CHƯƠNG 73: NGƯƠI CHỊU TRÁCH NHIỆM XINH ĐẸP NHƯ HOA (1)
Ngay lúc Thu Đồng hỏi Hạ Chí, tin tức Hạ Chí muốn đuổi Dư Hùng cũng bị học sinh lớp thiên tài truyền ra ngoài, sau đó nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ vườn trường.
Trên diễn đàn Minh Nhật cũng bắt đầu thảo luận tương đối nhiệt liệt.
Thân là forum trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên cơ bản, lúc trước diễn đàn Minh Nhật vẫn luôn nằm trong trạng thái hoang phế, một phần vì học sinh trong trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không nhiều, mặt khác, lúc trước có chuyện gì, mọi người cũng rất ít khi thảo luận trên diễn đàn. Nhưng bây giờ mọi người lại bắt đầu phát hiện, loại đề tài mang tính toàn trường này, vẫn là cùng thảo luận trong diễn đàn thì tốt hơn. Vì thế, forum trường học vốn nằm trong trạng thái tẻ ngắt đáng buồn, nay đã bắt đầu một lần nữa toả ra sức sống.
"Hạ Chí lại uy hiếp muốn đuổi học!"
"Lúc này là ai?"
"Lần này là Dư Hùng, Dư Hùng của lớp quái thai."
"Cút, các ngươi mới là quái thai, chúng ta là lớp thiên tài!"
"ĐM, thiên tài và quái thai có gì khác nhau sao?"
"Không khác nhau? Vậy ngươi là quái thai, cả nhà ngươi đều là quái thai!"
Trên diễn đàn lại rùm beng lên, chỉ có điều rốt cuộc là ai đang cãi nhau với ai, thật ra mọi người đều không biết rõ, bởi vì diễn đàn Minh Nhật không cần chứng nhận tên thật. Cộng thêm từ trước tới nay diễn đàn này vốn hoang phế, đương nhiên mọi người cũng rất khó có khả năng biết được rốt cuộc những nick name này là của ai.
"Ta nói các ngươi có thể đừng ồn ào được không? Ai nói cho ta biết rốt cuộc Dư Hùng là ai? Hình như ta chưa từng nghe tới tên hắn ta."
"Đúng vậy, Vương Tử Quốc của lớp quái thai thì ta biết, Cao Tuấn của lớp củi mục kia ta cũng đã từng nghe nói tới, nhưng Dư Hùng này là ai ta thật sự không biết, hình như không phải nhân vật phong vân chân chính gì, tại sao Hạ lão sư phải đuổi hắn ta?"
"Có người nói dường như Dư Hùng và Từ lão sư kết phường đối phó với Hạ lão sư, Từ lão sư chính là vị lão sư bị Hạ lão sư dùng bóng rổ đánh tới bầm dập kia..."
"ĐM, cái gì mà Từ lão sư, Từ Sâm là tên khốn kiếp!"
"Không sai, Từ Sâm quá không biết xấu hổ, lại có thể cướp nữ sinh với chúng ta, có giỏi thì học theo Hạ lão sư người ta, trực tiếp theo đuổi hiệu trưởng!"
Có lẽ là vì diễn đàn lại bắt đầu náo nhiệt, mọi người luôn sẽ lệch khỏi trọng tâm, chẳng qua, cũng may rất nhanh lại có người kéo chủ đề trở về.
"Đám đùa bức các ngươi có thể nói chính sự sao? Hạ lão sư có thể đuổi Dư Hùng thật không mới là vấn đề mấu chốt bây giờ!"
"Ngươi mới là đùa bức, chuyện này còn cần hỏi sao?"
"Ngu xuẩn, đương nhiên sẽ không đuổi thật, Hạ Chí thằng này chỉ dùng chuyện đuổi học để hù dọa khiến chúng ta sợ hãi mà thôi!"
"Không sai, hắn còn không đuổi Cao Tuấn thật, sao có thể đuổi Dư Hùng?"
"Đúng vậy, tuy ta không biết Dư Hùng là ai, nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng thuộc lớp thiên tài, học sinh lớp thiên tài là học sinh có khả năng thi đậu đại học tốt nhất, sao có thể bị đuổi được?"
