, chính là tiểu tử ngươi thật mẹ nó không thành thật!" Hoàng mao cũng không chịu cô đơn tát một bạt tai lên má bên kia của Vương Tử Quốc, "Còn mẹ nó dám tới cục cảnh sát kiện chúng ta, tiểu tử ngươi là người đầu tiên!"

Hai bên mặt truyền đến cảm giác đau rát, trong lòng Vương Tử Quốc dâng lên một luồng phẫn nộ khó có thể ức chế, hắn ta nắm chặt nắm tay, rất muốn tàn nhẫn đánh hai tên khốn kiếp này một trận, thế nhưng cuối cùng hắn ta lại không dám động, chỉ cắn răng nhỏ giọng phản bác: "Không phải ta đi kiện các ngươi, ta bị cảnh sát bắt vào."

"Bị cảnh sát bắt vào? Chỉ bằng ngươi?" Hoàng mao cười ha hả, "Ta nói tiểu tử ngươi có thể đừng đùa nữa không? Chỉ dựa vào loại hàng như ngươi, cảnh sát còn khinh thường bắt ngươi."

"Đúng vậy, dựa vào loại hàng như ngươi, cảnh sát sẽ bắt ngươi sao? Ngươi cho rằng là người đều có thể vào cục cảnh sát?" Kim mao cũng coi thường, ngay sau đó hắn ta hơi không nhịn được nói: "Quên đi, tiểu tử, chúng ta lười nhiều lời với ngươi, nhanh, quỳ xuống cho lão tử, nếu lần này ngươi cầu xin tha thứ thành khẩn một chút, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, không đánh ngươi nữa!"

"Ta không quỳ!" Tuy trong lòng Vương Tử Quốc còn có chút sợ hãi, nhưng hắn ta vẫn cắn răng phun ra ba chữ này, hắn ta nhớ tới đoạn video đã được lưu truyền khắp nơi của mình, nhớ tới ánh mắt xem thường của vô số người trong lớp, càng nghĩ tới Hạ Chí không ngừng gọi hắn ta là kẻ nhu nhược, cho dù trong lòng có hoảng sợ nhiều hơn nữa, cho dù hắn ta có không muốn bị đánh nữa, nhưng Vương Tử Quốc càng không muốn lại gặp phải loại sỉ nhục này!

"Nha, tiểu tử, ngươi muốn giả kiên cường sao? Có phải ngươi cảm thấy hiện tại có cảnh sát giúp ngươi?" Kim mao có chút ngạc nhiên, "Không quỳ đúng không? Không quỳ lão tử quất ngươi!"

Bốp bốp!

Kim mao lập tức tát hai tát lên mặt Vương Tử Quốc, sau đó tiếp tục nói: "Lão tử tát tới khi ngươi quỳ mới thôi!"

"ĐM, một tên củi mục nát lại muốn giả có cốt khí trước mặt lão tử đúng không?" Tóc vàng lại đạp một đạp lên trên bụng Vương Tử Quốc, "Ngươi quỳ hay không quỳ?"

Vương Tử Quốc lảo đảo, bị một cước đạp này làm ngã xuống đất, nhưng lúc này, hắn ta lại chịu đựng đau đớn, có chút tốn sức bò lên.

Cảm giác nóng rát truyền tới từ gương mặt và cảm giác đau đớn truyền tới từ nơi bụng lại như đột nhiên kích thích huyết tính chôn giấu ở sâu trong lòng Vương Tử Quốc, đột nhiên hắn ta như quên sợ hãi, hắn ta bỗng nhiên hướng về phía tên kim mao hoàng mao rống lên một câu: "Lão tử sẽ không quỳ!"

"Vậy lão tử tiếp tục tát!"

"Chơi chết tên tiểu tử ngươi!"

Tay chân cùng nhau bắt chuyện, cưng nựng, đương nhiên đau buốt cũng theo đó truyền đến, đau đớn kích thích đại não Vương Tử Quốc, adrenalin như cũng bắt đầu thăng tiến cực nhanh, mà trong đầu hắn ta không ngừng có giọng nói vang lên: "Ngươi chỉ là người nhu nhược!"

"Người nhu nhược... Người nhu nhược... Người nhu nhược..." Bốn phía như đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có giọng nói này đang không ngừng vang lên, Vương Tử Quốc bỗng rống to một tiếng: "Ta không phải người nhu nhược!"

Trong tiếng rống to, Vương Tử Quốc quyền cước cùng sử dụng, hắn ta nhào về phía kim mao hoàng mao, hắn ta không muốn làm người nhu nhược, hắn ta không muốn bị người xem thường, hắn ta muốn phản kháng, hắn ta phải phản kháng, trong thế giới internet, hắn ta là quốc vương cao cao tại thượng, ở thế giới hiện thực, hắn ta không thể chịu đựng việc bản thân bị hai tên côn đồ tồi tệ bắt nạt!

"ĐM, tiểu tử ngươi còn dám đánh trả đúng không?"

"Chơi chết ngươi!"

Sự phản kháng của Vương Tử Quốc chỉ mang đến càng nhiều tổn thương hơn, hai tên côn đồ tựa như bị chọc tức, ra tay cũng càng nặng hơn, mà ở trước mặt hai tên lưu manh này, hiển nhiên Vương Tử Quốc chỉ có nước bị đánh, sự phản kháng của hắn ta có vẻ vô lực như vậy.

Quyền cước đổ ập xuống, rất nhanh Vương Tử Quốc đã té trên mặt đất, chỉ có thể lấy tay theo bản năng che chắn. Dần dần, hắn ta cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ.

"ĐM, tiểu vương bát đản này muốn lật trời!"

"Quên đi, đi thôi, nếu đánh chết người thật thì phiền toái."

"Thật muốn chơi chết tên khốn này!"

"Được rồi, giết chết hắn ta rồi lần sau phải tìm người khác chơi… Lại nói thọ yến của Tứ gia sắp bắt đầu, chúng ta không thể tới trễ..."

Bạn đang đọc [Dịch] Dị Năng Giáo Sư của Tâm Tại Lưu Lãng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    31

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!