...
Gần như không ai cảm thấy Hạ Chí sẽ thực sự đuổi Dư Hùng, tựa như chính bản thân Dư Hùng cũng không tin Hạ Chí sẽ đuổi hắn ta. Thật ra, lúc này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng cũng cảm thấy dựa theo lẽ thường, có lẽ Hạ Chí sẽ không đuổi Dư Hùng. Nhưng vấn đề là, Thu Đồng lại cảm thấy, gia hỏa này càng có khả năng không làm việc dựa theo lẽ thường.
"Đồng Đồng thân yêu, ta là nam nhân rất nghiêm túc." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, một bộ tương đối nghiêm túc thành khẩn.
"Ngươi nghiêm túc hay không nghiêm túc thì liên quan gì tới ta?" Thu Đồng tức giận nói, tên hỗn đản này luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo, rõ ràng nàng đang hỏi hắn có đuổi Dư Hùng thật không, kết quả hắn lại đáp lại một câu như vậy.
"Nam nhân nghiêm túc luôn rất đẹp trai, lẽ nào Đồng Đồng ngươi còn chưa phát hiện ta rất đẹp trai sao?" Hạ Chí nghiêm trang, "Nam nhân nghiêm túc không biết nói láo, cho nên, ta thật sự muốn đuổi Dư Hùng."
"Cho dù ngươi thật muốn đuổi Dư Hùng, nhưng ngươi không thể thương lượng trước với ta một chút sao? Ta mới là hiệu trưởng!" Thu Đồng có chút tức giận, không phải nàng cảm thấy không thể đuổi Dư Hùng, nhưng làm đột nhiên tập kích như Hạ Chí sẽ khiến nàng rất bị động.
"À, mỹ lệ hiệu trưởng, ta quên chuyện này." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ai bảo trong lòng ta, ngươi chỉ là Đồng Đồng mỹ lệ đâu? Cuối cùng ta không cẩn thận quên mất ngươi là hiệu trưởng."
"Hạ lão sư, chúng ta đang nói chính sự!" Thu Đồng thiếu chút nữa đã nổi giận.
"Hiệu trưởng, chúng ta tới đó nói chính sự đi, ta cảm thấy, hẳn hai chúng ta nên phân công hợp tác." Hạ Chí lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh, mà nghe có vẻ như hắn thực sự muốn nói chuyện chính.
"Phân công hợp tác như thế nào?" Giọng điệu của Thu Đồng thoáng dịu đi một chút.
"Cũng rất đơn giản, tục ngữ nói, ngươi chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, ta chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình..." Hạ Chí nói đến đây, dường như thấy sắc mặt Thu Đồng không đúng, hắn lập tức ho khan, "Khụ khụ, hiệu trưởng, hẳn là ta quen miệng, thật ra là như vậy, ngươi vẫn chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa như cũ, ta chịu trách nhiệm giải quyết chuyện khác, chuyện nhỏ như đuổi học thế này, cứ để ta chịu trách nhiệm là được."
Thu Đồng lại muốn đánh người, đây là phân công hợp tác sao? Đây là muốn nàng làm bình hoa!
"Hạ lão sư, ngươi không cảm thấy một giáo viên thể dục như ngươi lại phụ trách quá nhiều chuyện sao?" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Chí vẫn bày ra dáng vẻ rất chăm chú suy nghĩ, sau đó rõ ràng còn thực sự gật đầu: "Hiệu trưởng, nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy bản thân ta phụ trách hơi nhiều chuyện một chút, thật sự không xứng với tiền lương của ta, nếu không hiệu trưởng ngươi lại cho ta thêm một nghìn tệ nữa?"
Thu Đồng lập tức cạn lời, người này da mặt phải dày tới cỡ nào? Nàng không tin hắn không nghe ra châm chọc trong lời nói của nàng, nhưng hắn lại cứ giả bộ như bản thân hoàn toàn nghe không hiểu, rõ ràng còn nhân cơ hội đòi nàng tăng lương!